CHAPTER 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Cộc cộc~

Yujin bước vào trong phòng sinh viên rồi ngồi xuống 1 cái ghế bất kì trong khi ánh nhìn thì vẫn hướng về phía Wonyoung đang tập trung vào những giấy tờ sổ sách trên mặt bàn. Hẳn là những thứ đó rất quan trọng đến nỗi Wonyoung còn chẳng quan tâm đến sự có mặt của Yujin và xem Yujin chẳng khác nào không khí.

-Đừng tự hành xác mình như thế. Em có thể chia việc cho mọi người thay vì ôm hết 1 mình.

-Ai cũng có việc riêng của mình và đây đều là những công việc của tôi. Tôi không rảnh rỗi như chị đâu.

-Bận đến nỗi không nhớ sinh nhật của mình?

Wonyoung bất chợt dừng bút lại ngay rồi hướng ánh mắt lên nhìn người đang ngồi cách mình 4 hàng ghế. Vẫn là nét mặt cứng ngắt mỗi khi gặp Wonyoung sau khi chia tay nhưng lần này khi đã nhìn kĩ hơn mà cụ thể là nhìn vào đôi mắt ấy , Wonyoung có thể tưởng tượng ra 1 sự nhẹ nhàng và 1 chút gì đó...chờ mong?

-Nếu em đã nhớ thì dừng việc được không? Chúng ta sẽ đi ăn cái gì đó mà em thích.

-Chúng ta? Tôi không nhớ là tôi và chị thân thiết đến như vậy.

-Ừ thì...đã từng nhỉ? Nhưng mà em đã hứa là vẫn xem chị là bạn mà không phải sao? Chị muốn em vui vẻ với tư cách là 1 người bạn.

Wonyoung muốn từ chối , Wonyoung ghét nhất cái việc bản thân cứ phải chạm mặt với Yujin nhưng bây giờ thì không thể tìm bất cứ lí do gì để từ chối. Sổ sách hả? Nó sắp xong rồi còn gì , Hitomi và Nako thì lại càng không vì cả 2 đang trong giờ làm việc của mình , Yuri thì nhà khá xa và Chaeyeon thì cũng đang làm việc của mình. Biết là sẽ rất kì nhưng Wonyoung sẽ thử từ chối thẳng thừng xem sao.

-Nếu tôi từ chối?

-Vậy thì đành chịu thôi. Chị có món quà tặng em , chúc em sinh nhật vui vẻ và nhớ là phải luôn để ý đến sức khoẻ của mình đó.

Yujin lấy trong balo ra 1 hộp quà tương đối to rồi đặt lên mặt bàn sau đó thì mỉm cười thật tươi trước khi quay người rời đi.

Nụ cười ấy thật gượng gạo...

Yujin đã rời đi trả lời khoảng không gian im lặng đến rợn người cho Wonyoung nhưng điều Wonyoung để ý đến bây giờ chỉ là cái hộp quà đang nằm ở trên bàn. Hộp quà màu hồng nhạt với hoạ tiết là những chú thỏ trắng cũng những quả dâu đỏ , chiếc nơ gói quà màu hồng xen lẫn trắng không được đẹp cho lắm nhưng cũng đủ để Wonyoung biết rằng nó là do chính tay Yujin cố gắng làm chứ không phải là nhờ ai cả...phải rồi , Wonyoung phải biết chứ vì nó giống y hệt mấy cái nơ của mấy năm trước...

"Đừng tự hành xác mình như thế."

-Sao mình lại để ý đến những lời nói đó nhỉ?

Wonyoung mỉm cười rồi thu dọn lại tất cả mọi thứ trên bàn để đặt vào các ngăn tủ sau đó khoá cẩn thận lại rồi rời khỏi căn phòng cùng với hộp quà trên tay.

•     •     •

Tiếng âm báo tin nhắn vang lên liên tục từ gia đình và những người bạn của Wonyoung mà nội dung thì chỉ là chúc mừng sinh nhật. Thật ra thì những tin nhắn đã được gửi từ sáng nhưng Wonyoung đã chặn thông báo vì không muốn bị mất tập trung trong công việc và cho đến khi về nhà thì Wonyoung mới mở ra xem.

Đoán xem nào , vì ở xa nên ba mẹ Wonyoung không thể bắt chuyến bay để đến Seoul với con gái mà chỉ có thể gửi vào tài khoản của Wonyoung 1 khoảng tiền để Wonyoung thích mua gì thì mua.

Còn những người chị em thân thiết kia thì đã hẹn Wonyoung tối nay vào khoảng 10 giờ khi Hitomi và Nako tan làm để cùng nhau đi ăn. Cả ngày hôm nay chỉ có Wonyoung có tiết học nên họ đã không thể gặp nhau để chúc mừng trực tiếp.

Vậy thì có tính Yujin là người chúc mừng sinh nhật đầu tiên không?

Wonyoung tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị mọi thứ để đi chơi vào tối nay cùng mọi người thì lại chợt để ý hộp quà kia. Wonyoung suy nghĩ 1 cái rồi cũng quyết định ôm hộp quà rồi leo lên giường để khám phá nó.

Đập vào mắt Wonyoung chính là 1 con thỏ bông màu trắng to bằng nửa cánh tay cùng với đôi mắt long lanh và nụ cười dễ mến. Wonyoung đã vô thức mỉm cười khi nhìn ngắm con thỏ ấy. Bên dưới còn có kèm theo 1 cái túi vải chứa gì đó bên trong cùng với nhãn hàng hiệu được in trên đó.

-Váy?

Bên trong chiếc túi ấy là 1 chiếc váy đuôi cá lệch vai được bao phủ bởi 1 màu trắng tinh khôi cùng với 1 hộp trang sức là sợi dây chuyền ngọc trai nằm bên dưới chiếc váy.

Wonyoung che miệng không thể tin được những thứ Yujin tặng mình đều là hàng giá trị , nếu tất cả đều là hàng real thì mức giá phải lên tới gần 1 chục con số 0 chứ không thể nào mà đùa giỡn được.

Trong khi Wonyoung đặt chiếc túi sang 1 bên thì liền thấy 1 tờ giấy note kèm theo vỉ thuốc nằm ở kế bên.

"Hãy thật lộng lẫy trong ngày sinh nhật của mình nhé. Chị hy vọng em sẽ nổi bật trong tất cả vì chính bản thân em đã là điều nổi bật nhất. Và hãy nhớ uống thuốc vào nhé , đau đầu sẽ làm em mất tập trung đó. Chúc em sinh nhật vui vẻ."

Nên vui hay buồn nhỉ? Người yêu cũ lại quan tâm mình đến không ngờ , trước đây Yujin sẽ chỉ đơn giản là tặng Wonyoung vài con gấu bông vì Wonyoung đã từng nói là thích gấu bông và sẽ kèm theo 1 bữa ăn do chính tay Yujin nấu. Ngẫm lại thì hoài niệm thật...

Wonyoung nhìn mấy con gấu bông to ở góc giường liền không giấu nổi nụ cười mà phải nhếch môi lên để cười. Thầm nghĩ làm thế nào mà Yujin có thể tìm mua được mấy con gấu bông có cái biểu cảm vô tri như vậy nhỉ? Wonyoung lại nhìn đến con thỏ mà Yujin vừa tặng rồi chồm lên đặt nó ngồi gọn vào cùng với mấy con gấu bông kia.

-Trông mày cũng vô tri quá , không khác gì chị ta.

•     •     •

-Em có đến trễ không vậy?

-C...có...

Yuri định trêu ghẹo Wonyoung 1 chút nhưng khi nhìn lên thì cứng họng với cái giao diện chưa từng thấy của Wonyoung. Chiếc váy trắng tôn lên vóc dáng vạn người mê của Wonyoung và sợi dây chuyền thì tô điểm thêm cho sự sang trọng và quý phái. Có thể nói cho dù bây giờ có tắt hết tất cả đèn ở đây thì Wonyoung vẫn sẽ là điểm sáng duy nhất.

-Chị chưa từng thấy em ăn mặc như thế này luôn đó.

-Giờ thì thấy rồi đó nha.

Wonyoung ngồi vào vị trí ngay chính giữa bàn và lần lượt Hitomi , Nako , Sakura , Yuri , Minju và Chaeyeon đều bắt đầu công cuộc tặng quà của mình. Những hộp quà được xếp thành 1 hàng thẳng đứng vì 1 sự ngẫu hứng của Wonyoung nhưng nó đủ để gây ra tiếng cười.

-À mà Wonyoung này , ngày mai sẽ diễn ra ngày hội của trường , em là chủ tịch Hội sinh viên nên chắc là em đã đề ra kế hoạch hết rồi chứ? Nếu chưa thì giao cho chị.

-Cũng không có gì nhiều , chủ yếu em chỉ đề xuất thêm mục trao giải ngay tại sân khấu thôi.

Chaeyeon gật đầu hiểu ý rồi lại tập trung vào phần ăn của mình nhưng lại cứ thấy cấn cấn khi mà có 1 ánh mắt cứ nhìn mình. Trời đánh tránh miếng ăn nha!!

Rõ ràng đã cố chọn chỗ ngồi cách xa nhau mà sao kì vậy ta ơi?

-Nhìn gì? Móc mắt giờ.

-Em sẽ làm được?

-!!!

-Hey!! Cam đao! Cam đao!

-Sao vậy? Sao vậy? Chẳng hay nước sông đổ thẳng vào giếng rồi hả?

Ngoại trừ Wonyoung đang ngồi nhai mấy miếng thịt trên dĩa thì mấy người kia "hình như" là hơi hỗn loạn rồi. Mặc kệ cho sự việc thế nào thì mạnh ai người nấy cứ nói , đằng ấy 1 câu thì tôi 10 câu và ngược lại khiến Wonyoung quên luôn tiếng mẹ đẻ.

Người Hàn cãi nhau với người Nhật bằng tiếng Anh.

Am phai , kìn chá nà...

-Nói tiếng nữa là em thồn cái dép vào họng từng người rồi hỏi sao xui nha!!

-Woa , gọi Yujin đến dập lửa thôi~cháy nhà rồi.

Wonyoung không nhịn nữa liền cúi người xuống tháo đôi guốc của mình ra và xem nó như món vũ khí lợi hại dùng để photocopy vào bản mặt của từng người. Đừng trách vì sao Wonyoung ác mà hãy đổ tại vì bản thân quá nghiệp.

-1 , 2 , 3 , 4 , 5 người , chuẩn bị liệt điểm rèn luyện đi.

-Nhỏ phù thủy độc ác!!!

~Rầm~

━━━━━━━━━━━━

Script belong to YoungSeung

Written by Sophia


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net