24. Con người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naib hiện tại không biết mình đang ở đâu, giống như một căn nhà và cậu bị nhốt trong một căn phòng, mọi thứ xung quanh đều xám xịt. Cơn đau âm ỉ từ bả vai cùng cánh tay truyền đến, Naib cố gắng xoa dịu nó nằm úp xuống mặt đất nhưng chẳng có tác dụng gì cả ngược lại còn làm các vết thương trên người cậu đau hơn.

Đã một ngày kể từ khi cậu mất tích, thật kỳ lạ là một lính đánh thuê như cậu không chạy trốn được? Naib có thể, nhưng khó khăn của cậu luôn là hai tên đô con đứng canh trước cửa. Hiện tại trên tay của cậu không có vũ khí, cũng không thể dễ dàng một cân hai khi bất lợi nghiêng về phía bản thân. Kết quả của sự chạy trốn, Naib đã bị đánh đến gãy một tay và trật khớp bả vai.

Vết thương rất nặng cùng với việc bị bỏ đói, Naib dần dần mất đi sức lực mà chỉ có thể nằm trên mặt đất hít thở nặng nề. Hiện tại muốn lết cái xác này cũng là một điều khó khăn đối với cậu.

Tiếng "RẦM" rất lớn vang lên, đập vào tường. Naib khó chịu nâng đôi mi mắt lên. Hiện ra là một đôi giầy cao gót màu đỏ, không cần nhìn là đã biết nó là của ai.

"Mày còn định nằm đó đến bao giờ nữa?"

"Tsk" một tiếng Naib nhếch mép liếc nhìn lên.

"Cô có quyền nói tôi sao?"

Không nghĩ là cậu còn có vẻ mặt đó, Navid nhấc chân lên đạp mạnh vào người của Naib khiến cậu phải cắn răng chịu đựng.

"Mày đừng có mà lên mặt với tao, hiện tại mày chẳng còn chống lại được tao đâu."

Cô ta ngồi xuống đối diện với Naib, không tiếc rẻ đôi tay trắng nõn cùng với bộ móng được sơn màu đỏ  nắm lấy khuôn mặt bụi bặm của Naib.

"Tao nghe nói là mày đang sống cùng một tên quý tộc? Hm? Mày cũng có một khuôn mặt đẹp đó Naib."

Nói một cách nhạo báng, Navid tiếp tục nhìn cả cơ thể của Naib một lượt từ dưới lên rồi cười.

"Cả thân thể mày cũng đẹp nữa, thật nhỏ nhắn. Mấy tên quý tộc thích những cậu nhóc như mày đem về làm vật nuôi lắm."

Một lần nữa dùng khuôn mặt cười khẩy của mình, Naib khó khăn nặn ra từng chữ.

"Anh...ta...không giống...lũ ghê tởm đó..."

Câu trả lời của Naib khiến Navid cười lớn, cái điệu cười cao vút đến chói tai ấy.

"Ha ha ha, mày thật tự tin khi nói ra câu đấy nhỉ? Có vẻ như hắn ta yêu thích mày lắm mới khiến mày nghĩ như vậy, tao nói lè Naib bên ngoài kia không có ai tìm mày hết, không một ai cả. Sao nào? Cái tên đó không tìm mày sao? Hay là hắn chán mày rồi nên bỏ quên mày?"

Navid nói rất nhiều, cô ta không ngừng cười rồi phỉ báng lời nói của cậu.

Naib ngượng đầu, mỉm cười.

"Đừng để tôi nhắc lại."

Một tiếng "rầm", Navid hất tay cố tính đập đầu Naib xuống đất, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất từ bao giờ.

"Tốt thôi vậy để tao kiểm chứng nhé?"

Nói xong cô ta quay ra ngoài đến lúc trở về trên tay cô ta cầm một chiếc kéo lớn.

"Naib à, mày có biết khi một con thú cưng mà mình yêu thích  bị què thì chủ nhân nó sẽ ra sao không?"

Một cú đập đầu khiến Naib choáng váng, cố gắng gượng lại sự tỉnh táo. Từng câu nói của NaVid, Naib có thể nghe rõ từng chữ.

"Ý...của cô là gì?"

Navid nở một nụ cười kinh dị, luồn lưỡi kéo vào mép miệng của Naib chứng kiến đôi mắt đang hoảng sợ nhìn mình.

"Câu trả lời là...chủ nhân sẽ không yêu nó nữa."

Rồi bấm tay. Tiếng "xoạch" vang lên cùng tiếng rên rỉ gào thét trong bóng tối với ánh sáng mù mờ, như một con thú gào rú trong đêm khuya.

Lưỡi kéo dính đầy máu, Navid không ngừng lại mà tiếp tục luồn lưỡi kéo đỏ vào bên mép còn lại mà bấm tay xuống.

Ném cái kéo sang một bên, Navid không quá có hứng thú với việc máu me nó khiến cho cô cảm thấy thật bẩn.

Nhìn 'cái xác' đang nằm im bất động trên mặt đất, Navid cũng không rõ là Naib còn sống hay chết. Cho dù có thế nào đi chăng nữa Navid cũng chẳng quan tâm đến, xoay người mà bước đi.

Lạnh thật đấy...mặt đất lạnh như vậy sao?

Đau thật đấy...những vết thương này...

Đúng vậy...anh ta không giống lũ ghê tởm đó. Jack...rất dịu dàng, chỉ và hành động đều trang nhã. Mỗi lần anh ta hôn lên tay của cậu đều mang theo vẻ thành kính cùng trân trọng như bảo vật trên đời. Cách mà anh ta cười, giống như màu của nắng, thật ấm áp soi rọi bóng tối trong lòng của cậu. Rất tốt...anh ta đối xử với cậu rất tốt, mỗi khi ở bên cạnh Jack, Naib luôn cảm thấy vui vẻ và không còn phiền muộn. Nụ hôn của anh ta...thật ngọt ngào. Jack...có lẽ...thực sự yêu cậu...mọi thứ mà anh ta dành cho cậu...đã bao giờ cậu đáp trả chưa nhỉ?

Hoàn toàn chưa...câu chưa đáp trả cho anh ta một thứ gì hết...kể cả là tình cảm của anh ta...

Naib luôn đi trước không bao giờ quay lại đằng sau. Phía sau cậu...luôn có Jack nhưng dù chỉ một lần cậu cũng không nhìn lại...có lẽ...một lúc nào đó mình sẽ nhìn anh ta và nói "tôi  thích anh". Thật là...sắp chết rồi mà còn nghĩ đến điều đó...

Jack...anh là người họa sĩ đã tô màu cho cuộc đời của tôi.





Ngồi trên chiếc ghế Navid thư thả mà ngắm nhìn bộ móng đỏ của mình, thi thoảng cô ta lại liếc về 'cái xác' kia. Hừ, thật không nghĩ là sẽ gặp được nó ở đây, bao uất ức lâu nay mà cô ta gánh chịu cuối cùng cũng được giải tỏa.

Nhìn lại đồng hồ trên tay, Navid bĩu môi. Lại sắp đến lúc cô phải làm việc cho cái lũ tởm lợm đó, khó chịu mà đứng lên vuốt tóc của mình.

"Này bọn mày-"

Chỉ vừa mới bước chân ra ngoài, một luồng gió nhẹ vụt qua ngang tai, cái cảm giác sắc bén cùng lạnh lẽo để lại trên cổ cô ta một đường đỏ.

Tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng lại khiến Navid cảm thấy sợ hãi. Chạm nhẹ lên cổ, không tới động mạch nhưng nó đã chảy máu. Trong không khí bốc lên nồng nặc mùi tanh rỉ sắt, mùi của máu.

Trước mặt cô ta hiện giờ là một người mặc áo trùm đen, đội lên chiếc mũ áo che đi cả đôi mắt, phần khuôn mặt bên dưới là một chiếc mặt nạ Plague nửa mặt màu đen, chiếc cỏ khoặm lại như mỏ quạ. Dưới chân của người kia là hai cái xác to lớn cùng với một con dao găm thẳng vào tim.

"Ô ô? Sao mình lại ném trượt được nhỉ? Rõ ràng là đã nhắm vào cổ mà."

Cứ như một lời nói bỡn cợt của trẻ em mang theo trong đó là một tử thần. Tiếng cười khúc khích khiến Navid muốn chạy cũng không chạy được.

Cô ta biết giọng nói này cùng điệu cười ấy, hai cái mà đã suýt chút nữa lấy mạng của mình. Còn về lời nói bỡn cợt kia, cô ta biết đó là lời đe dọa.

Chân run rẩy không trụ được mà ngồi phịch xuống đất, cả người Navid run lên. Không nghĩ rằng khi mạng sống của bản thân bị đe dọa sẽ đáng sợ như vậy.

Navid bây giờ mới chú ý, từ khi nào trên chân của mình đã găm vào một con dao. Nhận thức được điều đó, cơn đau không ngừng truyền tới hành hạ bản thân. Cô ta ôm lấy chân của mình gào thét.

"AAAAAA!!! ĐAU...ĐAU QUÁ!!!"

Tiếng cười một lần nữa vang lên. Bước tới nơi Navid đang quằn quại nắm lấy chuôi của con dao đang cắm trên đùi cô ta.

"Xin phép cho tôi lấy lại nó nhé? ❤"

Rồi đột ngột rút con dao ra. Những tiếng gào thét lại lớn hơn, quằn quoại trong bóng đêm.

Cái thét xen lẫn tiếng khóc ấy khiến Naib khó chịu nhíu mày cố gắng tỉnh dậy.

Mọi hình ảnh trước mắt đều mù mờ, chỉ thấy một bóng đen đang bước tới phía mình.

"Naib!!!"

Nghe quen quá...























__________________

Ây...tự nhiên tui thấy mình năng suất ghê :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net