Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakuchou là một đứa trẻ đáng thương, nỗi đau của đứa trẻ ấy luôn luôn tồi tệ đi từng ngày.

Hồi nhỏ, Kakuchou thường bị đám con nít khối trên bắt nạt, tụi nó thua rồi còn kéo tới đánh hội đồng cậu. Lúc 6,7 tuổi, Kakuchou nghĩ đó là nỗi đau tồi tệ nhất, cậu cay lắm ấy chứ.

Lên 8 tuổi, điều đó đã thay thế bởi một vụ tai nạn xe hơi, biến Kakuchou từ một đứa trẻ hạnh phúc thành trẻ mồ côi.

Thời niên thiếu, Kakuchou đã mất đi gia đình thứ hai, người anh em, người bạn, người cho cậu ý niệm sống, đó là Kurokawa Izana.

Kakuchou khi ấy rất sợ phải thức dậy trong bệnh viện, cậu không biết tại sao cậu lại không chết cùng với Izana, thằng bé hoảng sợ lắm, tại sao mọi chuyện lại như vậy....

Sau cùng, Kakuchou đã phải thức dậy mà không có Izana ở bên, đã có lúc cậu rất muốn chìm vào giấc mộng, mong muốn được chết một cách bình yên và được ở bên Izana mãi mãi, nhưng Kakuchou biết, cậu phải thực hiện lời hứa với anh ấy kia mà.

Tất cả những nỗi đau tinh thần và nỗi đau thể xác mà Kakuchou đã từng trải qua, khiến cậu nghĩ sẽ chẳng còn nỗi đau nào có thể làm cậu ấy gục ngã.

Nhưng hóa ra, một thanh Katana cắt ngang ngực cũng có thể khiến cậu cảm thấy nhói đau. Kakuchou thực sự không nghĩ đây sẽ là cách mà cậu sẽ chết. 

Mái tóc dài màu hồng lóe lên trước mặt Kakuchou, lưỡi kiếm kim loại sắc bén của thanh Katana chiếu vào đôi mắt dị sắc của cậu, sau đó Kakuchou cảm thấy lưỡi kiếm ấy cắt ngang người....

Kakuchou cảm thấy tầm nhìn của mình mờ dần đi, cậu loạng choạng và khuỵu xuống. Cậu thiếu niên còn cảm nhận được cả chất lỏng màu đỏ thẫm ấm áp nhưng đủ khiến cậu gục ngã.

"Kaku-chan..." Tiếng gọi của Takemichi, phải rồi, người hùng của cậu đây mà.

Kakuchou cảm thấy bất lực, cậu không thể làm gì được sao, không thể cứu vãn điều gì sao, không thể ngăn Sanzu làm điều điên dồ. Phải rồi, cậu ấy thật vô dụng, vô dụng như cái đêm mà Izana không còn. Đáng lẽ ra, Izana không nên chết vì cậu, cậu đâu đáng để anh hy sinh.

"Mikey, mày nói đúng, Izana không đáng hy sinh vì tao, tao là kẻ vô dụng" Kakuchou thầm nghĩ, lúc này đây, cậu đã tuyệt vọng lắm rồi

Kakuchou cố mở mắt, nhưng điều đó thật khó, cậu cố gắng nhìn về bóng hình mờ mờ và khuôn mặt lo lắng của Takemichi.

"Kaku-chan..."

"Tao không sao" Kakuchou hơi gượng cười. "Vết thương không sâu....Quan trọng hơn...là Sanzu"

Takemichi hiểu ra và chạy theo hướng của Sanzu. Kakuchou muốn đứng dậy, làm gì đó nhưng đầu óc mơ hồ, thị lực của cậu cũng mờ ảo.

Đột nhiên một ký ức xa xăm tràn ngập trong Kakuchou.

Cậu thiếu niên lại nhìn thấy đôi mắt màu hoa oải hương trước mặt...

"Izana...lại là ảo giác sao?" Kakuchou thì thầm.

"Mày cảm thấy thế nào rồi?" Giọng của Izana hơi trầm.

"..." Kakuchou không nói gì, cậu chỉ nhìn về phía Izana, lần này anh tới đón cậu sao.

"Kakuchou, mày không nghe thấy anh nói gì sao?" Izana hơi tức giận. "Mày thực sự nên trả lời khi ai đó hỏi mày điều gì đó, nhóc Kaku. Tao đoán là tao đã không thể dạy cho mày cách cư xử tốt"

Trái tim Kakuchou gần như ngừng đập khi cậu nghe thấy Izana gọi cậu là nhóc Kaku, đó là biệt danh từ rất lâu rồi.

"Izana...em đau lắm, em thật sự vô dụng" Kakuchou hơi nghẹn ngào.

"Mày lại khóc rồi em, Kakuchou của tao không yếu đuối như vậy?"

"Em chỉ khóc trước mặt anh thôi, Izana" Kakuchou nói. "Vì trước mặt Izana, em muốn thể hiện cảm xúc thật sự"

"Ngọt ngào vậy sao nhóc. Bây giờ thì nín đi, mày không lo cho người bạn thân của mày sao?" Izana nhẹ xoa đầu cậu.

"Hả? Phải rồi Takemichi...."

"Tao thực sự hy vọng rằng thuộc hạ trung thành nhất sẽ không quay lưng lại với tao vì một gã rẻ tiền nào đó, chỉ vì nó là bạn thời thơ ấu của mày" Izana hơi ghen tuông.

"Izana, anh biết là em sẽ không bao giờ phản bội Izana mà. Làm thế nào anh có thể nghĩ như vậy?"

"Nhóc là một đứa trẻ ngoan, nhân hậu, nhưng nếu nhóc phản bội anh...." Izana đột nhiên nắm lấy cằm của Kakuchou. "Anh sẽ phải giết mày đấy, thật đáng buồn. Mày hiểu điều đó, phải không, nhóc Kaku?"

Kakuchou biết Izana đang cố tình làm điều này vì nếu bây giờ cố gắng cứu mọi người thì cậu có thể sẽ chết, Izana không muốn cậu phải chết.

"Cả đời này em đã thề rằng em sẽ vì anh mà chết, sẽ không bao giờ quay lưng lại với anh, không bao giờ phản bội Izana" Kakuchou hơi nghẹn ngào.

"Thật là một đứa trẻ ngọt ngào...Dù em quyết định điều gì, anh sẽ luôn bên em, nhóc Kaku mít ướt của riêng anh" Izana hơi mỉm cười. "Anh sẽ giúp Kakuchou, đứng dậy đi, anh sẽ cho em sức mạnh...nếu mệt mỏi quá, anh sẽ nắm tay bé cưng của anh..."

"Cảm ơn Izana, vì tất cả..." Kakuchou cố gắng đứng dậy, bất chấp cơn đau. Cậu đã cố gắng gượng dậy bằng chút sức lực cuối cùng còn lại, cậu hơi loạng choạng, cố gắng lên con tàu kia.

...............

Sau cùng thì, còn mỗi mình Kakuchou trên con tàu định mệnh ấy. Cậu đã sắp thành công nhưng cậu không thể di chuyển phanh của con tàu vì Kakuchou không còn sức nữa rồi.

"Chết tiệt....Nó không hoạt động."

Kakuchou định bỏ cuộc, gục xuống và chấp nhận cái chết của mình, cho đến khi cậu nghe thấy một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng quen thuộc từ sau lưng. 

Lại là ảo giác sao

"Mày vẫn liều lĩnh như mọi khi, Kakuchou" Izana nói. "Nhưng mà, như vậy mới đúng là mày chứ"

Bàn tay nhỏ bé của Izana che đi bàn tay lớn hơn của Kakuchou, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể anh, Kakuchou muốn khóc nức nở, muốn hét lên một điều gì đó nhưng cậu không còn sức nữa. Kakuchou còn cảm nhận được cằm của người con trai kia đặt trên vai mình, hơi thở ấm áp chạm vào cổ gầy gò của cậu đang dần tê dại. 

"Anh sẽ giúp mày, Kakuchou"

Giọng Izana vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào. Bàn tay ấm áp của anh vẫn đang nắm lấy tay cậu.

Tàu đã dần chạy chậm lại, rồi cuối cùng cũng dừng lại. Điều đó kết thúc rồi.

Thật sự kết thúc rồi. 

Kakucho cảm thấy sự hiện diện của Izana lại biến mất.

Không...không, đừng đi Izana...

Những giọt nước mắt đã rơi...Izana đã biến mất một lần nữa. Kakuchou lại chỉ có một mình...Thế giới của cậu mờ dần và cuối cùng thứ chìm vào bóng tối.

.........

Ngay sau đó, Kakuchou thấy mình ở một nơi nào đó xa xôi khác. Một ký ức thoáng qua không thuộc về cậu, không ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào trong cuộc đời của Kakuchou.

Khắp nơi đều một màu trắng xóa, nhưng Kakuchou có thể đứng dậy không giống như mấy phút trước, cậu nhìn xung quanh, rồi lại nhìn chính mình. Chiếc áo sơ mi đen mà Kakuchou đang mặc đã biến mất, trên ngực cậu ấy vẫn còn một vết cắt rộng và dài. 

"Đây là thế giới bên kia sao? Cuối cùng tôi cũng được hạnh phúc bên anh ấy sao?" Kakuchou tự nhủ.

"Woa, mày đã trưởng thành rất nhiều, trong khi không tao ở bên cạnh. Tao gần như không nhận ra Kakuchou" Bỗng có, giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên. 

Kakuchou nhanh chóng quay lại phía sau và cậu nhìn thấy người có đôi mắt màu oải hương, đang mỉm cười với cậu.

"Vết sẹo tuyệt vời đấy, Kakuchou?" Izana mỉm cười.

Kakuchou không nói gì nhưng nước mắt của cậu đã rơi.

"Kakuchou, tại sao em lại khóc?"

Bàn tay của Izana đặt lại trên khuôn mặt của cậu thiếu niên đang khóc, Kakuchou của anh lại yếu đuối rồi.

"Xin hãy để em ôm Izana thêm một lần nữa trước khi anh biến mất..." Kakuchou nghẹn ngào.

"Anh sẽ không biến mất lần này đâu, Kakuchou. Dù em nói gì thì anh sẽ không buông tay Kaku bé nhỏ của anh thêm lần nữa đâu" Izana nói, anh nở một nụ cười trìu mến, tràn đầy sự chân thành.

"Izana..."

"Đừng khóc bé con, Kakuchou biết anh sẽ ở trong trái tim em mà. Anh sẽ ở đây khi em thức dậy và anh sẽ không bao giờ để em một mình. Vì vậy, làm ơn đừng khóc" Izana nhẹ xoa đầu thằng bé.

"Izana vẫn nhỏ bé như vậy" Kakuchou cảm thấy lòng bàn tay mềm mại của Izana đang vuốt ve gáy của mình.

Nếu Kakuchou không vùi mặt vào áo khoác của Izana, cậu ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh.

"Em không cần phải khóc nữa đâu. Vì anh hứa sẽ không rời xa bé Kaku một lần nào nữa, anh sẽ giữ lời hứa lần sau nắm tay và tới đón em"

"Nhưng em đã thất hứa...." Kakuchou hơi nghẹn ngào.

"Không sao...nếu mệt mỏi thì em có thể nghỉ ngơi, Kakuchou của anh luôn là người chu đáo, ngọt ngào" Izana nhẹ vỗ về đứa nhóc trong lòng anh.

Kakuchou không nói gì nữa, nếu đây là giấc mơ, cậu cũng nguyện chìm đắm trong đó.

Kakuchou bây giờ cảm thấy một đời như vậy cũng không tồi tệ chút nào, nếu nó kết thúc như thế này.

"Mãi yêu anh, Izana. Nếu có kiếp sau, em sẽ không để Izana phải chết....em sẽ bảo vệ Izana, em sẽ nói cho anh rằng Kakuchou yêu anh tới nhường nào" Kakuchou thì thầm.

Còn nữa....

Lời của tác giả, chap này tui ủ lâu vì chap dài, gần 2000 chữ đấy nha. Thiệt ra tui kết ở đây cũng trọn vẹn câu chuyện rùi.

Nhưng hai đứa đáng yêu quá nên....phần ngọt ngào sẽ ở phía sau, hết sầu rùi, đừng ai đốt nhà tui vì chap này sầu nhen.

19/07/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net