[Day 8] I know you love me too

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 8's song: 0310 - Baek Yerin.
(Doyoung đã cover một đoạn của bài hát này để chúc chúng mình ngủ ngon đó ≧∇≦)

Oneshot được lấy cảm hứng từ instrumental của bài hát.

oOo

Jaehyun nằm dài trên giường, chớp chớp đôi mắt lấp lánh trước sự phiền phức của những tia nắng khi trời bắt đầu vào trưa. Cái nóng bức bối vào những tuần đầu hạ như một con quái vật nuốt chửng bóng râm mát mẻ ban ngày, đánh thức cậu khỏi những cơn mơ dài. Jaehyun duỗi người, bật ra một tiếng kêu nho nhỏ như đang xua cái lũ nắng kia đi. Cậu ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm của mình, bàn chân nhỏ vô thức hướng về phía phòng bếp. Jaehyun phải kiếm gì đó bỏ bụng thôi. Việc ngủ nghê tiêu tốn quá nhiều calo của cậu rồi, và cậu cần phải được bổ sung nó ngay lập tức. Đảo mắt một vòng căn bếp rộng lớn, Jaehyun mới bắt đầu định hình cho bốn chân nhỏ của mình bước về phía hai đĩa pate đã được chuẩn bị ngon lành đằng xa. Cậu đưa cái mũi ươn ướt ra phía trước, dễ dàng nhận ra đĩa nào có thêm thứ thịt gà quái gở của thằng Donghyuck, và đĩa nào bỏ thêm thứ cá khô tuyệt hảo nhất trần đời của mình.

Jaehyun chưa ăn được bao lâu thì nghe phía sau mình có tiếng bước chân lại gần. Cậu quay lại, trông thấy một con mèo xám sang chảnh với đôi mắt lấp lánh và đôi tai cụp có thể đánh gục bất cứ con người nào, từ từ bước tới đĩa pate của mình. Còn có thể là ai được nữa? Đương nhiên là Donghyuck rồi. Với vẻ ngoài đáng yêu của mình, thằng nhóc có thể khui một lúc đến cả chục hộp pate mà chẳng bao giờ bị la mắng. Thế nên nó luôn nhìn cái sự ngoan ngoãn của Jaehyun với một ánh mắt vô cùng khó hiểu. Ngay như lúc này đây là một ví dụ điển hình.

- Em muốn ăn thêm quá!

- Tí đợi chị ấy về rồi sẽ cho thêm mà...

- Em không trông chờ vào bữa trưa hời hợt đó đâu. Anh không đói à Jaehyun?

- Em có thể ăn của anh cũng được.

- Em không ăn cá khô, chỉ ăn thịt gà thôi!

Nói rồi Donghyuck mặc kệ cậu. Nó nhảy phốc lên kệ tủ, thò một ngón tay vào khe cửa tủ và bắt đầu cậy cậy hòng lấy thêm đồ ăn cho mình. Jaehyun lúc này cũng đã dùng xong bữa không sáng lắm của mình. Cậu chọn di chuyển ra sofa nằm tắm nắng, chứ ai lại muốn đứng như một thằng ngốc hiền lành quan sát Donghyuck ăn gần hết hai hộp pate mèo chứ?

Dù là ai thì nhất định cũng không phải cậu!

Jaehyun để nắng xuyên qua bộ lông vàng của mình, âm thầm công nhận sự chính xác của câu nói bâng quơ từ Johnny tầng trên, "Mọi việc đều thật tuyệt khi ta ăn no." Cậu bắt đầu lim dim mắt. Jaehyun giật mình, tự dặn bản thân rằng không được ngủ nữa, cậu đã ngủ quá nhiều rồi. Nhưng cuối cùng thì chút lí trí đó chẳng đánh lại được không khí yên bình đang bao phủ lên khắp căn nhà nhỏ. Jaehyun lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mà hình như mùa hạ về rồi nhỉ? Vậy kể ra thì Jaehyun trở thành một phần của gia đình này được gần hai năm rồi đấy? Chà, thời gian trôi nhanh ghê. Mới ngày nào Jaehyun còn nhỏ xíu, đến tiếng kêu cũng không ra hồn. Chỉ có mỗi đôi mắt to tròn lấp lánh và bộ lông vàng mượt thì còn nhìn được một chút. Ở trung tâm đó, họ chỉ cho Jaehyun ăn hạt thôi. Chúng nhạt nhẽo và khô khốc, chẳng dễ ăn chút nào, nhưng Jaehyun đều cố gắng nhắm mắt mà ăn hết. Cậu muốn lớn nhanh để tiếng kêu được trong hơn và đôi mắt thì tròn xoe như những chú mèo khác mà mọi người yêu thích. Nhưng chưa kịp lớn đến mức ấy, thì chị chủ nhà hiện tại đã phải lòng Jaehyun từ cái nhìn đầu tiên. Chị quyết định đón Jaehyun về nhà và ở cùng với Donghyuck.

Hồi đầu Jaehyun sợ Donghyuck lắm. Nhìn thằng bé đáng yêu vậy, nhưng cái màu lông kia thật khiến người ta quan ngại mà. Với lại thằng bé cũng rất hay trêu chọc mọi người nữa. Nó tuy là mèo, nhưng lại chơi thân với hội cún ở tầng dưới. Mấy nhóc đó mà quậy cùng nhau thì cả chung cư được một phen khiếp đảm. Chính vì thế nên Jaehyun ban đầu rất sợ Donghyuck. Nhưng cũng chẳng được lâu, vì chị chủ đã khiến cả hai đứa trở nên rất yêu quý nhau, như bây giờ, bằng cách nào thì cậu quên mất luôn rồi.

Jaehyun tỉnh dậy lần thứ hai thì đã thấy chị chủ đang lúi húi trong bếp làm gì đó, còn Donghyuck thì đang khẽ liếm bàn tay của mình. Nó huých vào người Jaehyun.

- Anh dậy mà xem chị đem về cái gì đi!

Jaehyun cũng thấy tò mò, bèn chầm chậm ngồi dậy. Vừa đúng lúc chị chủ bước ra ngoài phòng khách, trên tay là một cái lồng nho nhỏ. Chị bị hai anh em đang ngồi nghiêm túc như hội nghị ở sofa làm cho bật cười thành tiếng.

- Hai đứa sao lại ngồi như thế, ra chào thành viên mới đi!

Jaehyun sững sờ, nhìn sang Donghyuck. Thằng này đúng là một con mèo sang chảnh, nó vẫn giữ nguyên dáng ngồi, chỉ có cái mắt là chớp chớp, ra hiệu với Jaehyun rằng nếu cậu muốn thì hãy qua đó xem đi. Còn nó thì không có ý định đó, đương nhiên rồi.

Jaehyun tính bắt chước Donghyuck, mà không kìm được sự tò mò, đành phải nhẹ nhàng bước đến. Chị chủ thấy vậy liên đặt cái lồng xuống, khẽ mở cánh cửa ra, giúp Jaehyun thuận lợi nhìn vào bên trong. Và thề có pate rằng, chuyện này còn sốc hơn cả chuyện Donghyuck chơi thân với hội cún tầng dưới nữa.

- Ê Donghyuck, xuống đây nhìn này.

- Em không xuống đâu.

- Xuống đây đi, em không tin được đâu, anh thề đấy!

Donghyuck thở dài, nó bước xuống, vẫn mang cái vẻ không tình nguyện một tí nào, đem cái đầu xám nhỏ nhắn ngó vào cái lồng kia.

Nhất thời, cả hai đều không biết phải phản ứng thế nào.

- Bất ngờ đúng không? Anh này lớn hơn hai đứa đó. Chị gọi anh ấy là Doyoung nhé! Giờ chị đi làm bữa trưa, ba đứa làm quen đi.

Đợi chị chủ đã khuất bóng trong bếp, Jaehyun mới có thể bình thường trở lại. Anh huých sang Donghyuck vẫn đang đông cứng một chỗ:

- Ê, giờ sao?

- Thì gọi nó ra thử xem?

- Hyuck, "nó" là anh!

- Ừ thì gọi anh ấy ra xem nào!

Thằng nhóc nằm ườn ra và nhìn vào trong. Jaehyun đoán rằng chắc nó hẳn đang thất vọng, vì Doyoung không phải là một chú cún.

Anh ấy là một chú thỏ.

Một chú thỏ trắng tinh, với hai cái tai dài và đôi mắt còn long lanh hơn cả của anh, có khi còn hơn cả mắt Donghyuck nữa ấy chứ! Nhưng mà anh ấy bé xíu, xét ra thì Jaehyun có thể ôm gọn anh này vào lòng ngon ơ luôn.

- Anh ơi anh ra đây xem nào?

- Anh Doyoung ơi anh ra đây với bọn em nhé?

Jaehyun phải gọi đến tiếng thứ ba Doyoung mới chịu bước ra. Và anh không khác tưởng tượng của Jaehyun là mấy, nhất là về cái "bé xíu" và "có thể ôm vào lòng ngon ơ." Được ôm mớ lông trắng kia ấm phải biết nhỉ, trông còn mượt hơn cả lông của hai đứa anh nữa.

- Anh nói gì đi chứ?

Donghyuck đi đến gần, khẽ chun mũi khiến Doyoung giật mình lùi về phía sau. Nhưng như Jaehyun đã kể rồi đấy, không có một thế lực nào có thể chống lại sự dễ thương của thằng nhóc này, kể cả có là mấy ông hàng xóm nóng tính, hay là một chú thỏ đi chăng nữa.

Doyoung hoàn toàn bị đơ khi Donghyuck bắt đầu cụp tai xuống và tiến đến gần hơn đến hai cái tai của anh. Nó dụi dụi, rồi quay lại tình bơ nói với Jaehyun.

- Uầy, lông anh này mượt cực anh ạ!

Nói xong thì lại quay lại dụi dụi thêm phát nữa. Jaehyun đứng từ xa nhìn mà tư duy chạy theo không kịp nữa, không phải vừa nãy chính nó là người không thèm xuống nhìn ngó gì đấy à? Sao mới mấy phút đã dụi dụi người ta rồi? Mà trọng tâm hơn cả là, Jaehyun còn chưa được chạm vào cơ mà, ai cho phép thằng này đã dụi dụi thế? Chưa nghe câu kính lão đắc thọ à?

Jaehyun bực lắm, nhưng chẳng làm gì được, vì trong lúc cậu còn đang mải bực, thì Donghyuck đã lôi Doyoung ra một góc vừa dụi dụi vừa nói chuyện gì đó rồi. Mà Doyoung có vẻ rất ưa thích sự thân thiện của Donghyuck, anh ta còn cười cười đáp lại nữa kìa.

NÀY NHÉ HAI KẺ NÀY, JAEHYUN VẪN CÒN ĐANG NGỒI ĐÂY ĐẤY NHÉ?

Kết thúc bữa trưa rồi mà Jaehyun vẫn chưa được nói câu nào với thành viên mới. Thế thì làm sao mà ôm được người ta đây? Cậu nhăn mặt mà kêu rõ to, một phát đạp hết chồng sách trên bàn của chị chủ xuống đất. Donghyuck từ đâu nhảy ra ngồi cạnh Jaehyun, tỏ ra quan tâm mà hỏi anh.

- Ai làm gì anh?

- Anh Doyoung đâu?

- Anh ấy đang ngủ rồi.

- Sao lại ngủ giờ này?

- Ô, anh bị chập à, lúc nào ngủ mà chả được?

Donghyuck tặng cho Jaehyun một cái nhìn đầy kì thị, rồi nó bỏ đi ra ngoài ban công. Chắc lại xuống dưới tầng chơi đây mà. Mỗi lần nó đi thế này là hết cả buổi tối luôn. Jaehyun bỗng thấy mình vui vẻ trở lại, thế là có cơ hội được chơi riêng với anh Doyoung rồi.

Nhưng mà làm thế nào để ôm được đây nhỉ?

Để trả lời câu hỏi này, Jaehyun quyết định mình phải đi tham vấn anh em một chuyến. Cậu đi ra phía ban công, nhanh nhẹn leo lên tầng trên của nhà bọn họ.

- Anh Taeyong ơi, anh Johnny ơi, anh Yuta ơi!

Ba cái đầu mèo ló ra từ ba ô cửa sổ, và chúng đều nhìn thấy một tín hiệu rõ ràng rằng, đứa em Jaehyun trong hội của chúng cần được giúp đỡ. Vậy là bốn cái đầu mèo cũng chụm lại, thầm thì thầm thì như thể có một ai đấy trên Trái đất này nghe lén được chuyện của chúng nó vậy.

- Chốt lại là, chú muốn ôm con thỏ kia và không muốn thằng Donghyuck ôm nó chứ gì?

Johnny chốt lại, Taeyong lúc này mới có một chút phản ứng trên mặt.

- Ô, thế nãy giờ sao không nói thế luôn, em cứ kể kể cái gì anh chả hiểu!

- Thì cứ ôm nó thôi, ôm thì ôm, lại còn viện cớ làm cái gì?

- Thế làm sao mà được?

Yuta nhướn mày khó hiểu nhìn cậu em mình, anh quyết định tung chiêu cuối với thằng này luôn, chứ không thì nó không sáng cái dạ ra được.

- Donghyuck nó cũng đang họp thế này với cái hội cún kia thì sao? Rồi tối nay nó sẽ ôm con thỏ kia đi ngủ, cho chú ngủ một mình đấy.

Taeyong đập tay với bạn mình một phát, rồi quay sang giục Jaehyun,

- Biết thế thì phải nhanh lên, đừng có mà sốc ở đây nữa!

Cứ thế, Jaehyun bị đẩy về nhà mình trong cơn sốc. Sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ, tự nhiên sao Donghyuck lại xuống chơi với hội cún làm gì chứ? Chắc chắn là định chiếm anh Doyoung làm đồ riêng rồi! Nghĩ đến đây, Jaehyun hừng hực bước vào phòng ngủ của anh và Donghyuck.

Ơ, nhưng mà sao anh Doyoung lại ngủ thế này?

Trong phòng ngủ của họ vốn chỉ có chiếc giường to đùng của chị chủ và hai chiếc giường cho Jaehyun Donghyuck. Chắc là phải một lát nữa chị chủ mới mang giường của Doyoung về. Nhưng mà trong lúc đó, Doyoung hoàn toàn có thể chọn một trong hai chiếc giường nhỏ để nằm mà, sao lại nằm dưới đất thế này chứ? Trong lòng Jaehyun trào lên một cảm giác xót xa kì lạ. Cậu đến bên cạnh, lay anh Doyoung dậy. Thỏ nhỏ cuối cùng cũng mở mắt, nhìn chằm chằm vào Jaehyun đang vô cùng xúc động trước mặt

- Hyuck nó không bảo anh vào giường ngủ à?

- À... không

- Đi vào đây ngủ với em!

Jaehyun không nói không rằng dùng răng mình nhẹ nhàng xách cổ Doyoung lên, mang anh về phía giường nhỏ của cậu. Doyoung ngơ ngác mất một lúc thì Jaehyun đã kịp trèo luôn vào cái giường đó luôn rồi. Hai đứa đang ngồi đối diện nhau, hai đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm đối phương đầy ngại ngùng.

- Mình nằm thế này không sợ chật à?

- Có đấy, thế nên anh phải ôm em mới được!

Jaehyun nói giọng đầy nghiêm túc, mà đúng là cậu nghiêm túc thật! Rồi cậu kéo Doyoung vào lòng mình, khẽ dụi dụi, công nhận là lông anh mượt thật đấy. Doyoung, giờ đang nằm gọn trong lòng Jaehyun, không biết nói gì cả, đang tính nhắm mắt đi ngủ tiếp thì nghe thấy Jaehyun thủ thỉ bên tai.

- Sau này anh chỉ được nằm thế này thôi đấy, đừng có mà sang giường thằng kia nằm.

Doyoung dù không hiểu gì, nhưng đúng là con mèo vàng này ấm hơn nền đất thật đấy, ấm hơn nhiều là đằng khác luôn, nên anh gật gật cái đầu và nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng anh lại thấy nó dụi dụi vào đầu anh, làm anh nhớ lời con mèo xám nói với anh.

"Em thề luôn, anh kia anh ý thích anh lắm, tí cứ leo vào giường anh ý mà ngủ, anh ý không nói gì đâu. Đừng có leo vào giường em!"

Lúc đó anh đã thấy con mèo vàng đằng xa kia thật nhút nhát, nhút nhát đến buồn cười.

Mèo vàng nhút nhát cũng đã chìm dần vào giấc ngủ, sau khi vui vẻ mà nhận ra rằng, mùa hạ năm nào của nó cũng thật đẹp!

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net