9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huynh đệ Lý Kim một khi đã đoàn tụ thì chính là biến thành một phiên chợ, ngồi bên ngoài hiên vừa cắn bánh bao vừa trò chuyện không ngừng, so với năm tiểu cô nương túm lại bát quái còn muốn náo nhiệt hơn. Kim Đông Anh vốn không phải thích nhiều chuyện, chỉ là tò mò vài điểm, bản thân rời Dư Châu ba năm thì có gì mới lạ.

Trước tiên là hỏi chuyện của Hiểu Mân, Lý Đông Hách ngồi gác chân nhai bánh, tư thế chuẩn bị kể chuyện rất oai phong, chẳng khác gì so với bà thím hàng cá Kim Đông Anh hay tới mua. Hình như là anh nói lời này ra khỏi miệng, bị Lý Đông Hách hung dữ lườm nguýt, tiện tay cầm lên thêm một cái bánh bao ăn cho hạ hỏa.

Ngày đó ngồi trên kiệu đến thành Thanh Châu xa xôi, trước khi đi Lý Đông Hách có tìm đến quán bánh cùng Hiểu Mân tán gẫu, ngỏ ý muốn mời nàng theo cùng. Hiểu Mân chỉ lắc đầu, nàng xoa hai bàn tay vương chút bột vào nhau, bảo rằng đây chính là tâm huyết Kim Đông Anh trao lại cho nàng, đợi đến khi anh trở về, nàng không thể bỏ mặc.

"Nơi này là nhà, muội không nỡ rời đi." Khi Lý Đông Hách cố giải thích rằng lần đi này là để tìm Kim Đông Anh, Hiểu Mân chỉ mỉm cười, nói với nó một câu như thế.

Về phần La Tại Dân, đứa nhỏ này Kim Đông Anh vốn rất quý mến. Từ bé đã cùng Lý Đông Hách nghịch ngợm khắp nơi, Kim Đông Anh bận rộn không thể dành nhiều thời gian cho Lý Đông Hách, vì thế rất cảm kích La Tại Dân đã cùng nó làm bạn. La Tại Dân ngày đó mới chỉ tròn bảy tuổi, nghe Kim Đông Anh khen ngợi không hiểu lắm, nhưng được anh cho mấy viên kẹo thì cười khánh khách thích chí, còn lanh lợi gọi một tiếng 'Đông Anh huynh'.

Nghe thấy tiểu đệ nhà mình bảo rằng La Tại Dân từ sau khi anh rời đi cậu bạn này cũng theo gia đình ra phía Bắc, anh mới nghiêng đầu quan sát biểu tình của Lý Đông Hách, bản thân rất rõ tình bạn của hai đứa nhỏ này gắn bó ra sao, đâu phải cứ nói đi là có thể dễ dàng đi được.

Bị nhìn đến không thoải mái, Lý Đông Hách nhăn nhó quẫy chân, "Làm sao, ca cho rằng đệ là một tên nhóc mít ướt hả."

"Ta không nghĩ đệ sẽ khóc, chỉ là mặt đệ viết rất rõ ràng, 'ôi huynh đệ thân ái bao lâu ngươi mới trở về, ta sắp buồn chán đến chết rồi đây.'"

Lý Đông Hách sờ sờ mũi, có hơi xấu hổ thừa nhận, "Hôm Tiểu Dân phải rời đi đệ có khóc, cậu ấy dỗ không nổi, cho nên ôm đệ cùng khóc theo."

Kim Đông Anh khúc khích, "Hai đứa nhóc khóc nhè."

Lý Đông Hách bị chọc đến méo cả mặt, thở phì phì mà đổi chủ đề, "Ca chưa chấp nhận Hiền huynh?"

Nói đến vấn đề này Kim Đông Anh luôn không đủ dũng khí để đối diện, hơn nữa còn bởi vì là Lý Đông Hách nên càng không muốn cùng nó bàn luận, cho nên anh chỉ qua loa đáp lời, "Ta tự biết chuyện mình đang làm."

"Ca nói dối dở ẹc, Hiền huynh theo đuổi ca nhiều năm như vậy, vì sao ca mãi không chịu đồng thuận, nói thử đệ nghe coi."

Kim Đông Anh nhìn Lý Đông Hách một cái, rồi khẽ thở dài. Vẫn là Lý Đông Hách đi guốc trong bụng anh rồi.

"Đệ căn bản là không hiểu được. Ba năm trước ta là một thiếu gia còn làm phiền Tại Hiền, hiện tại chỉ là đào kép, lấy đâu ra danh phận xứng đáng? Huống hồ ta hiện tại không còn là Kim Đông Anh nữa ..."

Lý Đông Hách ăn xong bánh bao nhe răng mà xỉa, dáng vẻ rõ ràng là chẳng tập trung gì sất, "Ca nè, nói về danh phận, đệ vốn là đứa nhặt bờ sông."

"..." Được rồi, không có nói lại nó.

"Thế mà vẫn cùng Hưởng thành thân. Khụ, đêm động phòng hơi đau." Lý Đông Hách chống hai tay về sau ngửa mặt lên nhìn trời, được ăn no liền ợ một cái, "Đệ không phải kiểu người tâm tư chồng chất như ca, sống có chút vô lo, ngày đó Hưởng tiếp cận cũng không đề phòng. Nhưng mà Hưởng là thật lòng, mặc kệ đệ chỉ là một nhóc rao bánh, không hề xem thường, đối đãi vô cùng tốt."

Nó lại thấy hơi buồn ngủ, căng da bụng chùng da mắt, trực tiếp gối đầu lên đùi Kim Đông Anh, nhắm mắt rồi vẫn có thể tiếp tục nói chuyện, "Nhà họ Trịnh không có quan trọng xuất thân, mến rồi sẽ theo đuổi đến cùng."

Kim Đông Anh búng mũi nó, "Từ khi nào biết nói đạo lý với ta rồi?"

Lý Đông Hách không vui che đầu mũi, ở trên đùi Kim Đông Anh lộn xộn xoay đầu, "Còn không phải đạo lý, đệ chỉ là được Hiền huynh đút lót."

Kim Đông Anh thò tay chọc lét nó, tiếng huynh đệ cười giòn tan dưới mảnh trời xanh thẳm.

Kim Đông Anh tìm đến quán Lý Thái Dung vốn muốn một bát bún bỏ bụng, kết quả còn chưa gọi món đã bị người nọ kéo lên trên nhà.

"Ngươi với thiếu tướng Trịnh có gì hả?"

Kim Đông Anh chỉ vừa hớp một ngụm chè đã muốn sặc, khục khặc vỗ vỗ ngực cố nuốt xuống, "Làm sao huynh lại nghĩ thế?"

"Mấy ngày trước ngài đến chỗ ta, ta nhìn muốn rớt con mắt, rồi ngài bảo có chuyện muốn nói, ta suýt thì rớt hai cái tai."

Lý Thái Dung đột nhiên làm biểu tình kì quái, tông giọng dường như cũng biến đổi, "Ngài mang đến cho ta một vài thứ quý, nói rằng là ân lễ vì đã nuôi nấng ngươi thời gian qua."

"... Rồi huynh có nhận không?" Huynh mà nhận là ta không chạy được nữa đâu đấy.

Lý Thái Dung bộ dạng áy náy sờ sờ gáy, "Không thể không nhận a." Rồi đưa tay chỉ vào toàn thùng là thùng ở trong góc phòng.

Kim Đông Anh ảo não ôm đầu, bản thân anh hiểu rằng câu nói kia của Trịnh Tại Hiền còn một vế ẩn nữa. Tặng ngươi ân lễ vì đã nuôi nấng huynh ấy thời gian qua, sau này không cần lo lắng, chính ta sẽ là người làm việc đó.

"Rồi ta sẽ kể với huynh sau."

Kim Đông Anh bước từng bước nặng nề rời khỏi quán, ngay lúc này nơi cuối cùng có thể đến chỉ còn lại gánh hát. Nhưng mà từ phía xa đã trông thấy một cỗ kiệu xa hoa cùng hai con ngựa đang ung dung gặm cỏ, ai, người họ Trịnh quả là ưa thích đánh nhanh thắng nhanh mà. Kim Đông Anh tự hiểu mình hết đường trốn rồi, lúc tiến lại thì vừa vặn Trịnh Tại Hiền vén rèm trở ra.

"Huynh xem này, từ giờ huynh hết chỗ để về rồi." Trịnh Tại Hiền cầm trong tay tờ khế ước ngày đó anh nhấn ngón cái đóng dấu để trở thành một diễn viên ở gánh hát, lắc lắc cười đến là vui vẻ.

Kim Đông Anh dẩu môi, "Ngài cho rằng tôi thật sự hết chỗ ở?"

"Vẫn còn thì ta cũng bắt về Trịnh gia, không cho huynh ở nơi khác nữa."

"Tôi có thể lên lấy chút đồ hay không?"

"Được được, chiều Hiền phu nhân hết."

Kim Đông Anh cố tình không để ý đến danh xưng kia, thoải mái bước vào gánh hát, lần này anh để ý xung quanh kĩ một chút, bởi vì rất nhanh thôi, bản thân sẽ rời khỏi nơi đã chiếu cố chính mình suốt ba năm trời. Thời điểm từ trong phòng riêng trở ra, ông chủ Mạnh đột ngột chạy tới níu lấy cánh tay anh vội hỏi.

"Ơn trời Thố Tử, sao lại dám ăn nói vô lễ với thiếu tướng Trịnh như thế, không muốn giữ cái mạng nhỏ của mình sao?"

Kim Đông Anh lơ đãng đáp, "Có người lo cho rồi, không sợ."

"Uy uy thật là, ngươi theo người ta thì nghe lời một chút, nếu bị đày đọa có thể về đây, ta không ngại."

"Trịnh công tử cho ông bao nhiêu?"

"Không có cho." Ông chủ Mạnh gấp đến đổ mồ hôi hột, sốt ruột xua tay giải thích, "Ta chỉ trả ngươi về đúng chủ thôi."

"Vậy thì lấy hộp tiền dưới gầm tủ đi, tiền tôi để dành ba năm nay, cũng không có nhiều nhặn gì."

Kim Đông Anh quay người định rời đi, nhưng lại như nhớ ra điều gì đó, ngữ khí thập phần bình thản lên tiếng.

"Sau này gọi tôi là Kim Đông Anh."

Trở lại làm một thiếu gia, thậm chí so với ngày trước còn tốt hơn nhiều lần, mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, Kim Đông Anh vẫn là có chút không thể quen. Vả lại từ nay không còn phải động tay động chân làm việc nặng nhọc nữa, suốt nhiều năm liền chịu khổ, hiện tại chẳng hiểu vì sao lại có điểm lâng lâng. Liệu đây có phải hiện thực hay không? Có Trịnh Tại Hiền ôn nhu bảo phải, có Lý Đông Hách gật đầu như gà mổ thóc, có Lý Minh Hưởng không tiếc một lời xác nhận, Kim Đông Anh vẫn là rất mơ hồ, mình bây giờ chính là giống với câu nói một bước lên tiên danh bất hư truyền đó sao.

Khi điều tốt lành đột ngột tìm đến, ngoài bất ngờ còn có nghi ngờ, dù là mọi sự kiện đều mắt thấy tai nghe tay chạm, chân thực đến mức khó tin. Liên tục phải gồng gánh với một cơ thể yếu ớt tưởng chừng như có thể lập tức ngất lịm, đổi thành cuộc sống an nhàn dù thức ăn hay y phục hằng ngày đều không đến phiên anh phải lo nghĩ, điều kì diệu thế này giống như là sau một khắc liền có thể tiêu biến. Cho nên một mình Kim Đông Anh đã ngồi nghi vấn ở ngoài vườn rất lâu, nha lại trông thấy anh tập trung nhưng lại sợ anh lạnh, luống cuống tay chân không biết khi nào mới thích hợp để tiếp cận, bởi vì người này không thể bị ốm được.

Nha lại kia có lẽ sẽ đứng mãi như thế không dám lên tiếng, dù sao thì Kim Đông Anh cũng chỉ mới vào Trịnh gia được chưa đầy một ngày, nàng không rõ đối phương rốt cuộc là địa vị lớn đến mức nào, chỉ nghe Hiền gia đích thân căn dặn phải chăm sóc anh thật cẩn thận, so với tiểu hài tử còn cần để mắt đến nhiều hơn. Vừa vặn lúc đang lúng túng thì bắt gặp Lý công tử cước bộ tiến tới, nha lại vội vã hạ thấp âm lượng tránh làm phiền tới nam nhân ngoài vườn, đáng thương nhờ Lý Minh Hưởng có thể mang chăn đến cho Kim Đông Anh giúp nàng hay không. Tuy biết rằng chuyện một nha lại đi nhờ vả công tử là rất không phải phép, nhưng là thực sự hết cách rồi, nàng đang rất lo cho Kim Đông Anh, mà Lý Minh Hưởng quả thực không phải kiểu người lòng dạ nhỏ nhen sẽ từ chối loại thỉnh cầu nho nhỏ này, cho nên nàng có thể an tâm giao cho đối phương được rồi.

"Đông Anh huynh."

Lý Minh Hưởng mở miệng chào một tiếng, nam nhân ngồi trên băng ghế gỗ dường như vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Y đành phải tiến đến ngồi bên cạnh, đưa tay lay khẽ vai anh.

"Lý công tử?"

Kim Đông Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh vẫn nhận lấy chăn từ người kia. Chăn rất lớn lại còn dày, ba người còn đắp đủ chứ huống gì hai, vì vậy anh dành một phần cho Lý Minh Hưởng.

"Đệ tên là Minh Hưởng."

"Được rồi, Tiểu Hưởng. Tìm ta có việc gì?"

Lý Minh Hưởng vươn tay chỉ chỉ nữ nha lại, rồi lại chỉ chỉ vào tấm chắn, "Nàng ấy bảo huynh ngồi đây lâu sẽ lạnh, còn bảo ca đệ dặn huynh rất dễ ốm, nên nhờ đệ mang chăn cho huynh."

Kim Đông Anh bĩu môi, "Ca đệ chỉ biết lo thừa." Dù vậy anh vẫn nhu thuận ghém chăn lại che kín đôi chân.

Lý Minh Hưởng cười khúc khích, "Còn không phải do huynh quá gầy sao, sau này huynh ăn nhiều một chút thì ca mới đỡ lo."

"Ai ui, gặp ai cũng nói về chuyện này, ta nghe đến sắp thủng lỗ tai rồi."

"Mọi người là lo cho huynh mà. Huynh phải tăng cân mới có sức sống chung với Hiền ca chứ."

Này là đang giáo huấn anh đó hả, từ khi nào lại trở nên giống tên nhóc kia rồi. Kim Đông Anh không khỏi nhăn mặt, "Ý đệ là gì?"

"Cái này phải hỏi Tiểu Hách là rõ nhất a." Lý Minh Hưởng tinh ranh cười cười.

"Đệ học xấu nó rồi." Kim Đông Anh phiền muộn thở dài, "Để Tiểu Hách ở chỗ đệ đúng là không tốt mà."

"Mà huynh với ca vẫn giận nhau sao?" Điểm này đến cả người ít hóng chuyện như Lý Minh Hưởng cũng rất tò mò. Dù Kim Đông Anh đã thực sự trở về Trịnh gia, nhưng mà bầu không khí giữa anh và Trịnh Tại Hiền dường như có chút kì quái. Chính là một bên chạy trốn một bên kiên trì bám theo, cứ như vậy chơi trò đuổi bắt mãi không ngừng, rõ ràng đến mức người ngoài vừa nhìn vào cũng có thể nhận ra.

"Sao lại giận được chứ?" Kim Đông Anh mỗi lần ngẫm đến chuyện giữa hai người họ lại không thể ngăn bản thân thở dài. Liệu anh có đang đi đúng hướng hay không, bản thân cũng không có chút manh mối nào. Việc mãi trốn tránh thế này có lợi ích hay không, nghĩ kỹ lại mới nhận ra vốn chẳng có ai được hưởng lợi trong chuyện này, cả anh và cả Tại Hiền.

"Đệ với Tiểu Hách, thế nào lại thành thân?" Kim Đông Anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu như thế. Không hẳn là anh cố ý muốn đổi chủ đề, một phần trong anh có linh cảm rằng câu trả lời của người kia sẽ giúp anh tìm ra đáp án cho chính mình.

"Chuyện cũng lâu rồi, bắt đầu từ cái bánh bao xí quắc Tiểu Hách bán cho đệ, từ đó đệ với em ấy rất hay gây nhau, cũng là huynh giúp hai đứa giải vậy còn gì." Lý Minh Hưởng nhớ đến lại thấy buồn cười, hai nam hài chẳng có chút thân quen lại vì một cái bánh bao cãi cọ, để rồi rốt cuộc lại cùng nhau thành thân.

"Chỉ tiếc Hiền ca đi lính từ sớm, không thể cùng mọi người chơi đùa, kí ức trải qua thời thơ ấu với đệ có lẽ là ca nhớ rõ nhất. Đệ từng lo lắng khi trở về ca sẽ bị ảnh hưởng từ không ít chiến trường, cho nên luôn cố gắng mang ca đi thăm thú mọi nơi khắp thành, không ngờ ca vừa thấy huynh liền mến, mỗi ngày đều hỏi đệ rất nhiều chuyện của huynh."

Kim Đông Anh ho khan hai tiếng rồi ngượng ngùng sờ mũi, "Ta đang hỏi chuyện của đệ."

Lý Minh Hưởng cong mắt cười hì hì, "Ngày nhỏ cảm thấy Tiểu Hách rất đáng ghét, gặp đệ liền muốn kiếm chuyện, lớn lên một chút thì thấy dáng vẻ phồng mang trợn má của em ấy trái lại rất dễ thương, có lẽ là từ ngày đó bắt đầu yêu thích. Đệ cũng từng như huynh, lo nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng em ấy so với đệ thoải mái vô cùng, dễ dàng chấp nhận cũng dễ dàng mở lòng, đệ đến giờ vẫn rất biết ơn tính cách này của em ấy, đỡ cho đệ một phen đau đầu."

"Chuyện của đệ cũng chẳng có to tát gì, mỗi ngày cùng nhau gây gổ sau đó lại làm hòa, dần trở nên quen thuộc với tiếng cười của em ấy, không trông thấy sẽ có chút nhớ, giống như số phận chính là phải dính với Tiểu Hách vậy."

Lúc này Lý Minh Hưởng đột nhiên chống tay ngả người về sau, hít hít mũi cười khổ, "Dụ em ấy về chung một chỗ lại không phải chuyện dễ dàng. Cũng bởi vì tính tình rất vô tư, vì thế mà ngốc nghếch mãi không có nhận ra yêu mến của đệ. Là đệ phải lòng trước, sau đó một đoạn thời gian rất dài, đệ nhìn ra em ấy cũng có loại cảm xúc đó, nhưng em ấy lại không rõ chính mình, đệ ngỏ lời còn cho rằng đệ đang đùa, khổ lắm đó."

"Sau đó thì phải dùng chút mánh khóe, mới bắt được người về." Đoạn này nghe giọng cười của Lý Minh Hưởng hình như không đúng lắm, nhưng Kim Đông Anh không quá để ý, chỉ ở bên cạnh gật gù.

"Cuối cùng thì năm ngoái đệ bảo muốn cùng em ấy thành thân, em ấy so với đệ còn phấn khích hơn, như trẻ con vậy, mãi không chịu lớn. Đệ gặp được Tiểu Hách chính là may mắn cả đời đó."

Sau đó Lý Minh Hưởng cười tươi đến chói sáng, nếu y là một chiến binh, chắc hẳn là vừa được tướng quân trao huy chương vàng.

"Kể về Tiểu Hách là đệ cứ nói mãi nhỉ." Kim Đông Anh nhìn đến hai bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh của mình, lúc ngẩng đầu lại bắt gặp dáng người nhỏ nhắn của tiểu đệ hớt hải chạy tới. Thật là, cũng qua tuổi trưởng thành mấy năm rồi, vẫn thực giống như đứa nhỏ thích bám người vậy.

Kim Đông Anh đụng vai người bên cạnh, "Vừa nhắc đã tới, là nhớ đệ rồi đi."

"Hưởng, ca."

Lý Đông Hách chạy khắp nơi tìm người đương nhiên hết hơi, không đợi bản thân hít thở bình thường trở lại đã khoanh tay bày ra bộ dáng giang hồ, vẻ mặt nhăn nhó nhíu mày, rất giống đứa nhỏ giận dỗi vì bị lấy mấy viên kẹo yêu thích.

"Ca làm sao lại cùng Hưởng đắp chung chăn, không phải ở sau lưng đệ làm chuyện xấu đó chứ?"

Kim Đông Anh hết nói nổi, vén chăn chậm rãi đứng dậy, rồi chơi xấu áp hai bàn tay đỏ lựng lên má nó, khiến Lý Đông Hách nhảy dựng lên vì lạnh.

"Đệ có ghen thì cũng ghen cho đúng người."

"Ca đi đâu đó?" Lý Đông Hách liền chớp thời cơ chui vào trong chăn, Lý Minh Hưởng ân cần dùng tay áo giúp nó lau đi mồ hôi trên gò má.

"Chính viện." Kim Đông Anh chỉ bỏ lại một câu rồi lập tức quay người rời đi.

Lý Đông Hách rất là ấn tượng luôn, hai mắt tròn xoe đối diện với Lý Minh Hưởng trầm trồ, "Hưởng nói gì với ca mà tự nhiên ca thay đổi thế?"

Lý Minh Hưởng cảm thấy biểu cảm này của người nọ rất giống gấu nhỏ dựng thẳng hai tai vì ngạc nhiên, liền mỉm cười yêu chiều ôm lấy mặt Lý Đông Hách, "Kể là ngày đó có đứa nhỏ bán cho ta cái bánh bao xí quắc nó tự tay nặn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net