Phần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở gấp gáp của Doyoung khớp với từng cú đẩy hông của Jaehyun. Hai chân của anh quấn quanh eo của nhà Vua, đặt anh ở vị trí như thể nó sẽ giết chết anh khi anh buông hai chân ra vậy. Anh cảm nhận được tất cả khi Jaehyun bên trong mình và không thể không tận hưởng cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực anh.

Chỉ vừa mới rên rỉ một chút, Jaehyun liền bắt lấy môi anh ngay lập tức, nếm từng tiếng rên rỉ khi cậu nâng hông mình lên. Anh vuốt ve tay mình trên má Jaehyun để nụ hôn của hai người sâu hơn trước khi lướt các ngón tay của mình sau cái khóa chặt của Jaehyun.

Doyoung đã ở bên vô số đàn ông và phụ nữ trong cuộc đời vĩnh hằng của mình. Đó là bản chất của anh, như một Incubus xem tình dục là nhiên liệu cho sự sống của mình. Nhưng không một ai trong số những người mà anh đã từng ngủ cùng có thể so sánh được với Jaehyun. Cái cách Jaehyun đâm vào anh theo một nhịp điệu du dương, cái cách cậu hôn lên môi Doyoung vô cùng nhẹ nhàng, và cái cách cậu vòng tay ôm lấy anh như thể anh là người duy nhất thuộc về lòng cậu, không ai khác có thể so sánh được với Jaehyun.

Khung giường biến căn phòng trở nên sống động với những tiếng kêu cót két. Jaehyun ngả người ra sau, mang Doyoung theo để anh có thể nhún trên hông của mình, và Doyoung vui lòng làm theo, hơi thở anh không đều khi hai người tiến vào một nụ hôn nhuếch nhác khác.

Doyoung cảm thấy như mình sắp ngã xuống từ vị trí của anh, nhưng Jaehyun đang giữ lấy anh bằng hai cánh tay rắn chắc quấn qua eo, không để cho ngã xuống. Anh cảm thấy có một vết cắn trên cổ, gần giống như kiểu ma cà rồng cắn vậy, Doyoung rên rỉ trong đau đớn cùng với khoái cảm.

Tiếng rên rỉ của họ tràn ngập khắp căn phòng và Doyoung không thể nhớ được lần cuối cùng anh cảm giác thật tuyệt như thế này với ai đó. Anh thấy được thằng bé của Jaehyun đang ngày càng bự hơn trong anh; anh không bao giờ thấy chán trước vị vua của mình.

Jaehyun đặt anh xuống giường, tiếp tục 'yêu thương' anh. Doyoung quan sát biểu hiện của Nhà vua, mắt nhắm nghiền và đôi lông mày nhíu lại vì khoái cảm trong khoảnh khắc này, và Doyoung mỉm cười khi anh ôm lấy mặt Jaehyun một lần nữa. "Tình yêu của anh," Doyoung nhẹ nhàng gọi, nhìn Jaehyun đang từ từ mở to đôi mắt chứa đầy khoái cảm. Doyoung mỉm cười giữa hơi thở gấp gáp. "Anh yêu em." Doyoung thì thầm.

Jaehyun thúc nhanh hơn nữa, khiến anh rên rỉ hơn nữa. Cậu thẳng lưng lên để nhìn anh rõ hơn. Doyoung đẹp tuyệt vời, từ cách anh tỏa sáng dưới ánh trăng, làm lấp lánh những hạt mồ hôi rơi trên gương mặt và cơ thể anh. Jaehyun di chuyển tay mình để giữ chặt vòng eo nhỏ của Doyoung, tay cậu gần như ôm lấy nó khi anh ưỡn lưng.

Cậu nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc này khi cậu ở bên trong Incubus của mình. Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi hai người làm tình lần cuối và Jaehyun nhớ cái cách Doyoung làm thỏa mãn cậu mà không một ai có thể làm được. Jaehyun rên rỉ khi cậu cảm thấy có một bàn tay lướt dọc theo cơ bụng của mình mà cậu đã tập luyện chăm chỉ để gây ấn tượng với Doyoung. Và khi đôi tay đó vươn tới quấn lấy cánh tay cậu, Jaehyun đưa cánh tay của hai người lên phía trên đầu của Doyoung, cúi xuống để dồn nhiều lực hơn vào từng cú thúc khiến anh phải hét lên.

"Jaehyun, Jaehyun, Jaehyun," Doyoung hét lên như một lời cầu nguyện, như thể anh chỉ nhớ tên của mình cậu.

Jaehyun sắp đạt đến giới hạn khi Doyoung bắt đầu nghiền lấy hông cậu. Cậu càu nhàu, nhắm mắt lại khi dùng hết sức giữ lấy Doyoung. Với vài cú thúc mạnh hơn và vài tiếng gầm gừ, cậu thả tay Doyoung ra để anh quấn tay quanh cổ cậu, và Jaehyun vùi mặt vào cổ Doyoung khi cậu bắn vào anh lần thứ bảy, bơm hết tất cả tinh dịch vào anh như thể cuộc sống cậu phụ thuộc vào nó.

Doyoung cảm thấy mình bị nhồi đầy. Anh há hốc mồm một cách im lặng, vui sướng để cho Jaehyun chiếm lấy cơ thể mình khi các cú thúc chậm lại. Phải mất một, hai, ba giây để cuối cùng cả hai cũng lấy lại hô hấp và Jaehyun chống trên hai lòng bàn tay mình để nhìn chằm chằm vào Doyoung.

Đôi mắt anh khép hờ và có một dòng nước dãi chảy ra từ khóe miệng. Anh nhìn như thể bị giã nát sau bảy hiệp vậy, đúng với cái cách Jaehyun thích nhìn anh ấy. Cậu không rút ra vì Doyoung từ chối nó bằng cách quấn thật chặt hai chân của anh. "Đừng," Doyoung thì thầm. "Anh muốn cảm nhận mọi thứ."

Địt mẹ! Jaehyun thua rồi. Cậu nở một nụ cười và Doyoung cũng mỉm cười đáp lại, gạt tay của Jaehyun ra để có thể ngắm cậu từ hai nhãn cầu của mình. "Anh thật đẹp," Jaehyun cười khúc khích nói rồi ngã vào vòng tay của Doyoung, rúc vào cổ anh. "Địt mẹ, vừa nãy thật tuyệt vời."

Doyoung cười đáp lại, những ngón tay nghịch nghịch phần tóc phía sau gáy cậu. Anh rên rỉ khi Jaehyun từ từ rút ra khỏi mông anh và cảm thấy hơi nhói, cảm thấy phía trong thật trống rỗng. Cậu ngã xuống một bên giường, lồng ngực hô hấp từng đợt để lấy lại không khí rồi bật ra một tiếng cười sảng khoái, truyền đến tai của Doyoung. Anh nằm nghiêng mình để có thể ngắm góc nghiêng của Jaehyun, bị mê hoặc trước cái cách mà khuôn mặt cậu được chạm khắc vô cùng tuyệt vời, từ đầu mũi đến đường cong của cằm.

Jaehyun quay lại nhìn anh với đôi mắt ngập tràn khoái cảm lúc trước giờ đây lại pha chút hối lỗi và buồn bã. "Doyoung," Jaehyun khẽ gọi, quay lại nhìn lên trần nhà và Doyoung ậm ừ đáp lại, nhích người lại gần hơn để anh có thể nằm sát bên tai Jaehyun. "Em xin lỗi." Jaehyun lặp lại lần thứ một nghìn trong đêm nay. "Em là một kẻ hèn nhát."

"Em không phải là một kẻ hèn nhát," Doyoung lặng lẽ trả lời khi anh đưa tay nắm lấy má trái của Jaehyun, để anh có thể quay người bạn đời lại nhìn mình. "Đáng lẽ anh không nên gọi em như vậy. Anh mới là người nên xin lỗi."

Jaehyun đặt tay Doyoung lên môi mình, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên ngón tay của anh. "Không, em là một tên hèn nhát." Jaehyun nói với một tông giọng buồn bã. "Em biết em đã hứa rằng chúng ta sẽ có một đứa con, nhưng bảo bối à, em rất sợ. Em sợ rằng mình sẽ không thể trở thành một người cha tốt, một nhà lãnh đạo tốt, một vị Vua tốt để đứa con chúng ta noi theo." Cậu nói ra suy nghĩ của mình và Doyoung lắng nghe. "Em không muốn con của chúng ta phải trải qua những gì em đã trải qua".

"Và em sẽ không như vậy." Doyoung sửa lại. "Anh sẽ ở ngay tại đây với em, cùng nuôi dạy con của chúng ta. Hãy nhớ ai đã khiến em trở thành Vua, Jaehyun. Anh sẽ ở ngay tại đây để bảo vệ cho con của chúng ta và em nữa".

Jaehyun có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt của Doyoung. Cậu nhớ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt ấy hàng ngàn năm trước, đôi mắt của Doyoung vẫn quyến rũ đến mức mà anh thậm chí không cần phải dùng đến ma thuật của Incubus để quyến rũ cậu. Doyoung đã khiến cậu trở thành Vua như ngày hôm nay. Cuộc phiêu lưu của hai người họ là vô tận, và Jaehyun thậm chí hiểu được rằng cậu đã vinh dự như thế nào vào cái ngày cậu thông báo anh sẽ là vợ hoàng gia của cậu.

"Anh nói đúng." Jaehyun mỉm cười, cúi xuống vừa đủ để mũi họ chạm vào nhau. Doyoung mỉm cười trước cái chạm. "Em sẽ luôn có anh bên cạnh."

"Và anh sẽ luôn có em." Doyoung lặp lại. Anh nhẹ nhàng hôn Jaehyun như một nụ hôn sẽ đánh gục anh mà anh không bao giờ thấy đủ. Anh hôn sâu hơn nữa và Jaehyun nên biết rằng bảy hiệp không là gì đối với một Incubus cấp cao như Doyoung. Cậu cảm thấy một nụ cười từ anh. "Anh muốn nhiều hơn nữa." Doyoung nói, đưa chân qua người Jaehyun để anh ngồi lên trên người cậu, siết chặt lấy cậu bằng một cái xoay hông. "Hãy để anh cưỡi em lần này."

Jaehyun cười khúc khích, khoanh tay lại phía sau đầu mình và ngắm Doyoung ở trên mình. "Bất cứ điều gì anh muốn, bảo bối của em, em sẽ đều cho anh."

🥀🥀🥀

"Vậy ... ngài đã làm bao nhiêu hiệp tối qua?"

Jaehyun chuyển mắt từ đống giấy tờ sang nhìn Jeno, thằng bé đang nhìn trộm cậu qua ghế sa lông. Nó chớp mắt nhìn cậu với đôi mắt tròn xoe như một đứa trẻ đang chờ kẹo, Jaehyun lúng túng hắng giọng. "Tại sao cậu lại muốn biết ?" Vị vua hỏi, quay trở lại với công việc giấy tờ mà cậu không thể tập trung vào nữa.

"Bởi vì em và Jaemin đã đụ nhau mười tám hiệp. Em muốn biết nếu chúng em đã đánh bại ngài". Jeno trả lời ngay lập tức, cái đuôi nhọn hoắt của thằng bé vẫy qua quẫy lại vì tò mò.

Jaehyun sặc nước bọt. "Mười tám hiệp?!" Chết tiệt, lũ trẻ ngày nay, chúng mất trí hết cả rồi. Cậu quan sát cách Jeno nhìn mình, chờ đợi câu trả lời mà Jaehyun từ chối đưa ra. "Ta sẽ không nói cho cậu bất cứ điều gì."

Jeno hậm hực, và đây là lần đầu tiên Jaehyun thấy Jeno khó chịu với mình. Sao cũng được, em chỉ cần biết rằng chúng em làm nhiều hơn hai ngài."

Jaehyun ho lần nữa. "Ta nhớ là ta đã thuê cậu để làm việc, không phải là vui chơi trong văn phòng, Jeno." Cậu nói nhưng Jeno chỉ nhếch mép khi rồi bước trở lại bàn làm việc của mình một cách tự hào như thể thằng bé đang mang một 'chiếc xương lớn' trong cái quần của mình.

Cánh cửa mở ra với một vài tiếng gõ, trước sự thất thần của Jaehyun, Jaemin mỉm cười bước vào, bay đến chỗ bạn trai của mình. "Bạn yêu à!" Thằng bé gọi và Jeno nhảy tới chỗ của nó, vòng tay mở rộng.

"Nana!" Jeno xoay cả hai đứa với tiếng cười khúc khích. "Em yêu à, bạn làm gì ở đây vậy? Còn công việc thì sao?"

"Ta đã cho mọi người một ngày nghỉ." Doyoung bước vào phòng, biểu hiện của Jaehyun rạng rỡ hơn hẳn. Anh tiến đến chỗ Nhà vua đang ngồi và nghiêng người xuống chu môi, phớt lờ tiếng 'ah!' của Jaemin. Jaehyun hít hà hương thơm của Doyoung, vòng tay qua eo của anh người yêu Incubus một cách hoàn hảo. "Các đứa con của anh xứng đáng được nghỉ ngơi sau những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua."

"Đúng vậy, hôm qua thực sự rất ám ảnh." Jaemin bĩu môi thêm vào. "Em mừng vì đã kịp thời giấu được Shotaro."

Doyoung mỉm cười. "Em làm rất tốt, Jaemin. Cả hai đứa, chúng ta hãy đến Nhân giới và ăn kem nào." Anh gợi ý và hai con quỷ nhỏ tuổi đều nhảy khỏi vị trí của chúng, vừa cười vừa chạy đến bên Chúa tể Incubus. Doyoung nhìn Jaehyun. "Em có muốn đi cùng không?"

Jaehyun nhìn chằm chằm vào Doyoung, rồi đến cả Jeno và Jaemin đều gật đầu thuyết phục cậu tham gia. Cậu nhìn xuống đống giấy tờ của mình và nhìn lên lại Doyoung. "Được. Đi nào." Cậu mỉm cười, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. "Hãy mang theo Jungwoo và Sungchan nữa."

Doyoung cười khúc khích. "Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ mang theo tất cả những đứa trẻ của chúng ta".

Jaehyun cười tươi hơn. Một ngày nào đó, hai người bọn họ sẽ thực hiện được lời hứa mà họ đã hứa. Sẽ mất ba mươi nghìn năm nữa, nhưng điều đó sẽ cho cậu đủ thời gian để học từ Doyoung ý nghĩa thực sự của việc trở thành một vị Vua.


Toàn văn hoàn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net