6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm ông chủ muốn nghỉ liền nghỉ đúng là một câu nhảm nhí, sau khi lãng phí một ngày nhàn rỗi với Kim Doyoung, Jung Jaehyun cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng thắt cà vạt cuốn gói trở về công ty.

Ngay cả cà vạt cũng không phải do cái tên Phó chủ tịch Jung không muốn đi làm kia thắt, mà là của ca sĩ Kim đang trong kì nghỉ thắt cho. Sau khi thắt cà vạt, Kim Doyoung chỉnh lại cổ áo cho Jung Jaehyun, nhưng không hiểu sao Jung Jaehyun lại dụi đầu vào vai anh. Anh sững người, muốn né tránh, Jung Jaehyun vẫn không buông tha cố cọ cọ một lát, khiến bên cổ và hõm vai anh ngứa cả lên.

Anh bất chợt cảm thấy Jung Jaehyun hôm nay có chút khác thường.

Cậu trước đây thực ra cũng không trưởng thành và trầm ổn như bề ngoài, mà luôn thuộc dạng em trai bám người, nhưng lúc này cảm giác không giống trước, nếu phải miêu tả thì có lẽ nó kiểu như được sủng mà kiêu vậy.

Anh bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, đợi đến khi Jung Jaehyun cuối cùng tiếc nuối ngẩng đầu lên, anh liền cứng ngắc đẩy cậu ra ngoài cửa.

Phản ứng không ngoài dự đoán. Jung Jaehyun đứng ở bên kia cánh cửa bất lực lắc đầu, sau một thời gian ngắn quyết tâm, cậu cảm thấy chặng đường dài phía trước vẫn thật nhiều trở ngại.

Thời gian vẫn trôi đi nhanh như thường ngày, Jung Jaehyun hủy bỏ tất cả các show đã sắp xếp cho Kim Doyoung. Ngoài việc ra một số thông báo và chạy quảng cáo cần thiết, về cơ bản dành hết tâm trí cho việc chuẩn bị cho album mới. Lịch trình tưởng chừng như rảnh rỗi nhưng thực tế không hề nhàn nhã, bởi những nỗ lực sau hậu trường không bao giờ ít hơn so với lên truyền hình. Chỉ cần viết bài hát thôi cũng có thể khiến Kim Doyoung nhốt mình trong phòng nhạc cả ngày không ăn uống gì, chưa kể đến việc sản xuất album còn rất nhiều công đoạn khác phải hao tâm tổn sức. Jung Jaehyun nghĩ đến việc sử dụng quyền lực của ông chủ để cả đội kéo dài thời gian lập kế hoạch và giảm cường độ làm việc của Kim Doyoung, nhưng Kim Doyoung không hề nể mặt mũi cậu mà nói cậu có nhiều thứ không hiểu được, ít nhúng tay vào thì tốt hơn. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc trở lại với công việc bận rộn như vậy của mình, còn Kim Doyoung tiếp tục duy trì sự bận rộn nhưng lại có một sự đồng bộ diệu kỳ.

Nháy mắt đã qua hai quý rồi, hoa xuân đều được thay bằng lá rụng, tiết trời lạnh lẽo bao trùm toàn bộ bầu không khí ảm đạm của Seoul. Quá trình sản xuất album mới sắp kết thúc, Jung Jaehyun vừa trải qua thời gian bận rộn cao điểm, cuối cùng cũng có thời gian rảnh. Vốn dĩ cậu muốn đến ngó qua chi nhánh chuyên về đào tạo ca sĩ mà Kim Doyoung đang làm, nhưng người quản lý lẽ ra đang phải làm việc lại đột nhiên xuất hiện trong văn phòng của cậu.

Jung Jaehyun nhướng mày như hỏi "Có chuyện gì sao?" Suh Youngho nhún vai thản nhiên: "Trời đang lạnh, đi uống một ly chứ?"

"Quản lí Suh, không cần cấp trên nhắc nhở chứ nhỉ? Bây giờ là giờ làm việc đấy."

"Ít dở trò này đi. Cậu với anh không làm cùng chi nhánh, đi thôi đi thôi, muộn chút sẽ nhiều người."

Jung Jaehyun định phản bác lại, cậu là sếp trực tiếp của Suh Youngho trong đội của Kim Doyoung, nhưng cậu nhận ra rằng đây chỉ là một mối quan hệ dây dưa bất thành văn. Hôm nay công việc đã hoàn thành, thật hiếm khi được tận hưởng thời gian nhàn hạ như vậy trước khi tan sở, Jung Jaehyun dứt khoát không nhiều lời nữa, mặc áo khoác, cùng Suh Youngho bước ra khỏi cửa công ty.

Hai người ngồi xuống một quán bar cao cấp quen thuộc. Từ khi học đại học đến khi đi làm, họ luôn là khách quen ở đây, Jung Jaehyun luôn bận rộn với công việc, đặc biệt là sau khi có Kim Doyoung, cậu càng ít tới. Lần cuối cùng họ đến là nửa năm trước, để hủy chương trình giải trí mà Kim Doyoung đã ký hợp đồng, nhận lỗi với đạo diễn và nhà sản xuất. Jung Jaehyun nhấp một ngụm bia làm ấm người và thắc mắc tại sao Youngho lại đột nhiên có hứng thú như vậy, thì nhân vật chính còn lại đã nóng lòng không kìm được chia sẻ lý do.

"Bạn trai anh sắp về nước rồi, cậu ấy có thể sẽ định cư ở Seoul. "

Jung Jaehyun biết người này. Suh Youngho và cậu bạn trai kia gặp nhau tại một sự kiện mà Kim Doyoung tham gia ở nước ngoài, nhanh chóng phát triển thành quan hệ người yêu, nhưng vì lý do công việc nên mỗi người một nơi. Hai người ở bên nhau đã gần hai năm, có lẽ lần này cuối cùng cũng có thể cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm thứ hai, Jung Jaehyun gật đầu, chân thành nói.

"Em thực sự ghen tỵ với anh."

"Cậu đố kỵ cái gì chứ, không phải Kim Doyoung mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu sao... À đúng rồi, anh mời cậu ra đây uống rượu là muốn nói, anh muốn dành nhiều thời gian bên cạnh em ấy, cậu tìm cho Kim Doyoung phó quản lý mới đi, lúc anh không dứt ra được thì thay anh một chút."

Quả nhiên khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, Jung Jaehyun cạn lời liếc Suh Youngho nói.

"Em không thể tin tưởng bất cứ ai khác."

"Ài, đừng căng thẳng như vậy chứ, công việc thôi mà, có cậu rồi ai mà dám hại cậu ấy chứ. Anh nghĩ thư ký Park không tồi? Thời gian theo chúng ta cũng không ngắn, làm việc vừa đáng tin vừa nhanh nhẹn, quan hệ của Kim Doyoung với cô ấy cũng rất tốt."

"Anh đừng có mà nhầm lẫn, thư ký Park là thư kí của em, báo cáo tình hình cho em, với lại cô ấy còn ít tuổi, quản lý vẫn nên trưởng thành và trầm ổn hơn một chút."

Suh Youngho đột nhiên nhìn cậu một cách kỳ lạ, nhìn cậu chằm chằm cho đến khi cậu dựng cả lông lên, không kìm được cao giọng hỏi.

"Làm gì nhìn em như thế?"

"Viện một đống lí do, vẫn là tại không muốn thư ký Park gọi cậu ấy là Oppa."

"Em làm gì có!..."

Đang theo bản năng mà phản bác lại, Jung Jaehyun đột nhiên nhớ lại lần thư ký Park được bố trí phụ trách công việc của đội Kim Doyoung, cô gái trẻ quả thực đã nói to một câu.

"Doyoung oppa em sẽ làm tốt công việc ạ!"

Lúc đó, sắc mặt cậu tối sầm lại, các cô gái khác trong đội trẻ hơn Kim Doyoung vội vàng nói với thư ký Park rằng có một vị "dấm vương" siêu ghen tuông ở đây, khiến cô gái nhỏ chưa trải sự đời liên tục nói xin lỗi, ngay cả khuôn mặt vốn luôn thờ ơ của Kim Doyoung cũng lộ ra vẻ xấu hổ. Sau đó, Jung Jaehyun không bao giờ thể hiện những cảm xúc tương tự một cách quá rõ ràng, nhưng xưng hô của thư ký Park với Kim Doyoung đã được sửa thành "Thầy Kim".

Tuy nhiên, cậu có thể quản được người của mình, nhưng những người ngoài, đặc biệt là người hâm mộ của Kim Doyoung mới là đối tượng chịu tác động nặng nề nhất của việc Jung Jaehyun lật tung nắp hũ giấm. Trong concert đầu tiên của Kim Doyoung, cậu ngồi hàng ghế VIP cùng Suh Youngho ở hàng ghế đầu trong sân, nhưng sự cổ vũ nhiệt tình của các cô gái trẻ bên cạnh khiến cậu choáng váng. Khi tiếng "Oppa" đầu tiên phát ra, Jung Jaehyun theo phản xạ muốn đen mặt, nhưng rõ ràng đây không phải phạm vi cậu có thể kiểm soát. Cậu chỉ có thể bất lực nghe tiếng "Oppa" từ trong ra ngoài, trong lòng chua loét nghĩ "Oppa của mấy người ở trên giường gọi tôi là oppa đấy." Càng về sau càng có những cái tên vô sỉ và những tiếng xưng hô kì lạ không ngừng phát ra, điều này đã đả kích không ít đến tâm hồn của Jung Jaehyun. Người đã lớn lên với sự giáo dục tốt của gia đình từ nhỏ, nhìn thấy nhiều người cùng yêu thích Kim Doyoung, cổ vũ cho và ủng hộ anh, trái tim chua đến rụng răng của Jung Jaehyun đột nhiên bình tĩnh lại. Khoảnh khắc khi Kim Doyoung xuất hiện, mọi người cổ vũ ầm ĩ như muốn lật tung cả nóc nhà. Ngay cả Suh Youngho cũng đứng lên cổ vũ ầm ĩ, chỉ có Jung Jaehyun là vẫn ngồi tại chỗ. Cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng người đang đứng dưới ánh đèn nhưng lại chói lóa hơn cả ánh đèn mà mỉm cười. Sau buổi concert, lúc đến hậu trường để đón người, Youngho nói với cậu rằng ánh mắt cậu nhìn Kim Doyoung có thể rót được mật ra đấy. Jung Jaehyun nghĩ khoảnh khắc nhìn thấy Kim Doyoung, trái tim cậu đã rong ruổi trong biển mật ong rồi.

Sau khi cùng nhau trở về nhà vào đêm hôm đó, Jung Jaehyun đã dùng tên mà người hâm mộ gọi Kim Doyoung để dày vò người ta cả đêm trên giường, khiến giọng của ca sĩ Kim đã phải hát cả đêm lại bị lạm dụng quá mức một cách tàn bạo vô nhân đạo. Thậm chí ngày hôm sau anh bị khàn giọng, nói không lên tiếng. Sau này, những cái tên kỳ quái đó không ảnh hưởng gì đến Jung Jaehyun nữa, nhưng lại khiến Kim Doyoung kinh hồn bạt vía, sang chấn tâm lý một khoảng thời gian.

Nhớ lại đêm đó quá mức kiều diễm, Jung Jaehyun khó chịu sờ sờ chóp mũi, vặn lại Youngho.

"Chuyện này em không quan tâm lâu rồi, đừng có vu khống em. Khi nào bạn trai anh về? Đủ thời gian chọn người thay thế không? "

"Tháng sau, đủ thời gian. Vốn dĩ không phải thay người, nhưng anh không muốn chạy ra ngoài khi em ấy đang nghỉ ngơi. Tạm thời tìm một phó phòng thay thế mà thôi, cậu cũng không cần phải căng thẳng vậy đâu."

Jung Jaehyun gật đầu và rót đầy một ly rượu.

"Khi nào trở về thì nói em một tiếng, cùng nhau ăn cơm."

Sau khi ly rượu trước mặt đã đầy, cậu quay chai sang rót vào ly của Youngho, vừa rót vừa nói.

"Chúc mừng anh, cuối cùng cũng tu thành chính quả, em thực sự rất hâm mộ. "

Mà Youngho lại nói câu tương tự như vậy.

"Cậu hâm mộ cái gì chứ, chẳng phải Kim Doyoung ở bên cạnh cậu mỗi ngày sao?"

Jung Jaehyun nâng ly lên bên miệng, cứng đờ một hồi, mới vô lực đặt ly xuống, lắc đầu nói.

"Anh rõ ràng biết em và anh ấy không phải quan hệ yêu đương mà."

Bữa rượu nửa năm trước đó, tuy đã xin lỗi đạo diễn và nhà sản xuất vì lý do không hay nhưng mọi người vẫn vui vẻ uống hết. Cuối cùng, ngay cả Jung Jaehyun, người luôn được biết đến là uống rượu giỏi, cũng say đến mức loạng choạng phải để Youngho dìu đi. Đó là khoảnh khắc cậu nhận ra mối quan hệ của mình với Kim Doyoung, những suy nghĩ của mình đã tích tụ quá lâu và không còn nơi nào để trút bỏ, vì vậy cậu đã mượn rượu nói lung tung những điều kỳ lạ với Youngho ở giao lộ tối tăm không bóng người. Cậu chẳng nhớ chính xác mình đã nói gì, nhưng sau đó, Youngho nhìn cậu với vẻ nhẹ nhõm của một người cha già, an ủi nói.

"Cái thằng này cuối cùng thì cũng biết mình đang làm gì"

Giống như người ngoài cuộc nhìn xuống người trong cuộc đang loay hoay chóng mặt trong mê cung, cuối cùng cũng tìm đúng lối ra duy nhất.

Youngho biết tại sao mình lại phiền muộn, nhìn thấy người trong cuộc thẳng thắn nói về chủ đề này, lúc này, cảm giác uống chưa đến mức say không biết gì, bèn nhân lúc còn nóng rèn sắt.

"Trong thời gian này có tiến triển gì không?"

Jung Jaehyun vẻ mặt chua xót lắc đầu.

"Một chút cũng không có."

Có lẽ đã chạm vào chỗ đau, cậu uống cạn ly rượu trước mặt, nói.

"Kỳ thực, tuy rằng ngay từ đầu em đã nói chỉ là quan hệ thể xác thôi, nhưng em cũng đối xử với anh ấy như với bạn trai... nên em thực sự không biết phải làm đến mức nào nữa. Theo em thấy thì em đã bộc lộ quá rõ ràng rồi, còn với anh ấy nó chẳng khác gì với lúc trước cả. "

Youngho khẽ thở dài.

"Sớm biết như này, ban đầu sao lại nói ra lời đi vào ngõ cụt như vậy."

Suh Youngho hoàn toàn không phải là người đứng ngoài cuộc trong mê cung này, mà ngược lại đóng vai trò là một kẻ xâm nhập được giao nhiệm vụ tiết lộ tất cả. Vào thời điểm đó, Jung Jaehyun như một con rùa rụt cổ không chịu lộ mặt, bắt Suh Youngho phải đi đề nghị với Kim Doyoung, người đang trong tình trạng đường cùng ngõ cụt về một thỏa thuận vừa khiếm nhã lại đầy sự cám dỗ. Suh Youngho vẫn nhớ chính tại quán bar này, Kim Doyoung sau khi nghe lời mình nói thì sững sờ. Lúc đó trong lòng cảm thấy có lỗi rất nhiều, nhưng hung thủ không biết đang yên ổn trốn ở nơi nào, đành để một người làm công ăn lương đáng thương, phải đỏ mặt đóng vai kẻ ác. Trong hiệp ước, "chỉ cần quan hệ thể xác" là một lời nói dối lớn mà Jung Jaehyun đã nói ra để che giấu trái tim thầm thương trộm nhớ của mình, nhưng bây giờ có vẻ như nó đã được coi là khuôn mẫu của Kim Doyoung, khiến anh làm ngơ trước sự chân thành của Jung Jaehyun trong mấy năm qua.

Jung Jaehyun cười khổ nhấp thêm một ngụm rượu.

"Bị lừa lên giường đã rất tệ rồi, nếu em nói rõ với anh ấy rằng em còn muốn lừa dối tình cảm của anh ấy, thì em và anh ấy lại càng không có khả năng."

"Anh không thấy chẳng khác là bao, việc lừa lên giường cũng ảnh hưởng không nhỏ đến thế giới quan của cậu ấy. Anh thực sự thấy tiếc vì cậu lúc đó không có mặt, không nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy. Anh đã dẫn dắt cậu ấy sắp bốn năm rồi, nhưng cũng chẳng bao giờ thấy lại một biểu cảm biến hóa lớn hơn biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy lúc đó."

Điều mà Suh Youngho không biết là Jung Jaehyun đã nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy trên khuôn mặt của Kim Doyoung, bởi vì lúc đó cậu đang ngồi trong chiếc xe mà Suh Youngho chưa từng thấy qua, đậu trên đường phía trước cửa quán bar, nhìn qua cửa sổ ô tô và cửa sổ quán quan sát tất cả. Cậu không muốn tự mình xuất hiện bởi vì cậu không hi vọng cuộc gặp đầu tiên của mình với Kim Doyoung là một giao dịch tiền bạc và sắc dục, nhưng không có nghĩa là cậu không muốn biết bất kỳ phản ứng đầu tiên nào của Kim Doyoung. Cảm giác cầm điện thoại chờ đợi kết quả quá khó, Kim Doyoung có từ chối thì cũng mong điều đó lọt ngay vào mắt cậu, đơn giản là cậu sẽ cắt đứt mọi suy nghĩ viển vông thái quá.

Nhưng cậu không ngờ rằng Kim Doyoung sẽ im lặng lâu như vậy sau khi thể hiện biểu cảm quá lớn đối với cậu. Nếu chờ đợi báo cáo của Youngho ở đầu bên kia điện thoại di động là nỗi day dứt, thì việc ngồi trên xe trên vỉa hè và nhìn Kim Doyoung sờ sờ mà cậu ngày nhớ đêm mong đang do dự một khoảng thời gian dài, chính là một màn tra tấn mà cậu không muốn trải qua lần nào nữa. Trái tim của cậu ngày càng treo cao hơn khi Kim Doyoung vẫn im lặng, cuối cùng đã vượt quá ngưỡng chịu đựng giới hạn, cậu phải từ bỏ bảo Suh Youngho nói Kim Doyoung có thể về nhà suy nghĩ, sau đó liên hệ với họ để đưa ra câu trả lời, để cầu nguyện có cơ hội thở ra khỏi sự tra tấn ngột ngạt.

Khoảnh khắc khi gửi tin nhắn cho Suh Youngho, trước khi người bên kia có thời gian để nhấc điện thoại lên xem, Kim Doyoung gật đầu.

Jung Jaehyun ngồi trong xe bình tĩnh lại hơi thở nặng nề của mình, nhếch nhác như con cá cuối cùng cũng được thả xuống nước sau khi vùng vẫy trên bờ quá lâu. Có rất nhiều điều hạnh phúc trong đời người, nhưng Jung Jaehyun đã quên những khoảnh khắc vui sướng phát điên khác, và chỉ ghi nhớ sâu sắc khoảnh khắc đó. Có lẽ đó là bởi vì đối với cậu mà nói những niềm vui khác căn bản không thể so sánh với nó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net