Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao người lại ra lệnh cho người bán tên là không được nói cho ai khác biết?" Tại Hách nhíu mày.

Chí Huân gãi đầu, hỏi.

"Ta nói vậy bao giờ, không có."

Sử Phàm kéo tay Tại Hách.

"Hỏng rồi, tên đó nói dối chúng ta."

Cả hai phi ngựa nước đại về chỗ cũ, đã thấy hắn trốn mất dạng. Tại Hách kêu lên đầy bất lực, bây giờ thì không còn manh mối gì nữa, biết ăn nói sao với Hoàng thượng và Thái tử bây giờ?

Tại Hách trên đường về có ghé thăm Tại Hiền. Em vẫn khỏe, hai người càng lúc càng giống nhau như hai giọt nước. Tại Hiền hỏi.

"Dạo này anh ốm quá, bộ không ăn uống đầy đủ sao?"

"Anh nhiều việc quá nên có hôm bỏ bữa không ăn."

"Như vậy không được đâu." Tại Hiền nhăn mặt. "Phải ăn uống thì mới đủ sức khỏe mà chạy việc cho hoàng thượng chứ. Anh ở đó chờ em, em đi mua đồ về nấu cho anh."

"Không cần đâu. Anh chỉ muốn ghé qua thăm em rồi đi ngay, anh còn có việc."

"Vậy thôi anh đi đi, nhớ bảo trọng nhé."

Tại Hách nghe vậy thì chột dạ, trước giờ em hắn chưa bao giờ nói câu đó, cứ như một điềm gì đó không lành vậy. Quả thật, lúc về con ngựa của Tại Hách không hiểu sao nổi xung thiên, hí lên một tiếng rồi quật ngã Hách, hại hắn gãy tay phải, may là tay không thuận. Thái tử Triêu Quang được tin mà hốt hoảng, vội gọi Ngự y đến lo cho Tại Hách. 

"May mà ngã bên không thuận đấy, huynh phải hết sức cẩn thận chứ."

"Để đệ phải lo rồi, ta không sao."

"Không sao gì mà gãy cả tay, ta đau lòng quá."

Tại Hách dùng tay không bị thương ôm lấy Thái tử, tham lam hít vào mùi hương đặc biệt của ngài, mùi oải hương thoang thoảng hoa nhài. Tại Hách chưa thấy ai có mùi hương như vậy cả, thật sự rất thơm! Hách ngoài băng bột tay còn phải uống thuốc Ngự y sắc. Công chúa vốn cảm mến hắn, tình nguyện đi dâng thuốc.

"Ngài đỡ đau chưa, ta mang thuốc đến rồi!" Công chúa thuần thục đi vào.

"Thần đỡ nhiều rồi, cảm ơn Công chúa ạ."

"Khách sáo rồi, ngài sau này cứ gọi ta là Vân Uyên. Ta cho phép."

"Hạ thần không dám ạ!"

"Ta nói không sao thì chính là không sao, ngài đừng bận lòng."


Tại Hách đành đồng ý, hắn không muốn làm Công chúa buồn. Hoàng thượng rất thích mối quan hệ của hai người, thậm chí còn muốn gả Công chúa cho hắn, phong hắn làm Phò mã. Thế nhưng người nào biết hắn đã có người trong lòng là Thái tử đáng kính. Ngày thứ mười, hắn được tháo bột, chỉ còn đeo nẹp mà thôi. Hắn xin phép Hoàng thượng tiếp tục hành trình đi tìm bọn thích khách đòi nộp Thái tử. Hoàng thượng lo lắng.

"Lâu như vậy mà chúng chưa có động tĩnh gì, nhất định sắp tới sẽ có chuyện gì đó."

"Bệ hạ yên tâm, thần đã phái người tìm kiếm khắp kinh thành và ban lệnh truy nã rồi, chắc không lâu nữa chúng sẽ bị tóm gọn."

Tại Hách rời kinh thành cùng Tuấn Khuê, lần này Sử Phàm đã đi trước, họ hẹn nhau trên cầu Nại Hà. Tuấn Khuê đi được nửa đường thì bị đau bụng, phải ghé vào nhà dân giải quyết. Tại Hách đành đi trước, không được để chậm trễ thêm phút giây nào nữa. Thoáng chốc hắn đã về đến làng, Tại Hiền chạy ra đón, tái mặt khi thấy tay hắn đeo nẹp. 

"Huynh bị làm sao vậy."

"Con ngựa dở chứng đó mà." Hắn cười.

"Ôi trời, có nặng lắm không."

"Không, Ngự y chăm ta kĩ lắm."

Nói chuyện thêm dăm ba câu, hắn bèn đi tiếp. Đi được nửa đường thì nghe có người hô cháy, Tại Hách hoảng sợ vì hướng đó là hướng về nhà Tại Hiền. Hắn chạy vội về thì thấy nhà đã cháy lớn. Người ta đổ xô đi dập lửa, chừng một canh giờ sau thì lửa tắt, Tại Hiền cũng biến mất. Tại Hách khụy người xuống, không còn chút sức lực nào. Lẽ nào là bọn người đó? Hắn nghĩ thầm, khả năng cao là chúng nhầm hắn với em trai. Không xong rồi, có khi chúng bắt Hiền làm con tin cũng nên. Đang nghĩ thì Tuấn Khuê đi tới, hỏi thăm tình hình xong, họ quyết định đi tìm Tại Hiền trước. 

Đường càng dài thì càng lắm chông gai!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net