3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung mở ra bức màn chắn mất ánh nắng, căn phòng u ám lập tức sáng sủa hẳn lên.

"Trước đây thực sự chưa từng học nhạc cụ, không rõ căn bản?"

"Đúng vậy."

Jung Jaehyun cong mắt cười rộ lên vui vẻ, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Kim Doyoung.

"Tôi sẽ hướng dẫn qua một lần, sau đó cậu tự mình tập bấm hợp âm đi."

Hai người đồng thời ngồi xuống ghế, Kim Doyoung tỉ mỉ làm mẫu cho Jung Jaehyun xem.

"Lúc bấm phím đàn sẽ để tay như thế này, năm ngón tay tự nhiên thả lỏng, chú ý chỉ dùng đầu ngón tay đánh đàn chứ không phải đem bụng tựa vào đàn, đặt ngón tay lên phím tương ứng."

"Tay anh đẹp thật."

Jung Jaehyun đột nhiên nói ra một câu như vậy, Kim Doyoung trực tiếp không nhìn đến hắn, cố giữ cho bản thân bình tĩnh.

"Đây là kỹ thuật cơ bản nhất, nâng cao hơn một chút là học cách bấm phím. Như thế này, ngón cái luồn xuống dưới các ngón khác. Cũng có chéo ngón tay, nói chung ngón trỏ đi qua ngón giữa, ngón giữa vượt qua ngón cái, chú ý chiều ngang không thể quá lớn."

"Quả là dân chuyên a."

"Thứ nhất, tôi là học trưởng, liệu mà thêm kính ngữ vào. Thứ hai, cậu còn lảm nhảm thì lập tức biến đi."

Jung Jaehyun không nói nữa, hắn học theo Kim Doyoung duỗi ngón tay thử sức, nhấn phím ra hai hợp âm cơ bản. Kim Doyoung gật gật đầu khen không tồi, sau đó vỗ vai bảo hắn tiếp tục luyện tập.

"Anh ... Học trưởng sẽ dạy tôi những điều này?"

"Không thể, tôi là đội trưởng không phải người hướng dẫn, còn cần quản lý những người khác thật tốt, cậu cứ tự mình thực hành đi."

Nói xong Kim Doyoung bước ra khỏi phòng dương cầm trở về câu lạc bộ, Jung Jaehyun thực ảo não, mạnh mẽ bấm bừa một hợp âm không theo quy tắc đến hai lần. Hắn ngồi phía trước đàn im lặng trong chốc lát, hít vào một hơi, lại lần nữa đặt tay lên phím đàn. Đầu ngón tay lướt qua phím đàn trong nháy mắt, tiếng đàn du dương cứ như thể dòng suối róc rách chảy, kỹ năng điêu luyện kia, tuyệt đối không phải trình độ mà người mới bắt đầu có thể đạt tới được.

"Nếu không vì muốn được anh chú ý trong chốc lát, ông đây làm sao lại tình nguyện học lại từ cấp mầm non này làm gì ..."

Lúc ăn cơm chiều Ten cùng Kim Doyoung tán gẫu về Jung Jaehyun, nói hắn nhìn qua trông giống như thích anh.

"Cái gì nha, phiền phức muốn chết. Mày không thấy được hôm nay tan học có thật nhiều nữ sinh vây quanh cậu ta hả. Tên đó rõ ràng thực hưởng thụ, còn bày ra bộ dáng ai ai ông đây cũng đều không thèm để ý."

"Có thể người ta thật sự là với nữ sinh không hề có hứng thú."

"Vậy có khi lại hứng thú với mày đó."

Ten xông tới kẹp cổ anh, làm cho Kim Doyoung phải trả giá vì dám nói năng lung tung.

Trên đường quay về ký túc xá, di động Kim Doyoung kêu lên một tiếng vui tai, anh nhấn vào biểu tượng thông báo vừa nhảy ra số một đỏ chót trên trang chủ của ứng dụng nhắn tin.

"Ôi, Jung Jaehyun add tao, cậu ta như thế nào biết số của tao."

"Mày không nói, thì đương nhiên là tao nói hì hì."

"Ten mày đi chết đi!"

Ngoài miệng nói như vậy, Kim Doyoung vẫn đồng ý tăng thêm bạn bè. Jung Jaehyun ấy thế mà lại yêu thích các loại thú nhỏ, ảnh đại diện là hình con thỏ trắng đáng yêu, hoàn toàn tương phản với hình tượng của bản thân.

Kết quả đợi nửa ngày, Jung Jaehyun một tin nhắn cũng chẳng thèm gửi đến. Kim Doyoung bên ngoài mặt không thèm để ý, trong lòng lại buồn bực vô cùng, người này add anh không chào hỏi cũng không nói chuyện, thì add làm chi.

Trở về ký túc xá, Kim Doyoung cực kỳ bài xích cái nhóm chat về Jung Jaehyun kia, nhưng rốt cuộc vẫn nhấn vào. Trong phần tệp có hẳn một album ảnh của Jung Jaehyun, còn có một tệp tên là |Tất tần tật điều bạn muốn biết về Jung Jaehyun|

Tất nhiên, nội dung bên trong tương ứng như tiêu đề. Không có gì khác ngoài mấy thông tin nhàm chán như chuyên ngành đại học, đồ ăn nhẹ và đồ uống yêu thích của Jung Jaehyun, cả thời khóa biểu chi tiết của hắn.

"Không thú vị, còn tưởng sẽ có cái để bát quái."

Kim Doyoung bĩu môi, thật ra thì, anh chính là bởi vì tò mò nên mới xin vào nhóm, hoàn toàn không mang theo tư tâm gì khác, anh cam đoan.

Bạn gái chính thức duy nhất của Hyunhyun: Ôi anh ấy có phải hôm nay sinh hoạt câu lạc bộ không

Áo khoác độn bông nhỏ của Jaehyun: Đúng vậy đúng vậy, tôi cùng một câu lạc bộ với anh ấy, thực sự đẹp trai là khổ!

Hội trưởng hiệp hội bảo hộ đào: Anh ấy dường như còn đến phòng dương cầm với đội trưởng để chơi đàn ... Đã biết khiêu vũ lại còn biết đàn, trên thế giới như thế nào có được nam sinh hoàn mỹ đến vậy

Hắn hoàn mỹ cái mông! Kim Doyoung thiếu chút nữa đã gõ chữ phản biện lời bạn học kia, lúc sau nghĩ lại, vạn nhất bị mọi người phát hiện chính mình cũng ở trong đây thì nhất định rất xấu hổ, vì thế thu hồi hai ngón tay.

Trước khi đi ngủ rốt cuộc một loạt tin nhắn từ Jung Jaehyun được gửi đến, nội dung dĩ nhiên là hỏi Kim Doyoung vì cái gì không hỏi chuyện hắn.

[Tôi việc gì phải nhắn tin cho cậu]

[Ít nhất anh cũng nên hỏi vì sao tôi add anh chứ!]

[Không muốn hỏi, cũng không muốn nghe lý do]

[Học trưởng là người đầu tiên tôi add sau khi thay số đó. Số di động trước đó bị fangirl tấn công gần như tan tác rồi]

[Cho nên là?]

[Không việc gì, mau ngủ]

Jung Jaehyun ném điện thoại sang một bên, tức giận nói câu thế nào lại khó tính như vậy. Này cũng không thể tính là đầu gỗ, bức tường sắt mới chính xác.

Bất quá càng như vậy, Jung Jaehyun càng cảm thấy thú vị, hắn không tin rằng Kim Doyoung hoàn hảo đến mức không để lộ ra chút nhược điểm nào.

Sau vài ngày, hai người sẽ luôn chạm mặt tại phòng dương cầm. Jung Jaehyun căn thời gian thật sự chuẩn, cơ hồ mỗi lần đều có mặt cùng lúc với Kim Doyoung, còn nói không cố ý, có quỷ mới tin hắn.

"Cậu không phải định ... mỗi ngày đều theo tôi luyện đàn đi."

"Đúng vậy."

Jung Jaehyun thẳng thắn đến bất ngờ, Kim Doyoung thậm chí sợ hãi hắn giây sau sẽ nói ra điều gì đó ngoài sức tưởng tượng.

"Tôi lo sẽ rớt đợt đánh giá sắp tới thôi, tôi vốn chỉ biết khiêu vũ, nhạc cụ ca hát không chút am hiểu, cho nên cần luyện tập thật nhiều."

"A, cũng không phải không tốt."

Đoạn lý luận này giúp Jung Jaehyun kéo thêm không ít hảo cảm, có ai lại không thích sự cố gắng của đứa nhỏ đâu. Dần dần, Kim Doyoung hiện tại đã có thể bảo trì tâm tình bình thản chỉ giáo Jung Jaehyun, huống hồ, Jung Jaehyun có tính tò mò rất cao, luôn đặt ra rất nhiều câu hỏi hóc búa.

Bất quá, trong quá trình luyện đàn xuất hiện một chút chuyện vụn vặt. Không biết là nữ sinh nào dùng ánh mắt sắc bén trông thấy Jung Jaehyun bước vào phòng dương cầm, lập tức tại nhóm chat bàn luận sôi nổi, dẫn tới một đám nữ sinh đứng ở cửa phòng chen chúc quan sát. Mọi người đều biết, Kim Doyoung không tiếp thu nổi loại tạp âm này, cho nên khi cơn giận nổi lên, anh phẫn nộ quay đầu đối diện với người bên cạnh, nói cậu không đem bọn họ đuổi đi cậu cũng có thể biến.

Jung Jaehyun bất đắc dĩ đứng dậy, fangirl cuồng nhiệt như vậy cũng không phải lỗi tại hắn.

Thật vất vả khuyên nhủ các nữ sinh tinh lực dồi dào tản đi nơi khác, Jung Jaehyun ngồi trở lại ghế, trông thấy Kim Doyoung vẫn là vẻ mặt phủ oán khí, nhịn không được vươn tay xoa xoa mặt anh.

"Học trưởng tức giận bộ dáng cũng thực đáng yêu đó."

"Đừng có sờ! Tôi nghiêm túc đề nghị cậu, thời điểm tôi luyện đàn không hy vọng bị quấy rầy, nếu còn có lần sau, cậu mang theo bản nhạc tới phòng học tự mình luyện đi."

"Đã biết."

Jung Jaehyun chớp chớp mắt, khóe miệng tươi cười giương lên có chút nguy hiểm.

"Học trưởng như vậy sinh khí, có phải hay không là vì ăn dấm chua của tôi."

Kim Doyoung sửng sốt hai giây, sau đó dùng khẩu hình miệng chửi rủa người nọ.

Một tuần sau, ngày đánh giá rốt cuộc đến. Kim Doyoung nhìn đến bên dưới khán đài là nhóm tân sinh viên dáng vẻ khẩn trương, liền vỗ vỗ tay trấn an.

"Mọi người cứ thoải mái tự nhiên, không cần coi chuyện này như kì kiểm tra chính thức, là trình diễn thành quả luyện tập trong một tuần qua thôi. Ngoài việc theo dõi tiến độ hoàn thành của tiết mục, cũng có phần đánh giá thái độ của từng người. Nào, cố lên."

Buổi đánh giá chính thức bắt đầu. Mở màn là một vài nữ sinh đã có kinh nghiệm chơi nhạc cụ, cơ hồ thuộc loại kỳ cựu về mặt trình diễn, không có quá nhiều điểm để phê bình. Mà càng về sau, nhóm sinh viên mới chỉ nắm được một ít căn bản tiến lên, có vài người ngay cả hợp âm trên đàn ghi-ta bấm mãi vẫn không đúng, còn có người đem ống sáo thổi toàn bộ thành hơi, tiếng sáo không thể nghe ra, Kim Doyoung và Ten đều bị chọc cho nở nụ cười.

"Người tiếp theo."

Tiếng thét chói tai ồn ào không dứt, vừa nghe liền có thể đoán được lượt tới là của Jung Jaehyun. Jung Jaehyun bước đến bên cạnh đàn dương cầm, trước tiên hướng Kim Doyoung cười cười, sau đó mới ngồi lên ghế điều chỉnh tốt vị trí.

"Không phải học đệ vẫn luôn theo mày học hỏi kia sao?"

Kim Doyoung biểu tình thực bình thản khoanh tay, "Một tuần học cấp tốc không được cái gì, hơn nữa cậu ta chỉ biết đánh hợp âm đơn giản, tao căn bản không ôm hy vọng. Nếu thấy biểu hiện kém liền viết kém, không cần để ý tao làm gì."

"Ôi ôi, thỏ con tàn nhẫn."

"Mày im đi ..."

Trước thật nhiều ánh mắt chăm chú nhìn hắn bên dưới, Jung Jaehyun phóng khoáng duỗi ngón tay đặt lên phím đàn, hít một hơi sâu.

Trong ba phút tiếp theo, Kim Doyoung, Ten, học tỷ làm giám khảo, hơn nữa tất cả nhóm tân sinh viên đều mở to hai mắt, bởi vì Jung Jaehyun kia ... ngoài dự đoán đàn thật tốt.

Jung Jaehyun diễn tấu bản nhạc mà ai ai cũng đã từng nghe qua một lần, 《River flows in you》, chính là khúc nhạc mà Kim Doyoung thích luyện tập nhất rất nhiều năm trước kia. Xúc cảm tươi đẹp man mác buồn, ấm áp cùng dịu dàng trong bài hát thực sự khiến anh xúc động. Thật bất ngờ là sau nhiều năm, anh lại có thể được nghe ai đó đàn bài này trong buổi đánh giá tân sinh viên.

Bối cảnh mông lung mơ mộng, hợp cùng tiếng đàn êm ái, hơn nữa khí chất toát ra từ Jung Jaehyun tựa như bạch mã hoàng tử, quả thực cả thị giác thính giác cảm giác đều được xoa dịu.

Một khúc nhạc kết thúc, dưới đài khán fangirl mê muội kích động vỗ tay, video hình ảnh các góc độ ngay lập tức được truyền đi khắp IG. Trông thấy Kim Doyoung vẻ mặt xuất thần, Ten vỗ vỗ má anh đánh cho tỉnh.

"Nè, đây là người mày nói nhất định không ôm kỳ vọng đó. Quá dối trá, tao thấy cậu ta đàn còn tốt hơn mày năm đó."

Kim Doyoung giờ phút này hoàn toàn nghe không được Ten đang nói cái gì, anh nhìn chằm chằm Jung Jaehyun hồi lâu, trong lòng trào dâng một cỗ tình cảm mơ hồ chẳng thể gọi tên.

Là nhìn nhầm phải không, suốt quá trình hắn đàn khúc nhạc này vẫn luôn hướng mắt về phía anh ...

Người nào đó tâm tình rối loạn, nổi lên một tia gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net