03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần gặp mặt lại sau đó của hai người là trong phòng nghỉ ở mùa giải mới, bởi vì quan hệ hôn nhân của bọn họ thuận lý thành chương mà được phân ở chung một phòng, nhưng cũng chẳng ai phản ứng quá lớn với việc này, Kim Doyoung trước khi vào phòng còn lễ phép cúi người gõ cửa hai cái, nhưng bên trong thì không ai chạy ra mở cửa cả. Anh đẩy cửa đi vào, liền phát hiện ra bên trong không những có người mà còn tận hai, một đứng một ngồi, ngũ quan trên mặt cùng thần sắc giống như được đúc ra từ cùng một khuôn. Kim Doyoung liền thầm hiểu rõ, là Jung Jaehyun và người ba lắm tiền của hắn.

Giới đua xe ở thành phố 127 không ai là không biết tới ba của Jung Jaehyun, cái tên thường xuyên được đề cập nhà tài trợ lớn nhất của những giải đấu khủng nên việc Jung Jaehyun giành được nhiều cúp luôn là đề tài được bàn tán sôi nổi. Nhưng rất ít người biết rằng quan hệ cha con của hai người thực sự rất kém, lúc Kim Doyoung bước vào phòng nghỉ cảm giác như đang có một kết giới được tạo ra, khắp thân mình đều bị áp thấp lạnh lẽo của hai người kia bao phủ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, đành phải lui vào góc phòng đứng ngó nghiêng, chỉ kịp nhìn thấy Jung Jaehyun ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, gật đầu coi như chào hỏi có lệ.

Chỉ là chào hỏi mà thôi, còn hai người kia chẳng thèm để Kim Doyoung vào mắt, hai cha con hao tổn tâm tư cãi vã nhau, ba cũng không ra dáng ba mà con cũng không giống là con. Ba hắn chỉ trích Jung Jaehyun suốt ngày không làm chính sự, chất vấn rằng hắn rút cục chỉ lo lông bông chơi đùa bên ngoài, thậm chí còn chê rằng hình xăm trên cổ hắn trông thật ngứa mắt. Không hề kiêng dè một Kim Doyoung đang đứng ngồi không yên bên cạnh, Jung Jaehyun trong ánh mắt giống như biển dâng cuộn trào sóng giận dữ, miệng mấp máy vài câu chửi thề gì đó, bực bội cầm mũ bảo hiểm lên hướng về cửa bước đi "Rầm" một tiếng.

Kim Doyoung nhìn vào cánh cửa đã đóng kín, trong lòng đột nhiên cảm thấy Jung Jaehyun có chút đáng thương.

Quả thực rất thương tâm. Màn thể hiện của Jung Jaehyun trên đường đua chưa bao giờ trông điên cuồng phẫn nộ cùng bộc phát đến vậy. Đếm ngược, làm ấm lốp xe, ổn định côn xuất phát, tiếng còi xuất phát vừa vang lên rất nhanh liền bỏ xa Kim Doyoung trước hẳn một vòng. Và quả nhiên, vị trí thứ nhất chính là người chồng mới cưới của mình, tâm Kim Doyoung cũng không cảm thấy khó chịu gì cho lắm, ngược lại còn cảm thấy có chút dễ chịu. Tuy nhiên nhớ lại bản thân cũng đã rất lâu trôi qua rồi mà chưa nhìn thấy lá cờ trắng đen sọc chéo ở vạch đích, anh liền dẫm mạnh chân ga tiến vào khu tiếp tế để thay lốp, cắn răng nghĩ rằng đừng thua quá thảm là được, nào ngờ ngẩng lên nhìn vào bảng kết quả phía trước đã thấy vị trí thứ ba không biết từ lúc nào đã tiến lại gần anh rất nhiều.

Khi chỉ còn lại còn khoảng mười vòng nữa, Kim Doyoung đột nhiên phát hiện vị trí hiện tại của bản thân có chút nguy hiểm, vị trí thứ ba liên tục áp sát anh, phía trước xuất hiện lá cờ xanh biển để anh chuyển làn, anh luôn ở trong thế phòng thủ nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị vượt mặt ở khúc cua. Anh nhận ra chủ nhân ngồi trong chiếc xe kia, hình như là tuyển thủ cùng một câu lạc bộ với Jung Jaehyun. Kim Doyoung chỉ đơn giản là muốn lấy chút tiền thưởng từ ban tổ chức về mua sữa uống nuôi thân thôi mà, chẳng qua anh thật không ngờ rằng người đàn ông kia lại nham hiểm trên đường đua đến mức này. Kim Doyoung chau mày dẫm mạnh chân phanh, giành lại được thế chủ động, miễn cưỡng giành lại vị trí thứ hai của mình với khoảng cách chỉ vài giây trước khi kết thúc.

Vị trí thứ nhất Jung Jaehyun đã sớm bước ra khỏi xe, đội ngũ hậu cần đang thay lốp và sửa soạn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị ra về, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Vị trí thứ ba với hắn coi như là có quen biết, liền đi qua tiếp chuyện, hài hước châm biếm rằng đãi ngộ của "Thái Tử Gia" quả thật không hề tồi, thành tích của vợ mình còn có thể ôm đồm kia mà. Sau đó ra vẻ tự chế giễu tự bật cười, tự thấy bản thân thật đáng thương vì chỉ là một con ngựa già của câu lạc bộ, đã sớm không còn giá trị sử dụng.

Tuy rằng Kim Doyoung chẳng có bổn phận phải nghe những lời này, nhưng thấy bản thân không dưng bị lôi vào chửi cùng khiến anh cũng vô cùng khó chịu, chưa kể anh vốn dĩ đã không hài lòng với màn trình diễn của bản thân ngày hôm nay rồi, bộ quần áo bó chặt vào thân giống như càng thêm tích tụ lửa giận. Cuối cùng ngọn lửa lan tới đầu ngón tay, khiến anh xúc động mà cuộn thành nắm đấm, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người mà tiến lên hung tợn đấm một cú vào bản mặt vừa già khú đế vừa đáng ghét của vị trí thứ ba.

Sau đó liền bỏ đi, anh nghĩ rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi, quay người trở về phòng nghỉ với bàn tay rát bỏng, thật không ngờ lại nhìn thấy Jung Jaehyun im lặng ngồi như một bóng ma ở đấy không biết đã được bao lâu. Thần sắc của đối phương lạnh lùng, đường nét khuôn mặt vô cùng sắc sảo, chuyện vừa xảy ra hắn hẳn không hề biết gì nên cũng chẳng thèm bày ra bộ dạng cảm kích gì với Kim Doyoung, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh đau đáu như một con sói cô độc, cuối cùng giống như quá tải cảm xúc mà vùi mặt mình vào đầu gối.

Nhiệt độ ở thành phố 127 luôn rất ổn định, nhưng chẳng hiểu sao Kim Doyoung đột nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo, đây quả thực là một cảm giác vô cùng xa lạ đối với anh, giống như có một luồng khí xuyên qua bộ quần áo đua xe của anh xộc thẳng vào người, khiến cho toàn thân run rẩy không thôi. Kim Doyoung theo bản năng sờ sờ khuyên tai bạc trên tai, cảm nhận dòng máu người Trái Đất mà anh luôn căm hận đang cuồn cuộn chảy trong thân mình, để rằng phải tự thú nhận dù không muốn rằng rút cục thì anh vẫn không thể trút bỏ được sự nhạy cảm cùng đa tình của người Trái Đất được. Tựa như chính giờ khắc này đây, anh cư nhiên lại rung động vì Jung Jaehyun, vì nhìn thấy một phút yếu ớt của hắn mà tan nát cõi lòng, dẫu rằng bọn họ chỉ là cặp phu phu bị gán ghép bởi hệ thống chứ không hề tồn tại tình cảm cho nhau.

Một người hoàn toàn sinh trưởng ở thành phố 127, một người hoàn toàn là tầng lớp thượng lưu, một đoá hoa hồng tuyệt đẹp trong lồng kính. Anh nghĩ vậy. Nhưng "hoa hồng" mong manh không được bao lâu, một giây yếu ớt ban nãy giống như chỉ là ảo giác của chính Kim Doyoung, còn Jung Jaehyun thật nhanh mà điều chỉnh tâm tình, chĩa đầy gai nhọn vươn mình đứng dậy cầm mũ bảo hiểm bước đi. Trước khi rời khỏi hắn còn không quên quay đầu hung tợn liếc anh một cái, giống như cái người trông tràn đầy tâm sự ban nãy không phải là hắn.

Kim Doyoung ngồi xuống ghế một hồi, yên lặng lôi điện thoại từ trong túi ra, gõ dòng chữ "Tama Gezi" lên thanh tìm kiếm rồi nhanh chóng nhấn vào tiêu đề hai chữ to đùng "Raising Raiders" đã từ vài thập niên trước.

---

T/N: Mình không biết nhiều về đua xe lắm, có sai sót gì mong mọi người bỏ qua nhé T_T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net