lại là jung jaehyun,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim dongyoung thở dài, kéo ghế đứng dậy, với tay kéo rèm cửa sổ lại. ngoài trời hơi lạnh. tháng mười hai đến, mang theo hơi thở lành lạnh đặc trưng, những bông tuyết đầu mùa (mà tạm thời vẫn chưa thấy xuất hiện) và hình ảnh những đôi tình nhân hâm nóng tình cảm mọi lúc mọi nơi. mười phần thì đến tám, chín phần, lee jeno rỉ tai họ kim là vì lí do này. nhưng nói đi cũng phải nói lại, bên nhau tổng cộng hai năm, ai nói em người yêu jung jaehyun không cuồng ôm hôn anh? đã nói rồi, họ jung căn bản là kiểu người thích hành động hơn lời nói suông, kè kè bên cạnh quan tâm, chăm sóc đã thành bản chất. "ôm một cái, hôn nhiều cái"; đơn giản là vậy. thời gian cũng làm cho jaehyun ngày nào còn chỉ dám nắm cổ áo anh kéo lại hôn lên má trở nên mạnh bạo như bây giờ...

kẻ lập dị ít nói như anh đây vốn phát triển về mặt kỹ năng nghe nhìn cũng phải giật mình.

hai mươi lăm tuổi, hai mươi sáu tuổi, đủ tuổi lâu rồi. có còn cái thời puberty xuất hiện lần đầu đâu.

rèm cửa phất phơ, jung jaehyun đứng dậy từ lúc nào, từ đằng sau ôm lấy kim dongyoung, tựa cằm vào vai anh, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. gió từng đợt thổi qua, cây cối xào xạc; đâu đó mùi hương của hoa cỏ, rất thơm, cũng cuốn hút như anh ấy.

'anh này.' cậu nổi hứng trêu chọc anh.

'ừ.'

'bánh mì và sữa, anh có hiểu ý em không?'

'là đồ ăn sáng em sẽ bắt anh ăn mỗi ngày.' dongyoung nghiêng đầu. 'em sẽ lại nói về những thứ lãng mạn; và, để anh đoán, "bánh mì và sữa ăn cùng rất hợp, cũng giống như chúng ta vậy"?'

'anh đáng yêu thật, mấy lời sến súa đó mà cũng nói thành tiếng, em ngại chết mất.' cậu giở giọng nũng nịu. lông tơ họ kim dựng đứng cả lên.

'...'

'nhưng mà đại ý đúng là như vậy, ha ha.' jaehyun vội nói chữa. 'em muốn nói thêm là, bữa sáng rất quan trọng. anh nói hôm nay anh có lịch hẹn tái khám ở bệnh viện, tức là vấn đề về sức khoẻ của anh, em chưa nắm được hết. có phải anh lại đau dạ dày không?'

'nếu bị ốm sẽ phải nhìn mặt em 24/24, anh không cam tâm!' dongyoung rời khỏi vòng tay đang ôm ấm áp của ai kia, xoay người đi ra khỏi phòng. 'anh đi tắm.'

'anh chỉ đang kiếm cớ thôi, em biết cả đấy!

'dù gì thì có em ở đây rồi, anh đừng hòng bỏ bữa!'

jung jaehyun nói với vào phòng tắm, vẻ mặt hí hửng thật sự. lâu rồi mới cùng nhau ở một chỗ, đùa giỡn với nhau thật vui, cậu lại nhớ đến những năm học hành cật lực thi chuyển cấp, anh từ bên mình đã chuyển sang bắt đầu đi làm, chẳng có mấy khi gặp mặt ngoài đường. cũng nhớ về khoảng thời gian xa hơn một chút, khi cả hai mới quen. anh ấy chẳng khác hiện tại một chút nào, kể cả vóc dáng lẫn tính tình. nói thẳng ra thì anh cố chấp chết đi được, bản thân khó tính, cầu toàn bậc hai thế giới thì chẳng ai dám bậc nhất. đã thế còn không có lấy một lần thừa nhận, lại đi bắt em thay đổi. taeyong hyung chơi với anh từ nhỏ, rõ điều ấy hơn cả anh. căn bản cả hai tính cách tương đồng, nói làm bạn lâu ngày sinh ra giống nhau cũng chẳng có gì sai. hồi đầu, thấy kim dongyoung của chúng ta quá nhát người lạ và ít nói, jung jaehyun chuyển hướng sang làm thân với lee taeyong trước, lân la hỏi đủ thứ, vòng vèo các kiểu nhằm moi thông tin về anh kim. nghe mark lee mách rằng bạn thân không giống tính cũng giống tình (thật chẳng hiểu chân lý rút từ đâu ra), jaehyun ngẫm đi ngẫm lại, thấy phần nào có lý, lấy lòng anh ấy trước.

chuyện này sớm làm dấy lên nghi ngờ từ dư luận: jung jaehyun đem lòng cảm mến hội phó hội học sinh, ra sức tán tỉnh hòng được chiếu cố!

mark lee chỉ biết vỗ vai bạn an ủi, hoàn toàn không biết nói gì.

lee taeyong tính tình phóng khoáng, hào sảng, dễ mến, đặc biệt thân thiện và nhiệt tình mai mối cho bạn. nghe jung jaehyun khó nhọc nói ra mấy lời tận đáy lòng, rằng cậu thích kim dongyoung chết đi được, nhưng thấy anh lạnh lùng khó gần quá cũng sợ không thành, bèn lấy lòng bạn thân anh trước; taeyong cười như được mùa. 'gì chứ, anh còn tưởng chú thích nakamoto yuta, lo ngay ngáy mấy hôm nay, còn định hỏi cho ra nhẽ. hoá ra là dongyoung ie à!'

'có em đưa nó đi cũng tốt, suốt ngày đầu bù tóc rối bên đống bài tập, nhìn phát chán. lạy chúa tôi, thì ra bạn tôi cao giá đến thế, người ta muốn làm quen cũng không được!'

lee taeyong còn cười nói thêm lúc nữa mới ngừng, và qua mấy câu chuyện anh kể, họ jung càng hiểu thêm về anh người yêu tương lai (khi nói ở thời điểm đó).

anh cao, gầy. mắt hai mí xinh đẹp. chăm học bậc nhất. khó tính thấy bà nội. thành tích nổi bật, chiếm hầu hết ngôi đầu bảng mỗi kì thi, nhường đúng một lần cho lee jeno - thằng nhóc thiếu mứt trong ba ngày nuốt cả cuốn sách giáo khoa vào bụng không cần nước. ít nói, cần mẫn, có trách nhiệm. trước giờ chỉ chơi với bạn trong lớp, không ai giới thiệu thì tuyệt nhiên không thèm đi kết bạn; đây là lí do ổn nhất cho sự chung tình có tiếng của kim dongyoung dành cho sách vở và trường lớp. tài năng đầy mình. người ta nói lắm tài nhiều tật, anh đây bị mỗi cái tật hoàn hảo và yêu hoàn hảo.

đến bây giờ vẫn thế.

jaehyun vỡ lẽ, thì ra anh ấy yêu mình vì mình có trong từ điển của anh ấy, chính là từ "hoàn hảo".

'anh ơi, em yêu anh lắm!' cậu nói, âm lượng vừa đủ để bên trong nghe thấy và đáp lớn 'chia tay thôi!'. đến là chết cười.

,,

tiếng xả nước trong phòng tắm không còn. dongyoung tắm thật. jaehyun đang lười biếng ngồi một dáng khá-là-khó-chấp-nhận trên ghế của dongyoung, tay buông thõng, chân bắt chéo trên bàn làm việc lộn xộn giấy tờ, thấy tiếng bước chân liền quay ra. không có tí gì liên quan đến ngôn tình, nhân vật nữ chính sau khi tắm xong quấn quanh người chiếc khăn bông nhìn rất quyến rũ, do đó nhân vật nam chính cầm lòng không đậu mà nói mấy lời ý tứ xa xôi. không hề. anh không thích mặc áo choàng tắm, trước mặt người khác lại càng không. mặc dù có xíu xiu gọi là rạo rực đó; nhưng jung jaehyun cũng đã hứa rồi, anh ấy chủ động, anh ấy cho phép mới dám manh động. cậu biết điều rời khỏi ghế, trèo lên giường ôm chăn. 'dongyoung ie.'

'không được, mau đi xuống. thất nghiệp đừng hòng khiến người làm công ăn lương mất ngủ.'

kiểu người nói ít làm nhiều như họ jung đây cần phải cảnh giác cao độ khi ở gần, nhằm lúc bất cẩn lại bị dùng mất thì chẳng ra làm sao. kim dongyoung cao giá lý nào lại làm vậy? độc lập từ nhỏ, họ kim biết rõ giá trị của mình. cái gì cũng cần có quá trình, và, với dongyoung mà nói, công việc quan trọng hơn. có công việc mới có lương, có lương mới nuôi nổi ai kia, nuôi rồi phải dạy lại cho biết. dongyoung nhăn trán, tay chống nạnh, quả quyết nói thêm. 'đâm lao thì phải theo lao. đã muốn ngủ lại thì mau nhập gia tùy tục, nghe lời chủ nhà.'

'em nghe lời anh hai mươi lăm tuổi đầu không lang thang, anh còn muốn thêm điều kiện ư?'

tự anh cảm thấy mình khó tính.

'đâm lao thì phải theo lao. anh đã được yêu con người hoàn hảo như em rồi, tốt nhất là nên giữ.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net