11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết đó là kế hoạch ban đầu hay vì có chút kiêng dè với Jung Jaehyun, mà album mới của Dinosaur được phát hành đúng giờ như thường lệ, nhưng ba bài hát kia không xuất hiện. Jung Jaehyun nói với mọi người trong nhóm và cả Kim Doyoung không cần phải lo lắng, ngoại trừ việc tạm thời hủy bỏ phần bài dạo đầu, còn lại vẫn tiến hành phần kết và quảng bá album như kế hoạch ban đầu. Nhưng thực tế thì bản thân cậu cũng không có chút manh mối gì về việc này, không biết tiếp theo phải làm sao mới tốt.

Kim Doyoung dường như bị ảnh hưởng một chút, anh buồn chán ở trong phòng hát mấy ngày liền, Jung Jaehyun cố vắt óc làm anh vui cũng vô ích. Cậu cũng cảm thấy mình còn kém khoản này quá, đành phải thỉnh giáo quản lý lớn nào đó có đời sống tình cảm mĩ mãn với một thái độ cực kì tốt, nhân tiện sẽ cùng nhau bàn việc của Gong Ilyong luôn.

"Không uống không uống, ở nhà có vợ hâm nóng tình cảm, ai mà rảnh đi ra ngoài uống rượu với cậu giữa trời lạnh cơ chứ."

Jung Jaehyun nắm tay chuẩn bị chào hỏi gò má của Suh Youngho.

"Anh rủ em đi em liền đi, vậy mà em rủ anh anh lại tự cao, em đối với cấp dưới quá tốt rồi nhỉ!"

Suh Youngho lập tức giơ hai tay đầu hàng.

"Giỡn thôi, không hầu hạ ông chủ hài lòng thì lấy đâu ra tiền chứ?"

Thay vì đi quán bar thường lui tới, họ chỉ khui vài chai soju trên ban công công ty. Chút nắng trong giờ nghỉ trưa khiến cái se lạnh của Seoul cuối thu đầu đông dịu đi một chút, Jung Jaehyun trong chốc lát cũng có ảo giác như được tắm trong bồn tắm ấm áp.

"Anh ấy rất buồn." Jung Jaehyun nhấp một ngụm rượu, "Thành thật mà nói, những lúc như thế này rất ít thấy, tuy là nhìn thì giống bộ dạng cả ngày không vui lên được, nhưng thực ra chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì mà thôi. Lần này thì không giống như vậy, anh ấy thực sự không vui, lò sưởi cũng không bật chỉ phát ngốc trong phòng hát, em thực sự không biết phải làm thế nào."

"Dính vào chuyện như vậy ai mà vui cho nổi, hơn nữa lại còn bị kẻ thù dùng chính tác phẩm của mình để vu khống. Này, đúng rồi, Kim Doyoung có nói cho cậu biết tại sao cậu ấy và Gong Ilyong không hợp nhau không? Trong ấn tượng của anh thì trước khi cậu ấy debut đâu có quen biết với Gong Ilyong, cậu ấy không phải kiểu người chủ động gây thù chuốc oán, tại sao lại thành ra thế này nhỉ?"

Jung Jaehyun cẩn thận ngẫm nghĩ lại, phát hiện ra những lời Suh Youngho nói không hề sai.

" Hình như là... em cảm giác lần đầu chạm mặt, bầu không khí giữa họ dường như rất kì quặc. Hơn nữa đúng là Gong Ilyong là người gây sự trước, nhưng trước khi hắn ta gây sự thì Kim Doyoung cũng chẳng ưa hắn. "

"Vậy mà cậu không hỏi tại sao à?"

"Tất nhiên là em có hỏi chứ! Em hỏi mà anh ấy trả lời thì còn cần gọi anh ra đây uống rượu chắc?"

Suh Youngho hậm hực quay đầu lại, uống một hớp rượu.

Nhưng ngay lập tức anh lại nhìn lên Jung Jaehyun như thể đang nghĩ về điều gì đó, sau khi thấy được ánh mắt đáp lại, mới ngập ngừng nói.

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến 5 năm trước chưa, à không, tính từ thời điểm bây giờ đếm ngược trở lại cỡ khoảng 4 đến 5 năm, mấu chốt là gì?"

Jung Jaehyun giật mình.

"Ý anh là gì chứ?"

Bốn năm năm trước có quá nhiều thứ, nhưng sau khi suy nghĩ thêm bớt này kia, cậu lập tức hiểu được ý của Suh Youngho.

Kim Doyoung ra mắt cách đây gần 4 năm — tất nhiên là có một khoảng thời gian chuẩn bị trước khi ra mắt. Bởi vậy, trên thực tế cái thứ khiến cho Kim Doyoung bị dồn vào đường cùng ngõ cụt, tính khí thay đổi, chính là nút thắt quan trọng để Jung Jaehyun giải vây cho Kim Doyoung, nó xảy ra vào 4 đến 5 năm trước. Jung Jaehyun vẫn nhớ là mình đã nhất kiến chung tình với Kim Doyoung ngay sau đêm gặp gỡ đầu tiên, và thường xuyên lui tới quán bar nhỏ đổ nát trong những tháng sau đó. Thứ nhất để nghe Kim Doyoung hát, hai là kì vọng bọn họ có thể làm quen một chút hay không. Mặc dù ban đầu lịch trình làm việc không rõ ràng của Kim Doyoung thường gấp rút, nhưng sau những nỗ lực kiên trì, cuối cùng cậu cũng trở thành người hâm mộ trung thành nhất của Kim Doyoung. Mỗi tối khi Kim Doyoung hát, cậu đều đến đúng giờ, không ngại mưa gió, không bao giờ vắng mặt. Cậu cho rằng mình có lẽ đã được nhớ đến và bắt đầu nghĩ cách bắt chuyện, nhưng không ngờ cái đêm muộn hôm cậu mang theo một bó hoa hồng trắng thì lại bắt gặp Kim Doyoung đang ngồi xổm dưới ngọn đèn đường và khóc thầm.

Cậu có chút hốt hoảng, trong tiềm thức muốn bước tới để an ủi, nhưng chợt nhận ra bản thân chỉ là một người hoàn toàn xa lạ chưa từng nói một lời nào với Kim Doyoung. Kim Doyoung vùi đầu vào sâu trong đầu gối, hai vai phập phồng kịch liệt, vóc người cao lớn thế nhưng lại cuộn mình lại nhỏ bé như vậy, một mình run rẩy giữa đêm tối khi hơi ấm đang dần nguội lạnh. Jung Jaehyun không nhớ nổi mình đã trộm nhìn sau tường bao lâu, Kim Doyoung và mình đã rời khỏi con đường đó như nào, chỉ có nhành hồng trắng vô dụng nằm một mình cô độc trong thùng rác là vẫn còn nhớ rõ. Thật đẹp nhưng cũng thật mong manh, nở rộ rồi lại úa tàn, giống hệt như Kim Doyoung của đêm hôm đó.

Cậu hỏi chủ quán bar và những người khác về chuyện đã xảy ra với Kim Doyoung, sau đó lại trốn bên cạnh một chiếc xe đỗ trên vỉa hè để xem Suh Youngho và Kim Doyoung nói chuyện. Cậu biết rất rõ, điều khiến Kim Doyoung gục ngã chính là cơ hội để cậu tiếp cận và có được Kim Doyoung. Nhưng cậu không thể cảm ơn điều đó, bởi chỉ cần cậu nghĩ đến bóng hình và những cánh hoa đang lay lắt trong gió đêm, lòng cậu sẽ lại ​​một lần nữa rơi vào cái thùng rác tưởng như không đáy, cũng không có chút ánh sáng nào cả. Đó là nỗi đau mà cậu không muốn để Kim Doyoung phải trải qua một lần nữa, không, dù chỉ một lần cũng không được. Nếu một ngày nào đó thủ phạm xuất hiện trước mặt cậu, nhất định phải bắt hắn ta trả giá gấp trăm lần.

"Ý của anh là..." Jung Jaehyun chau mày ngập ngừng nói, "Gong Ilyong là người đã khiến anh ấy khuynh gia bại sản và còn gánh thêm một khoản nợ? Chờ đã, không đúng, Gong Ilyong mới mười tám tuổi đã ra mắt, không thể có bất kỳ tiếp xúc nào với Kim Doyoung. Với cả hắn ta có mưu đồ gì chứ, hắn ta đang làm idol tốt đẹp như vậy, vả lại cũng không thiếu tiền, mắc gì phải hại một người bình thường? "

Suh Youngho nhún vai.

"Cậu nói đúng, anh chỉ nghĩ thời điểm xuất hiện bài hát này với lúc cậu bảo anh đi tìm Kim Doyoung cách nhau không xa lắm, có lẽ là có ẩn tình gì đó. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh thấy vẫn phải hỏi chính bản thân Kim Doyoung thôi, chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không biết cái đó có đúng hay không nữa?"

Suh Youngho định lật lại cái suy đoán phi logic này, nhưng Jung Jaehyun đột nhiên giống như đang chìm trong suy nghĩ. Anh nghi ngờ nhìn Jung Jaehyun, trông thấy Jung Jaehyun bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh nói.

"Anh đoán... có thể không phải không có lý, là phương hướng sai rồi. Anh còn nhớ Lee Youngheum đã nói gì không? Tiền không phải là vấn đề..."

Suh Youngho như bừng tỉnh ngộ, đồng thanh nói câu cuối với Jung Jaehyun.

"Ca hát mới là vấn đề!"

"Đúng vậy." Jung Jaehyun gật đầu lia lịa, "Người khiến Kim Doyoung sụp đổ như vậy nhất định không chỉ có tiền, mà còn liên quan đến ca hát. Nếu anh ấy không thể hát, thì vấn đề là chính là - bài hát."

Bài hát đã hoàn thành cách đây hơn bốn năm, những sự kiện xảy ra bốn - năm năm trước, và những con người gặp nhau lần đầu nhưng lại như nước với lửa, các mảnh ghép cuối cùng cũng khớp với nhau theo đúng cách và đặt lại cùng với nhau, bức tranh hoàn chỉnh đang dần hé lộ.

Jung Jaehyun đập bàn.

"Em sẽ điều tra các mối quan hệ của Gong Ilyong ngay lập tức!"

"Được, anh sẽ kiểm tra lịch trình của Gong Ilyong bốn hoặc năm năm trước để xem có manh mối nào không."

Hai người thống nhất giải tán, sau khi Jung Jaehyun dùng MaiQun* gửi một số thông tin cho người quen, cậu phân phó cho thư ký Park điều tra cả những nhân vật nhỏ lẻ khác. Thông tin tình báo lần lượt được gửi lại chỉ trong vài ngày, nhưng hầu hết đều chẳng có thông tin gì hữu ích.

*MaiQun: tên của một ứng dụng.

Tập đoàn YUNO là doanh nghiệp lớn, lời nói của cậu rất có trọng lượng trong ngành, thời gian cứ trôi qua, tiến độ thì đình trệ, Jung Jaehyun cũng mơ hồ bất an. Thật sự đã đi sai hướng sao? Nhưng một vài yếu tố trùng hợp đến mức gần như đã vạch rõ đường đi cho cậu, nếu lúc đó thật sự thất bại, liệu chuyện này có giải quyết được không?

Không ngờ, ngay khi cậu sắp cảm thấy tuyệt vọng, vậy mà thực sự có hồi âm thong dong đến muộn như vậy.

Jung Jaehyun đến quán bar trước thời gian đã định, bứt rứt nhìn kim giây trên tường đang bò chầm chậm với tốc độ còn chậm hơn cả một con ốc sên. Cậu gọi hai chai rượu nhưng không di chuyển vì sợ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện sau đó, cánh cửa quán bar cuối cùng cũng được mở ra khi kim phút và kim giây trùng nhau trên con số 12.

Vị khách ngồi xuống đối diện với Jung Jaehyun và đưa tay về phía cậu.

"Xin chào, Phó chủ tịch Jung. Lần cuối chúng ta gặp nhau ở đây là nửa năm trước nhỉ, thời gian trôi nhanh quá."

Jung Jaehyun bắt tay lại và chào hỏi.

"Xin chào, đạo diễn Lee."

Người vừa đến cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, chỉnh lại mái tóc – đó chính là tổng đạo diễn của tổ chương trình nghệ thuật "Con đường số 33".

Jung Jaehyun tỏ ra khá lo lắng nên không khách sáo nữa và nói thẳng vào vấn đề.

"Đạo diễn Lee nói có thứ muốn cho tôi xem, xin hỏi đó là gì vậy? Có thật là Gong Ilyong và Kim Doyoung có quen biết trước đó không ?"

Giám đốc Lee xua tay nhấp một ngụm rượu.

"Phó chủ tịch đừng gấp, thứ tôi mang đến có thể không phải thứ mà cậu đang hỏi, nhưng tôi nghĩ cậu nên xem qua," anh ta nói rồi lấy laptop và mở nó ra, "Vốn dĩ tôi cũng chưa phát hiện ra thứ này, bởi vì không phải tất cả tài liệu tôi đều xem qua... Không, chính xác mà nói, đây không phải là đoạn phim chính, chỉ là một số đoạn cắt nhỏ, nhân viên làm việc không có mấy người xem. Gần đây khi đang phân loại bộ nhớ, tôi lật lại một lượt thì tìm thấy thứ này. "

Jung Jaehyun lo lắng đến mức vươn người ra phía trước để hỏi.

"Là cái gì?"

Đạo diễn Lee xoay màn hình máy tính hướng về phía Jung Jaehyun — đó là một cảnh trong "Con đường số 33". Góc nhìn từ trên xuống, lẽ ra cảnh này phải được quay ở một góc bằng máy quay cố định. Đạo diễn Lee đưa tay nhấn phím cách, và màn hình bắt đầu phát. Jung Jaehyun chăm chú nhìn vào màn hình, nét mặt của cậu từ nghi ngờ và tò mò lúc đầu dần dần chuyển sang ngạc nhiên, bối rối rồi cuối cùng biến thành tức giận và lo lắng không thể kiểm soát được.

"Nhìn thấy rồi chứ", đạo diễn Lee gập màn hình lại, "Khi tôi thấy nó tôi cũng rất kinh ngạc, nó không giống với những gì cậu ta thể hiện bên ngoài... Phó chủ tịch, mặc dù tôi không biết Dinosaur lại làm gì có lỗi với cậu, nhưng nếu video này bị phát tán ra ngoài, ước chừng cậu ta cũng xong xuôi cả rồi."

Jung Jaehyun cau mày và lắc đầu.

"Mục đích của tôi là không để cho Gong Ilyong đạt được điều đó."

Nếu biết trước đây là đoạn video có thể hủy hoại sự nghiệp của Gong Ilyong, Jung Jaehyun hẳn sẽ rất vui khi nó giải quyết được vấn đề mà Kim Doyoung đang gặp phải, nhưng sau khi xem nội dung video, cậu chẳng có thời gian mà nghĩ đến những hoài nghi cùng ân oán với Gong Ilyong nữa, trong mắt cậu chỉ còn lại Kim Doyoung.

Khi cậu không hề hay biết gì, ở những góc khuất mà cậu không thể nhìn thấy, Kim Doyoung lại cô độc một mình, âm thầm chịu đựng, một mình gặm nhấm nuốt nỗi đau vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net