CHAP 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ thế trôi qua, Hàn Tuyết không còn gặp nhân cách tên Jackson nữa, mỗi khi cô và Dịch Dương Thiên Tỉ đi ngang qua nhau cô đều nhìn chăm chú vào đối mắt cậu rồi lại thấy vọng. Ánh mắt dịu dàng đó làm sao có thể là Jackson được, rõ ràng là muốn trả lại thân xác cho Dịch Dương Thiên Tỉ vậy mà trong lòng vẫn không ngừng nhớ tới Jackson cô sao lại vớ thể đáng xấu hổ như vậy chứ?
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy lạ lẫn vô cùng, dạo gần đây cậu thấy bản thân vô cùng tỉnh táo không bị những cơn đau đầu hành hạ hay đột nhiên muốn ngủ lịm đi như trước nữa. Cậu tới tìm vị bác sĩ kia, kể cho ông nghe toàn bộ mọi chuyện, ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xâu chuỗi với biểu hiện của Hàn Tuyết hiện tại dường như đã thông suốt được phần nào.
"Vậy cậu hiện tại cảm thấy nhẹ nhõm hai là thiếu vắng một thuế gì đó? Nhân cách kia của cậu có lẽ đang suy yếu rồi."
"Vì sao lại suy yếu?" Dịch Dương Thiên Tỉ nôn nóng hỏi.
"Có thể là do không còn ý muốn chiếm cứ thân xác cậu nữa. Đả kích tâm lí chẳng hạn." Vị bác sĩ tên Trần Khắc Khiêm đưa tay đẩy gọng kính đang rơi xuống mũi của mình, mắt chăm chú đọc tài liệu trả lời cậu.
"Đả kích tâm lí? Bác sĩ có thể nói rõ hơn không?" Dịch Dương Thiên Tỉ như thế nào vẫn không thể hiểu hết được lời nói của vị bác sĩ Trần kia, cả người không ăn phận nhấp nhổm trên ghế.
"Tôi cũng không phải Jackson mà giải thích cho cậu được. Cậu có muốn nói chuyện với cậu ta không?".
"Nói chuyện như thế nào?" Dịch Dương Thiên Tỉ nghi hoặc, thật hại não cậu quá đi.
Vị bác sĩ già trước những câu hỏi dồn dập của cậu vẫn điềm tĩnh trả lời:
"Trong trí não cậu sẽ tồn tại một không gian nơi mà khi cậu hoặc nhân cách kia bị phong bế sẽ cư trú ở trong đó. Cậu chỉ cần tìm được nơi đó sẽ có thể nói chuyện được với Jackson."
"Giống như trước kia cậu ta xuất hiện trong giấc mơ của tôi đó sao?"
"Đại loại là vậy. Cậu ta tất nhiên nắm chắc không gian hư cấu tồn tại trong cậu hơn chính bản thân cậu rồi vì cậu ta được tạo ra từ đó mà."
"Vậy bây giờ tôi phải làm sao mới có thể tìm được nơi đó?" Dịch Dương Thiên Tỉ nôn nóng bản thân cậu cũng không hiểu vì sao phải quan tâm đến nhân cách thứ hai là gì, áp chế được rồi không phải rất tốt hay sao?
"Việc đó còn tùy thuộc vào cậu, cậu chắc rằng muốn nói chuyện với cậu ta? Cậu chỉ cần yếu thế hơn lúc đó cậu sẽ bị cậu ta làm cho biến mất."

Vị bác sĩ già trầm ngâm như một nhà triết học ánh mắt xoáy sâu vào con ngươi đã bị che đi bởi cặp kính dày cộm của cậu, ánh mắt của ông dường như có thể nhìn thấu mọi việc.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
"Tôi xác định rồi tôi muốn nói chuyện với cậu ta."
Vị bác sĩ nhẹ gật đầu rời khỏi ghế của mình bước lại phía cậu:
"Vậy thì đi theo tôi."
Dịch Dương Thiên Tỉ ngoan ngoãn đi theo, suốt dọc đường chỉ nhìn tấm lưng rộng lớn mặc áo Blouse trắng trang nghiêm kia đến khi vị bác sĩ dừng trước cửa một căn phòng mở cửa mời cậu vào.
Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào bên trong, toàn bộ căn phòng là một thế giới hắc bạch song song, mồi màu chia nhau một nửa diện tích nhìn vào thật khiến người ta có cái cảm giác lạc lối hoang mang muốn vùng chạy ra ngoài nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ lại cứ sừng sững đứng đó ngửi mùi sơn còn khá mới chắc là ông vừa mới tạo ra căn phòng này cho cậu.
"Cậu ở trong đó tự tìm Jackson và nói chuyện với cậu ta đi khi nào xong hoặc cảm giác bản thân đã tới giới hạn thì nhấn nút màu trắng phía bên trên thành giường tôi sẽ tới ngay."
Dịch Dương Thiên Tỉ đứa mắt nhìn chiếc nút màu trắng rồi gật đầu chắc nịch, nhanh chóng leo lên giường nằm xuống.
Bác sĩ Trần thấy cậu đã ăn vị trên giường thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đột nhiên bị giật mình bởi một người bất thình lình đứng bên phải mình, ông ôm trái tim nhỏ bé suýt nữa vị dọa ra khỏi lồng ngực khổ sở lên tiếng:
"Tiểu thư, cô có thể đừng im lặng như ma được không? Làm tôi sợ chết khiếp."
"Cháu chỉ có chuyện muốn nói với bác sĩ thôi. Bác sĩ dành chút thời gian cho cháu được chứ?" Hàn Tuyết ánh mắt buồn bã lên tiếng nhờ vả.
Trần Khắc Khiêm ngó nhìn cánh cửa vừa đóng lại rồi gật đầu:
"Được."
...
Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào thế giới mơ hồ như đang trong giấc mộng. Ở đó nữa vô cùng to, mưa xối xả nhưng cậu một chút cũng không cảm nhận được cái lạnh giá rét buốt của cơn mơ này chỉ thấy lồng ngực khẽ nhói khi thấy thân ảnh cao lớn sừng sững đứng giữa mưa, mặc cho cuồng phong mạnh mẽ táp vào da thịt. Cậu đứng đó như bị rút cạn sinh khí, đầu cúi thấp tuyệt vọng.
Dịch Dương Thiên Tỉ vô thức bước lại gần, như cảm giác được địa bàn của mình bị xâm nhập Jackson ngẩng đầu lên, con ngươi hổ phách u ám nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, không nói không rằng quay lưng bước đi. Mưa ngày một to hơn, hơi nước bắn ra tạo thành mảng sương mỏng như lớp phòng ngự để lẩn trốn tốt nhất của Jackson, Dịch Dương Thiên Tỉ cứ chạy, xuyên qua màn mưa bạc mà chạy nhưng tầm mắt bị phong tỏa chỉ có thể nhìn trong bán kính một mét. Cậu bất lực dừng lại hết lớn:
"Jackson cậu ra đấy cho tôi. Đừng làm con rùa rút đầu nữa. Bản tính nam nhi của cậu đầu, tôi thực sự thấy chán ghét cậu rồi đấy."
Mưa bỗng thưa thớt dần rồi tạnh hẳn, Jackson đạp trên vũng nước trong veo bước tới ánh mắt vô cảm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ chợt hiểu thế giới này giống như là thế giới của riêng cậu ta theo tâm tình của cậu ta mà thay đổi muốn mưa có mưa muốn gió có gió...
"Tìm tôi có chuyện gì? Cậu nên an phận với cuộc sống hiện tại thì hơn, lại muốn gọi tôi ra sao?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu."
"Nói gì thì mau nói đi. Tôi không có thời gian." Jackson lạnh lùng trả lời.
"Cậu ở đây thì làm gì mà không có thời gian." Dịch Dương Thiên Tỉ trêu chọc.
Jackson ngay lập tức bước đi khiến cậu hớt hải níu tay lại:
"Vẻ mặt cậu như vậy là sao? Buồn bã bi thống như vậy tôi nhìn thực không quên."
"Cậu thì hiểu gì về tôi. Thôi hỏi mấy thứ vớ vẩn đi. Trở về làm Dịch Dương Thiên Tỉ học bá nhu nhược của cậu. Tôi không làm phiền cậu nữa, thân xác của cậu tôi chán rồi."
Jackson vùng mạnh tay bước đi, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bừng mở mắt. Hai tay vờ lấy mái tóc khiến nó rối tung:
"Aishh cái biểu hiện như vậy là sao chứ? Đột nhiên từ bỏ ý muốn làm chủ thể là sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ ôm đầu bước ra khỏi căn phòng cái nút bác sĩ Trần thiết kế cậu cơ bản không cần sử dụng. Lần mò tìm đường đi tìm phòng bác sĩ cậu thực sự muốn đập đầu vào tường lúc nãy vì sao lại không chú ý đường cơ chứ?
Bộp... Dịch Dương Thiên Tỉ đi chẳng may va phải ai đó tại ngã rẽ cậu vội vàng xin lỗi rối rít đến khi ngẩng mặt lên mới biết người kia là Hàn Tuyết, cô chỉ cười nhẹ nhìn cậu rồi mau chóng bước đi nhưng bàn tay không nghe lời của cậu lại đột nhiên níu cô lại, khiến Hàn Tuyết nhất thời kinh ngạc, hai mắt tròn xoe nhìn cậu:
"Nghe bác sĩ nói cậu và Jackson quen nhau." Một câu hỏi nhưng ngữ điệu của cậu giống như khẳng định.
Hàn Tuyết che giấu thất vọng và buồn bã trong đáy mắt, nhẹ gật đầu nhưng lại nói:
"Đã từng, hiện tại thì chia tay rồi."
Dịch Dương Thiên Tỉ ngạc nhiên trong lòng vì sao cảm thấy chút nhói.
"Chuyện hai người tôi thật sự không biết nhưng mà Jackson cậu ta không còn ý muốn làm chủ thể nữa rồi."
Hàn Tuyết cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn liên tục gật đầu:
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Cậu nhớ đừng phụ lòng cậu ta. Tôi còn có việc bận. Tạm biệt."
Hàn Tuyết gặt bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình ra, sải bước dài như chạy nhanh chóng đi khuất. Dịch Dương Thiên Tỉ cảm nhận bàn tay trống rỗng một hồi mới thu lại: "Có phải vì hai người chia tay nên Jackson mới như vậy hay không?"
Bác sĩ Trần lặng lẽ ở phía sau theo dõi tất cả, chậm chạp bước lại phía cậu, đặt bàn tay lên vai cậu khẽ xiết:
"Cũng muộn rồi. Cậu mau trở về đi. Chúng ta ngày mai sẽ bàn tiếp."
"Vậy chào bác sĩ. Tôi xin phép." Dịch Dương Thiên Tỉ gập người bốn mươi lăm độ rồi bước đi. Bác sĩ ở phía sau thở dài bất lực:
"Tuổi trẻ càng ngày càng phức tạp."
End Chap 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net