extra 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông nội

--- 

Sáng nay, khắp nơi trên internet bỗng dưng lan truyền một tin chấn động

[Minh tinh Kim Jungwoo được đại thiếu gia của tập đoàn lớn X bao nuôi]

Trên bản tin nọ còn đính kèm hình Kim Jungwoo tay trong tay với một người đàn ông cao lớn bị làm mờ mặt, bản tin còn chú thích Jungwoo và người nọ bước ra từ hộp đêm nổi tiếng dưới quyền của công ty nhà Yukhei. 

"Quá đáng, viết như vậy chẳng khác nào nói toẹt ra là Jungwoo đang được Wong thiếu bao nuôi?"

Quản lý của Jungwoo tức giận quát lớn trong điện thoại, làm đầu dây bên kia sắp sợ đến bay hết hồn phách. 

"Tôi không cần biết dùng cách gì, cậu phải moi cho bằng được tên khốn nào tung mớ ảnh đó lên mạng cho tôi! Khốn khiếp"

Quản lý ngắt máy, lúc này mới quay sang Jungwoo đang thất thần ngồi trên sô pha bên cạnh, hạ giọng nói

"Phía Wong thị vẫn chưa có thông tin hay chỉ thị gì, chúng ta trước mắt cứ im lặng tìm cách đè tin đồn này xuống, đợi tìm ra được người tung tin rồi tính tiếp"

Quản lý ngừng một lát quan sát biểu hiện của Jungwoo. Bản thân anh cũng không có ý trách móc Jungwoo, vì căn bản cậu không hề có hành đồng gì quá đáng với Wong thiếu khi ở ngoài, kể cả là ở trong tấm hình "bằng chứng" được tung lên mạng kia. Nhưng mà, đám báo lá cải đó, tin không đáng nói cũng bị chúng thổi phồng thành tin sốc, anh cũng hết cách đành phải cố gắng hết sức khống chế dư luận, giữ hình tượng cho Jungwoo, rồi tới đâu hay tới đó. 

"Mấy ngày này em cứ ở nhà đi, lịch trình của em và những vấn đề khác anh sẽ giải quyết, hãy dành thời gian nghỉ ngơi"

"Anh à, mình lên tiếng phủ nhận tin đồn đi"

Quản lý vừa nói xong thì Jungwoo lên tiếng

"Hả? Sao em lại nói vậy? Không phải em và Wong thiếu có ý định công khai trong tương lai sao? Bây giờ mà nói như vậy, sau này công khai thì khác nào tự vả vào mặt mình?"

Quản lý nghe cậu nói thì ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Còn Jungwoo chỉ cúi đầu, trong mắt giấu đi một tia buồn bã

"Em nghĩ kĩ rồi, làm như vậy là tốt nhất cho cậu ấy"

Jungwoo mân mê vạt áo trong tay, tự nhiên thấy cổ họng nghẹn lại

"Tuy rằng ông của Yukhei đã biết chuyện của tụi em, cũng không có phản đối chúng em qua lại, nhưng hình tượng của tập đoàn vẫn là điều ông ưu tiên hàng đầu, và em biết điều đó. Anh nghĩ xem, nếu người ta biết người thừa kế của Wong thị thích người đồng giới thì sẽ thế nào? Em biết thế giới rất phát triển, nhưng thực tế, có bao người tiếp nhận được loại chuyện này chứ anh?"

Trong phòng bỗng im lặng, Jungwoo ngừng một chút rồi nói tiếp, trong giọng nói mang theo chút run rẩy cùng không đành lòng

"Đối với em, cùng lắm thì giải nghệ, còn Yukhei, em không thể để cậu ấy vì em mà đánh đổi những thứ quan trọng khác được"

Đợi Jungwoo nói hết, quản lý của cậu mới đến bên cạnh, từ tốn trấn an cậu

"Jungwoo à, em đừng bi quan như vậy, em nghĩ như vậy cũng có lý của em. Nhưng chúng ta còn chưa đi đến đó, làm sao chắc chắn mình không được chứ? Nghe lời anh, tất cả đều sẽ có cách giải quyết thôi m--"

"Quản lý, có tin khẩn"

Quản lý chưa kịp nói dứt câu, một nhân viên trong ekip đã xông vào cắt ngang lời anh

"Có chuyện gì vậy?"

Quản lý bị ngắt lời có chút giận, nhưng vẫn bình tĩnh quay ra hỏi người nhân viên kia

"Anh đã lên mạng chưa? Wong thiếu cậu ấy vừa mới công bố đang hẹn hò với anh Jungwoo trên trang cá nhân kìa, hiện tại trên đó đang cực loạn luôn"

"CÁI GÌ?"

Cậu nhân viên vừa nói hết, Jungwoo cùng anh quản lý đồng loạt hét lên. Yukhei, em có biết mình đang làm gì không vậy?

"Em đi tìm Yukhei"

Jungwoo gấp gáp cầm áo khoát trên ghế rồi chạy ra khỏi cửa, để lại toàn bộ ekip lẫn quản lý còn chưa kịp hoàn hồn.

---

Jungwoo đến căn hộ mà ngài Wong đã sắp xếp cho Yukhei. 

Cửa vừa mở, Jungwoo đã bị đứa nhỏ to xác nhà mình ôm chặt lấy lôi vào trong.

"Yukhei à, buông anh ra nào, chúng ta cần nói chuyện"

Jungwoo bị ôm suýt chết ngộp, đưa tay vỗ vỗ lên mái đầu bông mềm của ai đó mấy cái.

"Không, em không muốn anh nói gì hết"

Yukhei dụi đầu vào hõm vai Jungwoo hít lấy hít để mùi bạc hà thơm mát trên người anh.

"Yukhei--"

"Để em ôm anh thêm chút nữa"

Thấy Yukhei cứng đầu không dịu buông, Jungwoo cũng thôi không nói nữa, cả hai im lặng ôm ghì lấy nhau giữa phòng khách.

.

"Yukhei, vì sao em làm vậy?"

Một hồi lâu sau, Jungwoo mới lên tiếng, cậu vẫn duy trì tư thế dính chặt vào người Yukhei.

"Hửm, em làm gì cơ?"

Yukhei cũng không chịu tách ra, làm giọng ngây thơ hỏi ngược lại Jungwoo.

"Đừng đùa, em biết anh nói về điều gì mà"

Jungwoo hạ tông giọng, nghiêm túc đẩy Yukhei ra khỏi người mình

"Ý là anh đang hỏi em, vì sao em nói yêu bạn trai của mình sao?"

Yukhei cũng nghiêm túc hỏi lại Jungwoo, trong mắt thoáng dâng lên hụt hẫng

"Không phải, ý anh không phải như vậy. Chỉ là, anh lo cho em..."

Jungwoo nhận thấy lời nói của mình đang tổn thương Yukhei, liền nhẹ giọng giải thích rồi ôm chầm lấy Yukhei, vùi mặt vào ngực cậu ấy. 

"Anh không muốn em vì anh mà phải đối mặt với rắc rối. Anh không thể ích kỉ như vậy"

Yukhei nhìn người đang trốn trong lòng mình, khóe môi chợt cong, trong mắt cũng tan đi không ít hụt hẫng.

"Bảo bối, nghe em nói"

Yukhei nói rồi nhấc bổng người nhà mình lên trong tư thế ôm nhau như nãy giờ, rồi mang Jungwoo đến ghế sô pha giữa phòng khách, đặt cậu ngồi xuống đối diện mình.

"Anh nghe rõ đây. Em đã không còn nhỏ nữa nên những việc em làm cũng không phải là việc tùy tiện hay cảm xúc nhất thời. Không phải em không tính đến những hậu quả sẽ xảy ra, nhưng em cũng không thể để người yêu của em phải chịu những lời đặt điều vô cớ kia khủng bố được. Trước sau gì chúng ta cũng phải công khai, vậy tại sao không phải bây giờ? Em dám đảm bảo em sẽ không gặp bất kì rắc rối gì và chắc chắn cũng không để anh phải chịu bất kì điều không tốt gì cả"

Jungwoo im lặng nhìn Yukhei với cặp mắt đỏ hoe. Đứa bé này của cậu đã lớn thật rồi.

"Còn có, nếu em thật sự gặp rắc rối, hoặc thậm chí là mất đi tất cả, thì ít nhất em vẫn còn có anh. Mà như vậy, với em, đã đủ lắm rồi"

Yukhei dứt lời, Jungwoo không kìm được nữa mà bật khóc. Cậu rướn người hôn lên môi Yukhei, rồi bị cậu ấy kéo vào một nụ hôn sâu.

Jungwoo thực ra luôn có một chút muốn che chở cho người yêu nhỏ tuổi này của mình. Cậu biết Yukhei tuy trẻ con, đôi khi còn có chút ấu trĩ bướng bĩnh cùng rất nhiều thói xấu, nhưng bản chất Yukhei lại là một người vô cùng biết suy nghĩ và có tố chất. Chỉ là, Jungwoo vẫn không thể ngăn mình muốn bao bọc cho cậu ấy, vì vậy, cậu luôn đặt lợi ích của Yukhei lên đầu.

Như chuyện của ngày hôm nay, không phải Jungwoo không tin Yukhei, cậu là không tin chính mình. Điều cậu sợ nhất, chính là người mình yêu phải vì mình mà chịu tổn thương. 

Cũng thật may mắn, người Jungwoo yêu là Wong Yukhei.

"Yukhei, cảm ơn em"

Jungwoo nói với giọng mũi nồng đậm, không nhịn được mà lại ôm chặt lấy Yukhei. Yukhei duy nhất, Yukhei yêu quý nhất của cậu. 

Yukhei hôn lên tóc Jungwoo, cũng ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng đáp

"Ừm bảo bối, em cũng yêu anh"

---

Sáng hôm sau, khi Jungwoo tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là cảnh đứa trẻ to xác nhà mình nằm bên cạnh cậu, đang chăm chăm nhìn màn hình điện thoại, mặt mũi tèm lem nước mắt. 

Jungwoo bị dọa tỉnh hẳn, luống cuống nhào đến lau nước mắt cho Yukhei

"Làm sao vậy? Sao em lại khóc? Yukhei à, nói anh nghe nào"

Yukhei hai mắt đỏ hoe quay sang nhìn Jungwoo một hồi cũng không nói được gì, đoạn vùi đầu vào ngực Jungwoo bắt đầu thút thít làm nũng

"Này, em sao vậy, có chuyện gì sao?"

Sau một hồi ôm ấp chán chê, Yukhei ngước mắt nhìn Jungwoo nói

"Ông của em vừa tổ chức họp báo"

"Hửm?"

Jungwoo nghe vậy thì giật mình. Không phải ngài Wong tổ chức họp báo để nói về chuyện của họ chứ?

"Họp báo về chuyện của chúng ta"

Yukhei ngay lập tức trả lời thắc mắc trong lòng Jungwoo. Tim cậu như ngừng đập, đột nhiên cậu thấy rất hồi hộp, hồi hộp đến không dám hít thở. 

Yukhei thấy Jungwoo đột nhiên căng thẳng, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Jungwoo như vậy thật sự có hơi đáng yêu.

"Em nghĩ tốt nhất anh nên tự xem đi, em cũng không biết phải nói thế nào"

Yukhei lau nước mắt, cười đưa điện thoại trong tay cho Jungwoo, trên màn hình vẫn còn hình ảnh ông nội Wong nghiêm nghị ngồi trước bàn họp báo, đối diện với muôn vàn phóng viên mà con ngươi vẫn kiên định, không có lấy một tia dao động.

Yukhei nhướng người hôn lên trán Jungwoo, rồi xốc chăn bước xuống giường mặc quần áo.

"Em đi đánh răng rửa mặt, gặp nhau ở bàn ăn nhé, bảo bối"

Jungwoo gật đầu với Yukhei, cầm điện thoại trong tay, tua ngược đoạn clip về lúc bắt đầu, chăm chú lắng nghe. 

Tiếng nói nghiêm nghị của ông nội Wong vang vọng khắp căn phòng.

.

"Thưa chủ tịch, hôm qua trên mạng có lan truyền tin đồn cháu trai của ông, anh Wong Yukhei đang hẹn hò với minh tinh nổi tiếng Kim Jungwoo, điều này có phải là thật không ạ?"

"Cảm ơn những câu hỏi của quý vị. Mục đích của buổi họp báo hôm nay là để tôi đích thân làm rõ vụ việc xảy ra trong vài ngày gần đây liên quan đến cháu trai tôi và cậu Kim Jungwoo. Tôi chỉ có thể nói, tôi xem cậu Kim Jungwoo là cháu dâu tương lai và chuyện hẹn hò của bọn trẻ hoàn toàn là sự thật. Bên cạnh đó, chuyện tình cảm của cháu trai tôi sẽ không ảnh hưởng gì đến quyền thừa kế của nó hay bất kì vấn đề nào khác liên quan. Ngoài ra, tôi cũng muốn nhấn mạnh, nếu có bất kì bình luận công kích hay hành động ác ý nào về phía cháu dâu tương lai của tôi, Wong thị sẽ nhờ đến sự can thiệp của pháp luật"

.

Buổi họp báo đó kéo dài hơn 1 giờ, nhưng Jungwoo chỉ có thể nghe đến đoạn trả lời này của ông nội Wong, sau đó thẩn thờ ngồi trên giường cười như đứa ngốc. 

Cuối cùng, Jungwoo đã biết, lý do Yukhei khóc lóc ban nãy là gì rồi!

--------------

Thanks for reading!

Lâu quá rồi mới comeback T^T xin lỗi các bạn nhiều nhiều!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net