1. figments

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi còn là những đứa trẻ, chúng ta từng nghĩ rằng khi trưởng thành, chúng ta sẽ không còn dễ bị tổn thương nữa. Nhưng trưởng thành tức là chấp nhận thương tổn. Sống tức là bị tổn thương." - Madeleine L'Engle.



Tháng 6 năm 1991

Nhiều sự kiện đáng chú ý đã diễn ra trong mùa hè năm 1991. Kính viễn vọng không gian Hubble quay quanh Trái đất, Sonic the Hedgehog lần đầu được phát hành cho hệ máy Sega Genesis, Nickelodeon giới thiệu loạt series Nicktoons, bao gồm các chương trình như Doug, Rugrats, Ren, Stimpy.

Và Jung Jaehyun - 9 tuổi lần đầu tiên được gặp mặt Kim Doyoung - 10 tuổi.

"Doyoung," mẹ anh gọi, đứng ở cửa phòng cùng với một cậu bé.

Doyoung đang ngồi đọc phần mới của Dragon Ball từ tạp chí Shōnen Jump, ngước lên từ giường của mình.

"Đây là Jaehyun," bà tiếp tục, tay đặt lên vai cậu bé một cách nhẹ nhàng. "Jaehyun đến từ Seoul nhưng sẽ ở với ông bà mùa hè này. Con biết ông bà Jung ở bên kia đường không? Mẹ thấy hai đứa trạc tuổi nhau nên chắc có thể chơi thân được ấy."

Mắt Doyoung hướng về phía mẹ, lông mày cong lên đầy hoài nghi. Người phụ nữ ấy mỉm cười đáp lại.

Doyoung đã có những kế hoạch rất cụ thể cho mùa hè này; đọc Dragon Ball, chơi Nintendo hay nhận nhiều công việc lặt vặt khác nhau quanh khu phố, chẳng hạn như dắt chó đi dạo, thu thập đồ hộp để kiếm thêm vào quỹ máy bay RC của mình. Những đứa trẻ ở trường mà Doyoung gọi là "bạn bè" chẳng bao giờ quan tâm đến việc cùng đi chơi với anh khi năm học kết thúc, mặc dù Doyoung có thể chơi cùng với anh trai của mình, Donghyun và bạn bè của anh ấy, nhưng Doyoung từ lâu đã đủ nhận thức về bản thân để biết khi nào mình bị lợi dụng.

Vì vậy, ở độ tuổi này, Doyoung đã quá trưởng thành để cố gắng đẩy bản thân vào những người bạn không quan tâm đến sự hiện diện của mình. Doyoung hoàn toàn hài lòng để bản thân đắm chìm trong sự bận rộn trong suốt mùa hè; không cần bạn bè.

Ngoại trừ bây giờ, mẹ Doyoung đã dẫn một đứa trẻ ngẫu nhiên mà anh thậm chí không hề quen biết, vào phòng của mình và phá hỏng tất cả những kế hoạch đó.

"Con có thể dẫn bạn đi vòng quanh thị trấn," bà đề nghị. "Đi chơi công viên, hoặc thử sử dụng chiếc xe đạp của con."

Doyoung chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ với đôi mắt mở to, như thể xác định thần giao cách cảm, gửi thông điệp rằng làm ơn, đừng- vì Doyoung lớn lên với quy tắc không phải điều gì cũng nên nói ra.

"Được rồi," người phụ nữ nói. "Các con đi vui vẻ nhé."

Cùng lúc đó, bà nhẹ nhàng đưa cậu bé tiến về phía người đang ngồi trên giường kia trước khi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Doyoung nhìn cậu bé, những ngón tay cuộn vào tạp chí Shōnen Jump của anh lại chặt hơn một chút và giữ nó trước ngực như một tấm khiên.

Cậu bé kia - Jaehyun - không thấy được ánh mắt của Doyoung. Nếu Doyoung phải miêu tả về cậu ấy, anh sẽ nói rằng cậu bé thật mũm mĩm; tất cả mọi thứ về cậu, đặc biệt là khuôn mặt.

Doyoung thì ngược lại, rất cao và gầy, lộ ra những khớp xương rõ rệt.

Cảm giác khó xử trong căn phòng ngay lúc này có thể dễ dàng cảm nhận được.

"Cậu ở Seoul nhỉ?" Doyoung phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi.

Jaehyun nhìn anh rồi lại quay đi chỗ khác. "Um," cậu gật đầu đáp lại.

Doyoung có nghe về Seoul, nhưng chưa bao giờ được đến đó, vì về cơ bản nó nằm ở phía bên kia của đất nước. Anh sống ở đây, một vùng ngoại ô yên tĩnh, được bao quanh bởi những ngọn đồi xanh tươi. Mọi người luôn nói Seoul rất tuyệt, một nơi rộng lớn, sầm uất và tràn ngập ánh đèn, nhưng Busan cũng vậy, chẳng có điều gì về Seoul khiến Doyoung ấn tượng.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" anh hỏi tiếp.

"9 tuổi," Jaehyun trả lời.

"Thế thì anh lớn hơn em," Doyoung nói. "Anh 10 tuổi."

Jaehyun chậm rãi chớp mắt. "Ồ".

Doyoung tiếp tục đặt một câu hỏi. "Em đọc truyện tranh không?"

"Em không," Jaehyun trả lời.

"Chà, còn anh đang cố gắng đọc chúng," Doyoung nói, mở cuốn tạp chí đặt trên đùi. "Nên là, xin hãy giữ im lặng." Mắt anh hướng tầm nhìn xuống những trang giấy đang mở.

Trong một vài phút, Jaehyun không nói gì, chỉ đứng đó, cũng chẳng sao cả, Doyoung nghĩ vậy. Được rồi, không, không phải vậy, để đứa trẻ này trong phòng vẫn là cảm thấy hoàn toàn không thoải mái, nhưng miễn là Jaehyun giữ im lặng và không làm mọi thứ rối tung lên là được, Doyoung cho rằng mình sẽ chịu đựng được sự hiện diện của cậu bé. Không có nhiều sự lựa chọn.

Tuy nhiên, không gian yên tĩnh chỉ có thể duy trì được cho tới khi Jaehyun lên tiếng, "Đó có phải là Nintendo không?"

Doyoung rời mắt khỏi cuốn tạp chí, thấy Jaehyun đang nhìn chằm chằm vào khu đồ chơi của mình với đôi mắt mở to. "Ừ," Doyoung trả lời, với một chút cảnh giác.

"Uầy!" Jaehyun thốt lên, bước nhanh tới kệ đồ, mắt dán vào đó. "Ước gì bố mẹ mua cho em một chiếc. Em thậm chí còn không được phép đặt TV trong phòng."

Doyoung cau mày. Cậu bé mũm mĩm này không hiểu được  hiện tại, ngay lúc này, Doyoung chỉ muốn đọc truyện tranh hay sao?

Jaehyun quỳ xuống trước kệ, tay với lấy chiếc Nintendo.

"Đừng chạm vào nó!" Doyoung cáu kỉnh, cuốn tạp chí tuột khỏi đùi. "Nó đắt lắm đấy!"

Tay Jaehyun rụt ra sau như thể mới chạm vào nước sôi. Cậu lúng túng chớp mắt nhìn Doyoung. "Ừm... Nếu anh vẫn đọc truyện tiếp, em có thể chơi nó không?"

Mắt Doyoung nheo lại. Anh thực sự không muốn cho Jaehyun chơi, nhưng nếu đồng ý với lời đề nghị đó sẽ khiến cậu có việc để làm và anh sẽ có không gian riêng tư. Thở dài, Doyoung cầm cuốn tạp chí của mình lên "Ừ".

"Cảm ơn anh!" Jaehyun hướng sự chú ý của mình lên kệ TV.

Doyoung nhăn mặt quay trở lại bộ truyện của mình. Anh cố phớt lờ Jaehyun, nhưng khi cậu liên tục nhấn các nút trên TV và Nintendo, rõ ràng là người chưa từng chơi qua. Doyoung sẽ không quan tâm điều đó đâu nhưng nó đang làm anh mất tập trung.

"Em phải chuyển thành Kênh 3," anh nói.

Jaehyun ấn nút chuyển kênh trên chiếc TV box, lập tức tiếng rè của TV tràn ngập khắp căn phòng.

Một cơn kích thích dâng trào khiến Doyoung đánh rơi cuốn tạp chí và nhảy xuống giường. "Em ngồi nhích sang kia đi!" Jaehyun nghe theo yêu cầu của anh.

Ngồi xuống trước TV, Doyoung chuyển qua đúng kênh và bật nguồn của Nintendo. Super Mario Brothers 3 xuất hiện trên màn hình. Doyoung đưa cho Jaehyun bộ điều khiển.

"Em cảm ơn," Jaehyun nhận lấy.

Doyoung quay trở lại giường, nhặt lại cuốn tạp chí một lần nữa và nằm xuống. Jaehyun bắt đầu trò chơi, hiệu ứng âm thanh từ trò chơi điện tử làm Doyoung không thể tập trung được, đặc biệt là vì Jaehyun dường như không thể chơi quá một phút mà không chết.

Doyoung ngẩng mặt, nhìn Jaehyun chơi. "Em lỡ một bông hoa ở đó kìa," Doyoung nói Jaehyun.

"Ồ," Jaehyun nói, chớp mắt nhìn anh. "Em quay lại lấy nó được không?"

"Không thể." Doyoung trả lời.

Lại cúi xuống đọc truyện, khi giai điệu nhỏ như một tín hiệu rằng Mario lại chết một lần nữa khiến Doyoung thở dài.

Quăng tạp chí sang một bên, Doyoung nhảy khỏi giường, ngồi xuống cạnh Jaehyun, cầm lấy điều khiển từ tay cậu. "Nè để anh chơi cho mà coi!"

Vài giờ sau, trời nhá nhem tối, hai cậu bé vẫn ngồi trước màn hình TV với ánh mắt chăm chú.

Jaehyun cầm bộ điều khiển, trên màn hình, Mario bay lên, hạ cánh trên một chiếc thuyền gỗ.

"Được rồi," Doyoung nói. "Sẽ có đại bác và đạn bắn từ khắp nơi, vì vậy em hãy cẩn thận, đừng vội! Nhưng cũng giống như tất cả các khí cầu, màn hình sẽ liên tục di chuyển, nên là em cũng không thể ẩn mình quá lâu đâu."

Jaehyun gật đầu, chợt cắn vào đầu lưỡi khi cậu đang dồn hết sự tập trung vào trò chơi trước mặt.

Sau lưng có tiếng gõ cửa, mẹ Doyoung bước vào. "Bữa tối sẵn sàng rồi. Sao hai đứa không xuống ăn đi?"

"Một xíu nữa thôi mẹ," Doyoung nói mà không quay đầu lại. "Aaaa cuối cùng thì chúng mình cũng đến được World 8 rồi!"

"Hai đứa chơi trò đó cả ngày trời hả?" Mẹ Doyoung thở dài hỏi. "Mẹ tưởng rằng nếu con có bạn chơi cùng, con sẽ thực sự ra khỏi nhà..."

"Không phải bây giờ, mẹ!" Doyoung nói.

Doyoung biết rằng nếu không có Jaehyun ở đây, chắc chắn mẹ sẽ yêu cầu tạm dừng trò chơi và đi xuống ngay lập tức, nhưng hiện tại Doyoung không chỉ ở một mình, Doyoung chưa bao giờ cùng chơi với bạn, nên lần này là ngoại lệ. "Qua màn đó thì xuống ngay nhé."

Cánh cửa đóng lại sau lưng họ ngay khi Jaehyun chạy tới đường ống bạc ở cuối tầng, Mario đi vào trong đó.

"Em vượt qua khúc khó nhất rồi," Doyoung nói.

Nếu Doyoung chơi trận này thì chắc chắn sẽ kết thúc ngay trước khi nó bắt đầu. Nhưng, Jaehyun chỉ cần vật lộn một chút, Mario và lính Koopa bay khắp màn hình.

"Nhảy lên! Nhảy lên đi!" Doyoung thúc giục.

"Em đang cố!" Jaehyun hoàn thành ba lần nhảy mà không bị trúng đạn.

Quân đội Koopa bay tứ tung trong khi nhấp nháy một màu trắng ba chiều, nghĩa là boss đã bị đánh bại.

"Yeahhhh!" hai người hét lên, tay đan chặt vào nhau.



Tháng 6 năm 2006

Kim Doyoung - 25 tuổi, cau mày lại khi gõ vào bàn phím máy tính trong phòng làm việc của mình. Sự tập trung của Doyoung đã dành hết cho công việc một cách tuyệt đối và gần như không nhận ra một đồng nghiệp đang tiến vào cho đến khi người kia gọi tên anh.

Doyoung chớp mắt, xoay người trên ghế. "Tôi có thể giúp gì được?"

"Ông Yeong muốn nói chuyện với cậu tại phòng làm việc của ông ấy," đồng nghiệp của anh nói.

"Tôi sẽ đến ngay," Doyoung trả lời điềm tĩnh hơn nhiều so với cảm giác của bản thân.

Để lại công việc của mình và đóng cửa trước khi rời khỏi. Đầu ngẩng cao, một tư thế hoàn hảo, mang phong cách trung lập và trang nghiêm. Trái tim của anh, ngược lại, lại nặng trĩu trong lồng ngực.

Doyoung chỉ mới làm việc được hai tuần và cấp trên muốn nói chuyện với anh? Tâm trí Doyoung tua ngược lại, đánh giá nhanh về hiệu suất làm việc của mình kể từ khi bắt đầu làm ở đây mong muốn tìm ra điều gì đó mà có thể bản thân đã thực hiện không đúng quy trình hoặc còn thiếu sót.

Doyoung gõ cửa, người bên trong ra lệnh cho anh vào.

Doyoung làm như vậy, véo vào cổ tay áo của mình khi ngồi xuống. Tâm trí quay cuồng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

"Kim Doyoung đúng không nhỉ?" Ông Yeong hỏi mà không rời mắt khỏi đống giấy tờ ở ​​trước mặt.

"Vâng, thưa ngài," anh gật đầu trả lời.

"Tôi đã xem xét báo cáo mà cậu đã gửi," ông Yeong giải thích.

"Nó có vấn đề gì ạ?" Doyoung hỏi.

"Có vẻ là vậy," ông Yeong nói.

Doyoung nuốt nước bọt. Tiếng tích tắc nhẹ nhàng từ chiếc đồng hồ trên tường bên cạnh đột nhiên có vẻ rất lớn.

"Kế hoạch ngân sách hiện tại của chúng ta có một số khoản dự phòng." Người kia ngồi dậy, uốn cong các ngón tay của mình dưới cằm. "Một chi tiết cậu đã thu thập được trong vòng chưa đầy hai tuần so với những người đã phụ trách nó trong nhiều tháng."

Hơi thở tiếp theo của Doyoung nhẹ hơn một chút, cố nén lại cảm giác muốn cười, khiêm tốn vẫn là tốt hơn.

"Cậu chuyển từ Busan đến để đảm nhận vị trí này, đúng chứ?" Ông Yeong hỏi.

"Vâng, thưa ngài," Doyoung trả lời với một cái gật đầu.

"Kể cả kinh nghiệm hay vị trí đang ở cấp độ đầu vào?"

"Tôi muốn có cơ hội làm việc lâu dài ở đây," Doyoung giải thích.

Ông Yeong mỉm cười. "Rất vui vì cậu thích điều đó," ông ấy nói. "Tôi sẽ để mắt đến cậu, Kim Doyoung. Tiềm năng của cậu ở đây có vẻ đặc biệt hứa hẹn."

Doyoung mỉm cười. "Cảm ơn ngài," anh nói và cúi đầu.

"Không có gì. Cảm ơn." ông Yeong trả lời.

Doyoung có quy tắc riêng cho bản thân là không để vẻ tự hào lộ ra trên khuôn mặt. Khi trở về phòng, những bước chân nhẹ nhàng hơn, vai cũng thả lỏng hơn.

Hai tuần qua, Doyoung đã lo lắng, rằng niềm tin của mình sẽ khiến bản thân lao xuống ở một nơi nào đó thậm chí có thể tồi tệ hơn so với tình cảnh ảm đạm mà anh để lại, nhưng vào lúc đó, Doyoung cảm thấy tự tin rằng niềm tin đã đặt đúng chỗ.

Có lẽ thậm chí ở một nơi nào đó tốt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net