8 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước càng ngày càng mãnh liệt và dồn dập, sau khi Jung Jaehyun đè Kim Doyoung lên lưng ghế sofa hôn một cách mãnh liệt đến lần cuối cùng, cả hai người đều thở không ra hơi.

Tròng mắt và đôi môi của Kim Doyoung phủ một lớp nước long lanh, hai tay nắm chặt lấy cổ áo của Jung Jaehyun, má ửng hồng bất thường. Đang ở tuổi khí huyết dâng trào, phản ứng dưới thân đã lộ ra vì bị bó quá chặt, Jung Jaehyun hơi ngượng ngùng đứng dậy, nhưng Kim Doyoung đột nhiên thì thầm với cậu.

"Tôi sạch."

Giọng anh rung lên vì dục vọng, nhưng Jung Jaehyun có thể nghe rõ, cậu bị sốc, nhưng sau đó cậu nhớ lại cách mình và Kim Doyoung đạt được thỏa thuận, mỗi người đều có được những gì bản thân muốn. Trong thời gian này, họ tôn trọng nhau như khách không hơn không kém, chỉ là giả vờ hồ đồ mà thôi. Kim Doyoung sớm đã biết mình cần phải trả giá gì, nên khi củi khô sắp bén lửa, việc anh chủ động đưa cho cậu một que diêm châm lửa là chuyện bình thường.

Cậu cho rằng ý của Kim Doyoung là anh không có bị bệnh hoa liễu, vì vậy cậu kìm nén lại và trả lời.

"Em biết."

Tuy nhiên, Kim Doyoung mím môi, nuốt nước bọt, nói lại với vẻ nghiêm nghị.

"Ý tôi là, phía sau của tôi sạch sẽ. "

Nhìn thấy Jung Jaehyun ngạc nhiên nhìn mình, Kim Doyoung thẹn quá hóa giận. Nhưng anh chỉ có thể tiếp tục bứt đầu và giải thích.

"Tôi không biết khi nào cậu sẽ cần đến nó nên tôi đã làm sạch sau khi tắm mỗi ngày ... "

Anh không hề có cơ hội để nói hết, bởi vì Jung JaeHyun lại hôn anh một lần nữa với sự thèm khát khiến anh gần như muốn ngất đi.

Sau đó anh thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng, khi anh định thần lại, anh đã được đặt trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Anh đã ngủ trên chiếc giường này một thời gian, thường xuyên tỉnh lại từ trong vòng tay của Jung Jaehyun, nhưng lúc này, cách chạm vào đệm và chăn ga gối bên dưới người anh đột nhiên hoàn toàn khác với lúc trước. Jung Jaehyun đã chặn ánh sáng từ đèn trần, dùng bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve má và bên cổ anh, anh theo bản năng sợ hãi bầu không khí bị áp chế mà rõ ràng Jung Jaehyun đã kiềm chế nhẫn nại, song khi Jung Jaehyun đặt xuống một nụ hôn nữa, anh cũng như chìm đắm trong đó.

Màn dạo đầu nhẹ nhàng và thoải mái đưa dục vọng lên đến đỉnh điểm, nhưng khi Jung Jaehyun cố gắng đưa đẩy bằng những ngón tay đã được bôi trơn của mình, cơn đau bất ngờ ập đến, không thể chịu đựng được khiến Kim Doyoung bắt đầu nhụt chí. Ống thụt dùng để vệ sinh nhỏ và mềm, nhưng tay người lại khác có xương, có thịt và hơi ấm. Kim Doyoung luôn cho rằng mình có thể chịu đựng, không ngờ chênh lệch giữa hai thứ lại lớn như vậy, huống chi là hung khí để dùng thật còn chưa có xuất trận. Anh bắt đầu hối hận.

Không phải vì chấp nhận mối giao dịch này, mà có lẽ anh nên chuẩn bị tinh thần từ trước, thay vì lộ ra bộ dạng nhếc nhác và đau đớn làm mất hứng như này, nhưng Jung Jaehyun ngoài dự đoán không hề có chút tức giận hay bất mãn nào, ngược lại còn lập tức dừng động tác trên tay, lo lắng hỏi.

"Rất đau sao?"

Anh nghĩ mình không nên nói sự thật, bởi vì nếu hét lên là mình đau đớn sẽ phải dừng lại, sau đó theo kích thước của Jung Jaehyun mà anh vừa cảm nhận được, sợ rằng sẽ cứ như vậy đến mai mất. Vì vậy anh đơn giản trở mình nằm ở trên giường, để cho Jung Jaehyun không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

"Nếu đau tôi sẽ nói, cậu cứ tiếp tục đi."

Anh không giỏi nói dối nên chỉ có thể che đậy bằng cách này.

Jung Jaehyun quả nhiên tin thật. Cậu lại tập trung vào việc nới rộng ra, ngón tay lúc đầu chỉ cắm vào một đốt cũng từ từ tiến vào, thấy Kim Doyoung không kêu lên đau đớn, một lúc sau lại thêm một ngón nữa vào.

Kim Doyoung đau đến mức răng run lên, nhưng anh cắn chặt tấm ga trải giường, chặn không cho bất kì tiếng rên rỉ nào có thể lộ ra ngoài. Anh nhắm mắt lại và tự nhủ rằng bản thân giống như đang đi đánh nhau một trận mà thôi, nhưng những cơn đau liên tục vẫn khiến anh gần như gục ngã.

Nhưng khi ý thức của anh dần mơ hồ, không biết tại sao, Jung Jaehyun thực sự nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở anh.

Jung Jaehyun ngay lập tức rút ba ngón tay của mình ra, vội vã lật người Kim Doyoung lại muốn dò hỏi. Nhưng vẻ mặt mơ màng của Kim Doyoung lại khiến tim cậu loạn nhịp, cậu ngập ngừng vài giây, rồi hôn lên đôi môi của Kim Doyoung.

Động tác của Jung Jaehyun thật sự rất nhẹ nhàng, đến nỗi lúc đầu Kim Doyoung còn cứng ngắc người như bị chuột rút, vậy mà thực sự thả lỏng từ từ dưới nụ hôn của cậu. Anh cho rằng mình chỉ có thể đóng vai con tê tê chết đuối trong cuộc ân ái khó chịu này, và biện pháp bảo vệ duy nhất chính là quấn chặt lấy bản thân trong lòng, nhưng Jung Jaehyun đã mở anh ra, đi đến chỗ nước sâu nơi anh trôi dạt một mình và đưa tay ra. Jung Jaehyun không nói gì cả, song lần đầu tiên cậu cảm nhận được thì ra mình không đơn độc.

Cố gắng gỡ bỏ lớp phòng bị dường như cơn đau đã giảm đi rất nhiều, sau đó chính là lúc thích hợp để tiếp tục mở rộng và thực sự nhập cuộc. Anh ôm chặt lấy vai Jung Jaehyun, cảm nhận cự vật thô dài và nóng rực cách một lớp bao cao su đang chặt chẽ ma sát, chèn ép nội bích yếu ớt mỏng manh.

Tần suất kiểm tra thấy thích hợp dần dần làm nhanh hơn, trong lúc hòa vào nhau thật chặt chẽ, Kim Doyoung phát hiện ra bản thân bắt đầu thấy thích thú hơn. Khoái cảm lạ lẫm khiến anh không biết phải làm sao. Nhưng may mắn thay, sự kích thích dồn dập cũng làm anh không có lòng dạ nào mà nghĩ nhiều, anh nhấp nhô lên xuống, chìm nổi hết lần này đến lần khác theo sự chỉ đạo của Jung Jaehyun, giống như nhảy múa trên một đám mây sẽ bị hụt chân bất cứ lúc nào, cho đến khi hòa vào cùng làn mây trôi dạt trên bầu trời. Thân dưới và môi hai người quyện chặt lấy nhau, thậm chí ngón tay cũng đan chặt vào nhau, họ hoàn toàn chìm đắm trong khoái lạc của thể xác và tâm hồn.

Hóa ra là một trải nghiệm như vậy, anh nghĩ, nó thực sự quá hưởng thụ, chẳng trách những người như Jung Jaehyun, người có mọi thứ lại phải dùng loại giao dịch không sạch sẽ đó để đổi lấy.

Anh không thể nhớ họ đã làm bao lâu, họ thay đổi bao nhiêu tư thế, lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng sức lực dày vò đối với lần đầu như vậy quả thực quá trớn. Không đợi Jung Jaehyun đưa ra bất kỳ phản hồi nào sau khi làm xong, anh đã chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Trong cơn mê man, cảm thấy Jung Jaehyun ôm mình đi tắm rửa lại còn hôn thêm vài cái, anh mơ mơ màng màng nghĩ kim chủ miệng thì nói "Chỉ là quan hệ thể xác" nhưng dường như có chút khẩu thị tâm phi.

Nỗi đau có thể cứng rắn chịu đựng, nhưng khoái cảm lại khiến anh bàng hoàng và bối rối. Anh nghĩ rằng mình có thể vượt qua thỏa thuận này như tất cả những nỗi đau mà anh từng trải qua, nhưng có vẻ nó không đáng sợ như anh nghĩ, mà nó chứa đầy ẩn số khiến anh khó hiểu. Anh không biết đã dấn thân vào con đường này số phận mình sẽ đi đến đâu, nhưng một người luôn thận trọng và quen khép mình vào trong cái vỏ bọc là anh, lại có một lần táo bạo đến kì lạ, anh cảm thấy dường như chỉ cần ở bên Jung Jaehyun sẽ chẳng có gì đáng sợ nữa.

Hơn ba năm trôi qua trong nháy mắt, đến tận hôm nay, Kim Doyoung cũng không thể biết được mình và Jung Jaehyun có đi đúng hướng hay không, không thể nói trước tương lai và cũng không thể nói rõ quá khứ. Dường như anh cứ thế bước đi một cách mù mờ mà không ai hình dung ra được tình hình, rồi dần dần hòa vào thói quen ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, duy trì sự cân bằng kỳ lạ trong mối quan hệ dị dạng này.

Đây không phải là lần đầu tiên Jung Jaehyun bước vào phòng hát của Kim Doyoung, tất nhiên là không còn như lúc đầu gò bó và ngại ngùng nữa. Jung Jaehyun ngồi xuống bên cạnh Kim Doyoung, vòng từ phía sau bao quanh anh hỏi.

"Viết đến đâu rồi?"

Kim Doyoung trước kia đều đưa cuốn sổ soạn nhạc cho cậu xem, nhưng lúc này, anh lại gập vào bất thường không giống như mọi ngày.

"Vừa mới bắt đầu ...thì em vào."

"Được rồi, tại em." Jung Jaehyun giả vờ ủy khuất đáp, "Lần đầu tiên em vào phòng hát, anh còn trực tiếp hát cho em nghe bài hát mới cơ, vậy mà bây giờ, đến quyển sổ cũng không cho em xem, đúng là tiểu bạch nhãn lang, càng nuôi càng xảo quyệt."

Như thường lệ, Kim Doyoung không có bất kì phản ứng nào với khiếu hài hước của cậu.

Jung Jaehyun đã quen với việc đó, thấy Kim Doyoung thực sự bị mình làm loạn mất tiết tấu, cậu tốt bụng quyết định đi chỗ khác.

"May là không cần đến công ty tìm anh, vốn muốn đưa anh đi ăn thử ở một nhà hàng mới mở... tối nay em nấu cơm vậy, anh muốn ăn gì?"

Câu trả lời của Kim Doyoung cũng chẳng ngoài dự liệu.

"Cái gì cũng được".

Nhưng Jung Jaehyun biết rằng Kim Doyoung không phải nói lấy lệ, quả thực là cậu làm cái gì liền ăn cái đó, anh cũng không bao giờ chỉ trích hay phàn nàn. Không chỉ trong nấu nướng, mà thực tế mọi tương tác của họ đều như vậy. Anh chấp nhận mọi kế hoạch tài nguyên trong công việc và những sắp xếp riêng tư cho hai người mà không hề phản đối, hiếm khi bộc lộ sở thích và ý tưởng của mình. Đây cũng là một trong những mấu chốt khiến Jung Jaehyun cảm thấy khó hiểu ở anh. Ngay cả câu trả lời cho việc liệu anh có muốn tham gia chương trình giải trí hay không cũng mất đến ba năm mới hỏi ra được, chưa kể đến những cảm xúc thật sự luôn được phòng thủ nghiêm ngặt.

Đi tàu trên biển mà không có bản đồ và hải đăng chẳng khác nào dậm chân tại chỗ, ruồi không đầu có thể cảm nhận phương hướng bằng cách va vào tường, trong đại dương bao la muôn hình vạn trạng, đến cả đá ngầm cũng không thể đụng vào. Kim Doyoung sẽ không đưa ra bất kỳ hướng dẫn trước nào, chứ đừng nói đến việc đưa ra phản hồi sau khi xong việc. Dù Jung Jaehyun có ném bao nhiêu trang sức vàng bạc mới xuống biển đi chăng nữa, cậu cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh vang lại mà thôi.

Cậu và Kim Doyoung đã làm đủ thứ với nhau rồi, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Vốn dĩ cậu cho rằng Kim Doyoung vì mối quan hệ của họ mới có tâm lý phòng bị như vậy, nhưng thật ra cách đây không lâu cậu mới phát hiện ra rằng mình là người duy nhất mà Kim Doyoung tin tưởng và dựa vào. Là trước kia đã như vậy, hay là sau này mới như thế? Jung Jaehyun có quá nhiều câu hỏi để hỏi, nhưng một câu cũng không thể hỏi ra khỏi miệng.

Cậu gạt đi những suy nghĩ ngổn ngang, hôn lên má Kim Doyoung.

"Vậy anh viết tiếp đi, em đi nấu cơm."

Cậu ra khỏi phòng nhạc tiện tay đóng cửa lại, nhưng cậu không biết là khi mình rời đi, Kim Doyoung không quay lại làm việc ngay, mà lại vô thức sờ quyển sổ soạn nhạc mới gấp vào. Viết nhạc được nửa năm, số sổ soạn nhạc anh dùng không thể đếm xuể, những quyển đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thì được cất gọn gàng trong tủ bảo quản của phòng nhạc, duy chỉ có cuốn này vẫn còn được tại chức suốt ba năm nay, đến bây giờ mới viết xong trang cuối cùng của bài hát cuối cùng. Vừa rồi Jung Jaehyun phàn nàn rằng anh không cho cậu xem quyển đó, nhưng trên thực tế khi cuốn này bắt đầu được sử dụng, Jung Jaehyun đã từng xem qua rồi.

Vào đầu xuân hơn ba năm trước, buổi chiều hôm đó, Jung Jaehyun lén lút thập thò đứng bên ngoài khung cửa sổ, khát vọng trong mắt cậu còn nóng hơn cả ánh mặt trời. Vì thế anh đã hoàn thành tâm nguyện của cậu, cho cậu vào phòng nhạc, hát cho cậu nghe, mặc dù sau đó lại biến thành một màn điên loạn làm kiệt quệ cả thể xác và tinh thần, nhưng anh chưa bao giờ hối hận về điều đó. Chiều ngày thứ ba, anh trở lại phòng nhạc với cái lưng đau nhức và tiếp tục làm việc, nhưng khi mở cuốn sổ mới được sử dụng ra, anh ngạc nhiên phát hiện hôm trước anh chỉ viết bài hát mới được hai mặt, ấy vậy mà lúc đó lại bất tri bất giác hát cả bài cho Jung Jaehyun nghe.

Anh nhìn chằm chằm vào khuông nhạc rõ ràng có vài khoảng trống, nhớ lại cảnh tượng đó vào buổi chiều hôm kia.

Khi Jung Jaehyun bước vào phòng nhạc và hỏi anh có thể hát cho cậu nghe bài hát anh mới viết hay không. Ban đầu có chút căng thẳng nhưng anh rất nhanh hòa vào với ca khúc, giai điệu mượt mà êm tai tự nhiên tuôn ra từ đầu ngón tay và cổ họng, vào đúng khoảnh khắc kết thúc, sự thoải mái và thỏa mãn trước giờ chưa từng có như rót đầy cơ thể anh. Mặc dù sau đó rất nhanh liền bị nụ hôn của Jung Jaehyun làm gián đoạn, nhưng bây giờ anh vẫn nhớ cảm giác đó.

Giống như mảnh ghép cuối cùng được vừa vặn ghép vào bức tranh, điểm nhấn của bức tranh sơn dầu cuối cùng cũng hoàn thành, còn cái gì để bổ sung cho hồn của bài hát? Biến số chính là nằm giữa khoảng trống của khuông nhạc và bài hát viết hoàn chỉnh mới được hát.

Việc duy nhất xảy ra trong khoảng thời gian đó chính là Jung Jaehyun bước vào phòng nhạc.

Nếu mà Jung Jaehyun cẩn thận lật xem cuốn sổ soạn nhạc trước khi nghe Kim Doyoung hát bài hát mới đó, thì cậu sẽ thấy tiêu đề của trang đầu tiên viết là "Gặp gỡ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net