3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        6.

" Công tử, trước mặt chính là Ngọa Cương sơn "

Mã phu vén tấm rèm che của mã xa lên , nói nhỏ vào bên trong

" Ân, cứ đi tiếp " Người bên trong không lạnh không nhạt ra lệnh

" Tuân lệnh! "

Xe ngựa xa hoa cùng nhiều rương vàng bạc cứ như vậy thẳng tiếng trên con đường hẻo lánh.

Bỗng nhiên từ đâu một đám người ngựa mặt mày bặm trợn kéo đến chặn đường .

" Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Ai muốn đi qua phải để lại tất cả số vàng bạc! Không thì đem mạng sống giao ra "

Người vừa quát chính là Vương Gia Nhĩ – kẻ thống lĩnh ở Ngọa Cương sơn, cũng là người cầm đầu đám sơn tặc đang chặn đường chiếc xe ngựa đáng thương này.

Mã phu cùng đám người hầu bị khí thế của người trước mặt làm cho run sợ nhưng vẫn cố giữ im lặng . Vương Gia Nhĩ nhếch môi , gầm ghè , cầm thương nhọn phi ngựa tiến đến .

" Hảo! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt "Lúc này mã phu đã mặt cắt không còn một giọt máu. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, e rằng trong vòng năm bước chân nữa thôi, mũi thương sắc bén kia sẽ xuyên qua cái mạng nhỏ của y .

Người ngồi trong xe lại động một cái ra dấu hiệu.

" Cớ hay vị tráng sĩ đây là người phương nào đến, cớ sao lại chặn đường công tử nhàtôi ? " Mã phu lấy hết dũng khí để hỏi to:

" Ha, xem ra lá gan ngươi cũng to lắm đấy ! "

" Được, ta đây sẽ nói cho ngươi biết ! Ta chính là Trại chủ ở Ngõa Cương sơn này ! Xưng danh Vương Gia Nhĩ . Nếu đã từng nghe danh của ta thì hãy ngoan ngoãn để lại rương vàng, gia gia ta đây sẽ tha các ngươi một mạng "

" Dạ dạ ... chúng tôi sẽ để lại rương vàng cho các vị . Nhưng nhưng vị tráng sĩ đây ... "

" Ha, còn có gan dám yêu cầu ta ? "

Vương Gia Nhĩ nhếch môi cười, đem mũi thương sắc bén kề ngay cổ mã phu

Mã phu thiếu chút nữa té xỉu , chỉ như muốn khóc cũng không khóc được.

" Tráng ... tráng sĩ ... Công tử ... công tử nhà chúng tôi muốn diện kiến ... diện khiến ngài ... Thỉnh ... thỉnh ngài tới gần mã xa ... Công tử nói ... nói sẽ giao hết số rương vàng này cho người "

Mã phu chính là nói cũng không dám nói lớn, sợ rằng động mạnh cái đầu sẽ rời khỏi cổ

" Hahaha ! Công tử nhà ngươi ? Hảo, giao vàng cũng rất có thành ý ! "

Vương Gia Nhĩ bật cười khanh khách, kiêu ngạo nhảy phắt xuống ngựa. Hùng hùng hổ hổ tiến lại gần mã xa.

Hắn không chút đề phòng, lấy mũi thương mạnh bạo vén lên chiếc màn vải gấm

.

.

.

Sau đó, trên mặt hắn hiện lên rất nhiều màu sắc kì quái.

Đám huynh đệ của hắn đằng sau không thể nhìn rõ mặt hắn nhưng lại thấy rõ mặt người ngồi trên xe . Cả đám cũng đồng loạt biểu cảm rất phong phú , có người mặt cắt không còn một giọt máu .

Giữa bốn bề tĩnh mịch thì chợt một giọng thật êm tai cất lên

" Vương Gia Nhĩ , ngươi hôm nay thật oai hùng , thật khí phách ! "

Người trên xe không nhanh không chậm nói một câu rất đỗi bình thường . Còn ưu ái quét mắt đến từng gương mặt trong đám huynh đệ của Vương Gia Nhĩ . Tất cả mọi người xung quanh đều vô thức run cầm cập , sợ đến mức không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi gầm mặt mà thầm cầu nguyện cho cái mạng chó nhỏ nhoi của mình .

" ... " Vương Gia Nhĩ mặt vẫn xám ngoét, đứng bất động. Nhưng hình như người hắn cũng đang run lên từng hồi

" Nếu ngươi và các vị huynh đệ đây đã muốn vàng, ta liền đem vàng cho các ngươi. Quân tử nói phải giữ lời, đúng không ?! Nào , mau tiến tới lấy vàng đi "

Nói rồi có ý cười nhẹ , thả rèm đuổi người .

Vương Gia Nhĩ vẫn chưa thoát khỏi ngây ngẩn

" Lấy vàng rồi thì thỉnh tránh đường ! "

Bên trong rèm nói vọng ra, ngữ khí chính là đạt đến tức giận cao trào .

" Phu nhân !!! Ta ... Ta ... Ta sai rồi .... Thỉnh phu nhân đừng đi ... Ta ... Ta ... Ta biết lỗi rồi !!! Ta có mắt cũng như mù "

Vương Gia Nhĩ giờ khắc này bỗng bừng tỉnh, mau chóng quăng đi cây thương , một mực dùng sức đu theo mã xa .

" Thỉnh phu nhân đừng đi ! Thỉnh phu nhân lượng từ tha lỗi cho trại chủ "

Đám huynh đệ cũng đồng loạt leo xuống ngựa, đồng loạt quỳ thành một hàng dài chắn lối mã xa , khẩn thiết cầu xin .

Một lúc lâu sau, rèm vén lên. Một thân sam y thanh thuần xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra. Quả thực chính mà một mỹ nam tử .

Vương Gia Nhĩ liền trưng ra mặt chó ngoe nguẩy cái đuôi nhìn thập phần thực ngu ngốc.

" Sao? Đòi vàng rồi không lấy, lại muốn làm khó ta . Các ngươi không nói lí lẽ sao ? "

" Thỉnh phu nhân đừng đi ! Thỉnh phu nhân lượng từ tha lỗi cho trại chủ "

Bên dưới lại đồng thanh cầu xin lần nữa

" Phu nhân ... Ta ... sai rồi ... Thỉnh phu nhân đừng bỏ ta ... Ta về sẽ chịu tội ... sau này ... à không ... không còn lần sau ... Ta sẽ hảo hảo nghe theo lời giáo huấn của phu nhân... Phu nhân nói gì ta liền nghe đó . Thỉnh phu nhân đừng đi "

Vương Gia Nhĩ vươn móng chó ra muốn ôm lấy mĩ nam nhân trước mặt liền bị người kia giáng một dấu tay lên mặt . Thế nhưng hắn không giận dữ, ngược lại còn hề hề cười

" Phu nhân không cần tức giận ... Ta ... Cứ đánh ta nếu phu nhân thích . Ta nguyện ý để phu nhân đánh . CHỉ cần phu nhân đừng bỏ ta đi "

Huynh đệ của hắn nghe xong câu này liền cảm thấy não mình tàn thêm mấy phần .

" Hay cho Vương Gia Nhĩ nhà ngươi ! Còn dám gọi ta một tiếng phu nhân ! Hôm nay ta không giáo huấn ngươi, ta sẽ không phải Đoàn Nghi Ân "

Nói rồi mạnh mẽ vén tay áo lên , dùng cánh tay trắng trẻo xinh đẹp mà nắm lấy lỗ tay Vương Gia Nhĩ kéo lên ngựa phi về trại . Tay còn lại liên tục nhéo gắp người hắn .

VƯơng Gia Nhĩ đau đến nước mắt cũng trào ra nhưng không dám kêu thành tiếng . Cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Mấy huynh đệ của hắn nhìn thấy cảnh này không khỏi hít một hơi lãnh khí . Kì này Trại chủ của bọn họ quả là lành ít dữ nhiều rồi . Còn bọ họ chắn chắn cũng sẽ " hưởng ké " không ít .

.

.

.

Ba ngày ba đêm trên núi Ngõa Cương đều truyền đến tiếng ai oán thấu trời xanh của các huynh đệ . Bọn họ đã ba ngày bị phu nhân chỉnh đến thừa sống thiếu chết . Mà trại chủ của bọ họ cũng không thể làm gì được, nom còn có vẻ thảm hơn cả bọn họ .

.

" Thiên aaaaaaaa !!! "

Tiếng hét vang dội cả khắp ... một góc sân . Vương Gia Nhĩ làm sao dám la lớn chứ? Phu nhân hắn sẽ nghe thấy a !!!

Nhưng không may cho Vương Gia Nhĩ, phu nhân mà hắn yêu nhất có đôi tai rất thính . Vì vậy cho nên hắn còn chưa la dứt câu đã bị một tiếng quát khác làm cho ngậm mồm.

" La cái gì?! Mau đến đây gọt táo cho ta"

" Ta tới liền, tới liền đây thưa phu nhân !!! Phu nhân ... Phu nhân hôm nay đã hết giận ta chưa? Có phải tối nay ta sẽ được vào phòng ngủ cùng phu nhân phải không ? Ta ... ta sẽ đấm bóp thư giãn gân cốt cho phu nhân, tận tình hầu hạ phi nhân "

Vương Gia Nhĩ vứt chổi lao vào trong phòng của Nghi Ân , dùng chiêu nịnh bợ vừa gọt táo vừa xòe chân chó hỏi. Ánh mắt hắn long lanh lấp lánh hi vọng đối người nam tử xinh đẹp trên giường nhìn.

" Cút ! Hôm nay ngươi vẫn phải ngủ ngoài hiên "

Mỹ nam Nghi Ân lạnh lùng liếc mắt , phất ống tay áo mà đạp Vương Gia Nhĩ qua một bên.

" Ta... ngoan như vậy .... Phu nhân ... người xem ... ta ngoan như vậy. Phu nhân nỡ lòng nào cho ta ngủ dưới mái hiên lạnh lẽo ? "

Hắn vô cùng ủy khuất aaa !!! AI thấu được lòng hắn ?

" Ha ! Ngươi ?! Ngoan ?! Ngươi không ở trong phủ lại chạy đến đây tiếp tục làm trại chủ. Ngươi nghĩ rằng cướp được ta về thì liền muốn ta nghe lời ngươi sao , nói cần thì đến, không cần liền vứt bỏ ? Muốn đi cướp người mới sao? "

" Không không ... ta ta không có ý đó ... Ta có nỗi khổ tâm a ! Ta đã hứa với các huynh đệ vẫn tiếp tục làm trại chủ Ngõa Cương sơn, cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo... Bất quá ... Bất quá ... ta cũng sợ phu nhân theo ta cực khổ ... Chứ ta ngày đêm đều nhớ phu nhân đến da diết, trong mắt chỉ độc tôn duy nhất là hình bóng xinh đẹp của phu nhân ! Ta sai rồi ! Ta sai rồi. Mong phu nhân hãy lượng thứ cho ta lần này... "

Vương Gia Nhĩ nước mắt lưng tròng tâu lên " nỗi khổ tâm " của mình. Hắn thật sự biết mình thật không phải khi bỏ phu nhân ở nhà một mình để quay lại Họa Cương sơn là sơn tặc. Hắn sai rồi !

" Hảo, vậy ngươi tiếp tục chịu khổ một mình đi, ta đây đi ngủ "

" Ta cũng muốn ngủ "

Vương Gia Nhĩ nhanh như cắt định trèo lên giường ôm lấy phu nhân của mình.

" Ngươi tiến một bước nữa ta liền phế luôn "huynh đệ " của ngươi "

Đoàn Nghi Ân băng lãnh đến cực điểm cảnh cáo Vương Gia Nhĩ.

" ..... " Im lặng là vàng, quay đầu là bờ. Lệnh của phu nhân chính là quyền lực tối cao.

Vương Gia Nhĩ đành thê thảm lết ra ngoài hiên, ôm theo trái tim vỡ nát đi ra nằm ngủ ngoài trời lạnh lẽo. Gió thổi mạnh đến mức hắn muốn khô héo luôn rồi. Hắn cần hơi ấm của phu nhân, hắn cần ôm vòng eo nhỏ nhắn đó. Hắn ... hắn ... sai rồi T^T

.

Ở một góc nào đó trong bụi rậm, đám huynh đệ nước mắt rơi lã chả , thầm khóc cho số phận của trại chủ cũng như của chính mình. Vậy là bọn họ sẽ vẫn tiếp tục bị đầy đọa trong những ngày tới ...

Trại chủ a , áp trại phu nhân người cướp về ... thực sự đúng là " hiền thê " . Là phước 1000 năm tu luyện của Trại chủ.

Bọn họ thiết nghĩ , hay là bọn họ cũng nên nhanh chóng viết một bức thư, xin cuốn gói về quê ở ẩn luôn. Từ nay về sau sống an an ổn ổn với lão bà của mình. Thời đại này, làm sơn tặc cũng quá khó sống đi ?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net