Chap 27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi bảo...BUÔNG AHN YUJIN CỦA TÔI RA!!"

Kim Minjoo hét lên, nàng xoay người đối diện với tên kia, cổ tay nàng nắm lấy cổ áo hắn, một chân vòng ra sau hai chân tên kia rồi gạt thật mạnh khiến hắn mất đà ngả ra sau nhưng không té vì lực chân của nàng khá yếu. Hắn liền bật dậy nắm lấy cổ tay nàng đang giữ chặt áo hắn, tên ấy trừng mắt nhìn nàng như muốn giả sói dọa cừu, nhưng hắn cũng bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi.

*BỐP!!*

Kim Minjoo dùng tay còn lại vung một cú đấm thật mạnh vào thái dương của tên ấy, lực tác động từ bàn tay nàng mạnh đến nổi khiến tên ấy nhanh chóng ngả lăng xuống đất bất tỉnh, mắt còn chưa kịp nhắm. Ahn Yujin giật mình trước cảnh tượng trước mắt vừa diễn ra, cách nàng dứt khoát đối thủ nhanh chóng, dùng một đấm hạ đo ván một tên, tất cả những hành động đó điều giống Kang Hyewon lúc xưa y đúc, chỉ khác một cái, Hyewon vốn là kẻ lưu manh có tiếng còn Kim Minjoo lại chỉ là một cô gái bình thường, có phần nhút nhát, bây giờ lại...

Tròng mắt Kim Minjoo đỏ ngầu, nổi lên hẳn từng đường gân máu rõ nét khiến gương mặt cùng ánh mắt của nàng trong đáng sợ hơn bình thường, bàn tay nàng nắm chặt thành hình cú đấm, kẻ nào vừa rồi dám đụng chạm vào Ahn Yujin, nàng quyết không tha. Nàng hiện tại rất giống với một con cáo săn mồi, vì bị bỏ lở bữa tối của mình nhiều lần nên đâm ra tức giận, quyết giết hết những miếng mồi ngon dám cả gan bỏ chạy trước nanh vuốt của mình. Yujin hết ngạc nhiên lại cảm thấy sợ hãi, cả thân người cậu khi không lại run lẩy bẩy như nhìn thấy ma, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một ánh mắt đáng sợ hơn cả đôi mắt cá chết của Kang Hyewon, đó là đôi mắt của lửa giận và sự hận thù, cậu cũng chưa từng nhìn thấy nàng nổi điên bao giờ.

Kim Minjoo luôn luôn mỉm cười, là một cô gái dễ bị cậu bắt nạt nay lại trở thành một kẻ bắt nạt, nụ cười đáng yêu hằng ngày nở trên môi cũng không còn nữa. Ahn Yujin chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi trước nàng như vậy.

"Không muốn chết...thì mau buông chị ấy ra!!!"

Kim Minjoo quát lớn khiến bọn chúng giật mình, nàng sắp kìm chế không nổi rồi, thứ sức mạnh mà nàng che giấu bấy lâu nay cùng sự hận thù mỗi khi tức giận của nàng cũng đã bị phơi bày ra trước mặt Ahn Yujin, nhưng nếu nàng kìm chế thì ai là người sẽ cứu cậu đây?

"Nó...nó chỉ là một đứa con gái...bọn mày sợ sao!?"

Một tên đang nắm giữ lấy tay Yujin lên tiếng, tuy bề ngoài của hắn vô cùng cứng cỏi và giọng nói tỏ vẻ khinh thường nhưng hai chân hắn lại run lẩy bẩy, sắp trụ không nổi có khi là tè ra quần lúc nào không hay. Đại ca của hắn bị một đấm của nàng đưa vào giấc mộng, hắn đương nhiên phải sợ nhưng sợ cũng chẳng làm được gì, chỉ biết mạnh mồm mạnh miệng.

Kim Minjoo biết bản thân mình không thể thương lượng với bọn não nhỏ này, nàng chạy đến quyết một mình xử hết bọn này. Bọn chúng tuy sợ nhưng cũng ráng xông lên hy vọng có thể khiến nàng ngả gục, nhưng không, nàng không phải một cô gái tầm thường. Kim Minjoo xoay người né cú đấm của một tên trong số chúng, nàng nắm cổ tay hắn lại đưa chân đá mạnh vào cằm tên ấy, nghe rõ cả tiếng rắc của xương hàm hắn phát ra. Nhiêu đó đã là gì? Nàng xoay người đưa thân mình nhỏ bé của bản thân ở trong lòng ngực hắn, một tay nàng thúc mạnh vào bụng một tay dồn hết sức lực để vật tên ấy ngả xuống đất. Tuy nàng chỉ là một đứa con gái, nhưng nếu đã ra tay thì phải mạnh hơn bọn con trai, một thân một mình nàng vật cả một tên đàn ông cao to như vậy, cũng đủ biết Kim Minjoo đây khỏe đến mức nào.

Lại một tên khác xông đến, lần này nàng sẽ không dùng chiêu vừa rồi vì nàng biết hắn đã nhìn thấy bạn mình bị hạ như vậy thì đương nhiên phải rút kinh nghiệm, lần này Minjoo nàng không né cú đấm của hắn nữa mà chọn cách đạp trực diện vào gương mặt tên ấy. Hắn mất đà lùi ra sau vài bước, nghiến răng nghiến lợi tức giận vì khuôn mặt của mình vừa bị một nữ nhân làm cho bẩn đi, tên ấy điên tiết, một mực xông vào chỗ nàng đang đứng mà đánh tới tấp dù cho có trúng hay không. Minjoo cứ lùi lại vài bước lại nhìn thấy tên vừa rồi có ý định đứng lên, nàng nảy ra một ý tưởng, liền chạy đến chỗ tên ban đầu, phía sau là tên thứ hai đang đuổi theo.

Kim Minjoo đạp vào lưng tên kia, lấy đà bay lên xoay người một cái, cong chân đá thật mạnh vào thái dương tên vừa đuổi theo mình. Hắn bị đánh trúng điểm yếu nhanh chóng ngả gục xuống đất, hai mắt long xồng xộc không kịp nhắm, miệng vẫn còn há ra xùi bọt mép. Một chiêu mà nàng vẫn có thể dùng lại hai lần xuất phát từ tay và chân, nhưng bọn này vẫn không rút kinh nghiệm để đề phòng, đúng là một lũ ngốc.

"MINJOO CẨN THẬN!!"

Ahn Yujin hét lên khiến nàng giật mình, khi nàng quay đầu cũng là lúc tên thứ ba cầm cây gậy bằng gỗ trên tay hắn đang chuẩn bị giáng xuống đầu nàng.

*BỐP!!*

Yujin ngạc nhiên há hốc mồm sửng sốt nhìn mọi thứ vừa diễn ra một cách nhanh chóng trước mắt cậu, nàng chỉ vừa nghe thấy tiếng cậu liền xoay người không suy nghĩ nhiều mà cuối đầu xuống né cái đánh lén của tên ấy, nàng dồn hết sức lực vào tay trái của mình, móc một cú đấm lên phá vỡ cả cây gậy lẫn nhắm vào cằm tên kia, hắn nhanh chóng ngả ngục. Đến cả Ahn Yujin vẫn không thể tin vào mắt mình nữa, cô nàng yếu đuối trong mắt cậu không ngờ lại là một cô gái mạnh mẽ như vậy, dùng tay không đấm vỡ cả một cái cây gậy, rốt cuộc những chuyện về Kim Minjoo, còn cái gì mà cậu chưa biết hết?

.

.

.

"Unnie, chị không cần đến bệnh viện thật sao?"

Minjoo lo lắng chạm vào những vết thương trên gương mặt cậu, chỗ nào cũng bầm tím hết trơn rồi. Nàng xót lắm, bảo không đau lòng thì chính là nói dối, nàng rất đau là đằng khác. Mấy kẻ kia lăng mạ cậu còn chưa đủ, còn đánh cậu tới tấp như vậy, tưởng cậu là cái bao cát cho họ tập luyện sao? Nếu nàng không ra tay thì hỏi xem Ahn Yujin bây giờ có còn ngồi đây cười với nàng không chứ?

"Không sao, lúc trước hay đi đánh nhau cũng hay bị thương đó thôi, không cần đến đó làm gì cho mệt"

Ahn Yujin mỉm cười trấn an như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tay vẫn kiên định cầm chiếc máy quay lên xem nó có bị hư hỏng gì không, do lúc nãy cậu ném nó xuống đất khá mạnh. Yujin thở phào một cái, may mà không hư hỏng gì nhiều, chỉ là bể chiếc kính máy quay thôi, mua cái mới gắn vào là được. Cậu nói như vậy đều là không muốn Kim Minjoo lo cho mình thêm nữa, nhìn nàng phải đích thân ra tay khiến bản thân cậu cảm thấy thật vô dụng, người mình yêu còn không bảo vệ được thì làm gì? Lúc nàng hạ được ba tên thì cậu chỉ hạ được một tên. Ahn Yujin đã hoảng sợ trước đôi mắt của nàng, nó chứa đầy sự hận thù, tỏa ra làn sát khí lạnh lẽo khiến cậu rùng mình. Đến Kang Hyewon cũng chưa từng tỏa ra làn sát khí kinh khủng đến như vậy.

Hỏi cậu có đau lòng khi thấy nàng như vậy không ư? Tất nhiên là có rồi, thấy người mình yêu một mình phải ra mặt sử lý bọn vô lại đó còn bản thân chẳng làm được gì, cậu vừa đau lòng vừa cảm thấy xót xa. Nhưng cậu cũng muôn phần ngạc nhiên với loại sức mạnh mà Minjoo đang sở hữu, phải nói đúng hơn là cậu...sợ.

"Minguri...hứa với chị, đừng bao giờ lấy thân mình ra làm lá chắn, chị sẽ không chịu được sự dằn vặt mỗi khi nhìn thấy em bị thương mất"

Ahn Yujin lo lắng cầm lấy bàn tay Minjoo, bàn tay xinh đẹp ngày nào của nàng nay đã xuất hiện vài vết thương nhỏ trên đó, đủ biết nàng đã dùng lực mạnh đến đâu để đánh gục một tên trong một cú đấm, còn phá vỡ cả cái cây gỗ dày cui kia, cậu thật sự rất đau lòng. Gương mặt Yujin đỏ âu, khóe mắt long lanh vài giọt nước có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, lần đầu tiên cậu vì một người con gái, vì lo lắng cho cô ấy mà không kìm được nước mắt, cậu không muốn nàng bị tổn thương vì cậu, càng không muốn cậu là một kẻ vô dụng kế bên nàng.

"Yujinie...em hứa, em sẽ không hành động theo ý mình nữa, xin lỗi đã để chị lo lắng"

Minjoo vòng tay qua ôm lấy cậu, bao trọn con Cún bự kia trong vòng tay nàng bằng một cái ôm tiếp xúc cơ thể đầy ấm áp. Yujin cũng ôm lại nàng, cơ thể cậu tuy vẫn còn đau nhưng sao bằng trái tim nhỏ bé của mình bị đau vì nàng chứ? Cái cảm giác ấm áp khi được người khác ôm trọn lấy là như vậy sao? Cậu chưa từng yếu đuối như thế này khi ở cạnh ai, chưa từng muốn ôm ai như vậy, cậu thấy hạnh phúc vì đã gặp được và quen biết Minjoo. Yujin không tự chủ được mà rơi nước mắt, để giọt nước long lanh kia lăn dài trên gò má đỏ ửng của mình, cậu chỉ muốn khóc thật to ngay lúc này để nàng ôm chặt hơn, muốn được nàng bao trọn trong lòng.

"Ngốc này, sao lại khóc chứ? Nhìn đáng thương chết đi được, đừng bao giờ khóc như vậy, em sẽ đau lòng lắm biết không hả?"

"Chị biết rồi...chị sẽ không khóc nữa"

"Ngoan~"

Minjoo mỉm cười dịu dàng với cậu, lấy ngón tay mình quẹt đi giọt nước mắt trên má cậu, Yujin vốn rất sợ việc nàng sẽ rơi nước mắt và nàng cũng vậy, nàng sợ nhìn thấy cậu khóc dù biết chuyện đó với Yujin là không thể, nhưng nàng cũng rất đau lòng trong tình cảnh hiện tại, Ahn Yujin đang rơi nước mắt trước mặt nàng.

"Hình như...em bị thương rồi"

"Hả!? Em bị thương ở đâu? Đưa ra cho chị xem mau lên!!"

"Em bị thương...bị thương chị"

Minjoo nói xong lại phụt cười trước cái gương mặt ngơ ngác của Yujin, nàng chỉ mới nói như vậy thôi mà trong cậu đã cuống cuồng lên đủ kiểu, đó là do cậu thật lòng lo lắng cho nàng nên mới như vậy, biểu cảm trên mặt cũng không tồi nha, hài chết mất, nhưng bộ cậu chưa thấy câu tỏ tình nào như vậy sao? Gương mặt cứng đờ như bị hóa đá kia là sao chứ? Phản ứng chẳng như nàng mong đợi, cơ mà nhìn rất đáng yêu nha~

Ahn Yujin một lúc sau nhận ra ẩn ý trong câu nói của nàng liền quay mặt chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương nữa, gương mặt cậu đột nhiên đỏ ửng như cà chua, không ngừng vì lời nói của nàng làm cho điên đảo thần trí. Yujin đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu thật muốn đào một cái hố lớn mà chui xuống thôi, trái tim cậu sao đột nhiên lại đập nhanh thế này? Có phải là vì nàng hay không? Hay chỉ do bản thân đang ngại? Tim đập nhanh như vậy chắc chắn lượng máu trong người cũng sẽ được bơm nhanh lên não, nhưng trước khi đến não phải đi qua khuôn mặt, đó là lý do tại sao mặt cậu lại đỏ bừng lên như vậy, vừa xấu hổ lại vừa ngại.

"Em...em đừng có mà...lấy cớ trêu chị"

"Có người xấu hổ kìa ah~"

"Ai...ai...ai xấu hổ?...em...em nhìn nhầm rồi...ai chứ...chị không có!!"

Nói năng mấp máy như vậy mà còn dám chối, phản ứng của cậu làm nàng buồn cười chết mất, sao trên đời lại có một kẻ bắt nạt dễ thương như vậy chứ? Minjoo quả là không thích nhầm người.

Đây là nàng tỏ tình rồi nha, biểu hiện như vậy chắc chắn là đồng ý rồi~

------------------------Hết Chap 28--------------------

Đọc xong chap này chắc mọi người cũng đã biết ai top ai bot rồi nhể? =)))

Kim Minjoo on top!!
Kim Minjoo on top!!
Kim Minjoo on top!!

Điều quan trọng cần phải nhắc lại ba lần bằng chữ in đậm và hai dấu chấm thang :))))))

Xin lỗi mọi người vì mấy ngày nay không ra chap, tui bận chạy đi học từ sáng lẫn chiều, thêm việc wattpad lên cơn nên tui không vào được, rất xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này ;-;

Cp thành đôi đầu tiên của fic, đoán xem đâu sẽ là cp tiếp theo nào~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net