10. chờ mãi thì kỳ nghỉ đông cũng đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

như một lẽ thường tình, sau khi đày đọa đám học sinh chúng tôi bằng kỳ thi học kỳ một ác mộng, thì nhà trường đã từ bi tuyên bố những tháng ngày nghỉ đông ăn tết tuyệt vời mà người người mong chờ đã đến rồi. 

ngày cuối cùng đi học trước khi nghỉ, tôi đu bám theo mấy tên con trai trong biệt đội ban cán sự, đòi bọn họ phát hồng bao sớm cho tôi, đặc biệt nhất là người con thượng hải - chung thần lạc. vì họ chung nghỉ đông phải về thượng hải ăn tết với gia đình, hai người phác chí thành và la tại dân cũng không chắc có gặp mặt được không, cho nên trừ lý đông hách - đồng thời cũng là ông anh họ nhà sát vách ra, tôi triệt để đi chúc tết sớm rồi xin hồng bao hết.

chung thần lạc vốn phóng khoáng với bạn bè, nó chưa chờ tôi ỉ ôi đến câu thứ ba đã rút ra một xấp bao lì xì đỏ rực. trước tiên nó đi một vòng phát cho lý đông hách, la tại dân với phác chí thành, sau đó mới mang một bao lì xì trông khác biệt rõ ràng nhất đi đến trước mặt tôi.

"mau chúc tết đại gia, rồi đại gia sẽ lì xì cho cưng"

nếu là ngày thường thì tôi sẽ túm ngay cổ họ chung kia mà xử trảm rồi, nhưng nhìn xem nhìn xem, hồng bao trên tay nó dày đến nhường nào kia kìa. trên đời này, sống tốt nhất vẫn là những kẻ biết thức thời. tôi mang đạo lý chí phải đó áp dụng vào thực tiễn vô cùng thành thục, cười đến cong tít cả mắt nịnh nọt chung thần lạc

"kính chúc chung đại nghệ sĩ mau chóng công thành danh toại, trở thành siêu sao thế giới, tiền nhiều tiêu không hết, sau này cho chúng tiểu nhân thơm lây a"

chung thần lạc bị mấy lời chúc tết nực mùi miễn cưỡng của tôi làm cho câm nín. chần chừ một hồi, cuối cùng là dùng bao lì xì gõ lên đầu tôi một cái rồi mới chịu phát đi. 

vừa cầm được báu vật trong tay, tôi liền hí hửng mở ra xem có bao nhiêu tờ một trăm nhân dân tệ. chung đại gia quả không hổ danh 'đại gia', hồng bao của tôi dày đến hoa cả mắt. lý  đông hách cũng ngó vào theo, sau đó ai nhìn về bao của mình mà than vãn

"má nó, tao mới là anh em vào sinh ra tử với mày, mà sao tao chỉ có hai tờ, còn nó tới năm tờ?"

"anh nói mà không nhìn lại chính mình đi? em là đứa con gái duy nhất ở cái xó này đó, bình thường chịu đựng các người còn không cực khổ đủ đường đi? chút này xem như là bù đắp đi, bù đắp đó"

lý anh họ ngẩng mặt nhìn trời, chuẩn bị gân cổ lên choảng nhau với lý em họ tôi một trận tưng bừng nữa, may mà phác lớp trưởng ra tay ngăn chặn kịp thời. chung thần lạc cũng cùng lúc lên tiếng, bảo là lý anh họ số phận xui xẻo không thể trách lý em họ. vì trừ bao của tôi ra, ba bao còn lại chung thần lạc để tiền vào tùy ý, cho nên nhiều hay ít phải trông vào vận số và phúc phần của bản thân nữa.

tôi nghe thế, không thèm cãi nhau với lý đông hách nữa, chuyển sang tò mò hai bao còn lại có bao nhiêu tờ nhân dân tệ. phác chí thành biết rõ bản tính hóng chuyện của tôi, chưa để tôi lên tiếng đã tự động đưa đến cho tôi tự mình xem.

bên trong tổng cộng có sáu tờ năm mươi tệ, tổng là ba trăm nhân dân tệ.

má ơi, chung thần lạc lần này chơi lớn thật sự đó. chỉ mới ba người chúng tôi thôi mà cộng lại đã một nghìn tệ rồi, là bằng mấy tháng tiền ăn vặt của tôi luôn chứ chẳng đùa đâu.

"các cục cưng đừng có nhìn đại gia như vậy a, thực chất trong mỗi bao còn có lì xì của bố mẹ với anh trai tao nữa đó. nghe nói tao đến đây được tụi mày chiếu cố nhiều nên muốn mừng tuổi chút ít, tiếc là nhà tao ở tít thượng hải nên chỉ có thể dùng cách này" chung thần lạc xua tay giải thích

lý đông hách nghe xong chẳng những không nguôi ngoai mà còn thêm phần cay cú, tủi thân nói "bố mẹ mày cũng kêu mày bỏ bao to bao nhỏ vậy sao? tại sao tụi tao bốc hên xui còn t/b nó ăn chắc 500 vậy"

"thì ban nãy t/b nó có nói rồi đó, muốn trách thì trách mày là con trai đi nha"

"má nó, thế giới này thật bất công!"

tiết mục kêu than của lý anh họ vẫn không ngừng, dự đoán là sẽ kéo dài đến gần hết giờ tự học cuối cùng. tôi nghe đến là chán, vui vẻ đem hồng bao dày cộp cất vào trong cặp. lúc xoay người lấy cặp có đánh mắt thấy hồng bao của la tại dân vẫn còn được để trên bàn, vị trí nằm chính giữa hai chúng tôi. chiếc bao lì xì đỏ rực thật đáng thương mà bị chủ nhân bỏ quên, từ lúc nhận về tới giờ vẫn chưa mảy may động đến lần nào.

"muốn xem?" la tại dân hai mắt vẫn dán chặt  vào quyển đề nâng cao trước mặt, tròng mắt không hề lay động mà cất lời

tôi ban đầu bị phát giác có hơi giật mình, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại được trạng thái thích thú. hắn không có nói thêm câu nào, tay trái rảnh rỗi cầm hồng bao đưa cho tôi. 

có điều khi tôi chạm vào rồi thì la tại dân vẫn không có buông tay ra. ngón tay tôi đặt ở mép bao hơi dùng sức một chút mà vẫn không ăn thua. tôi tính cứ thế mà giật phăng luôn phong bao đi, nhưng dù gì của là mừng tuổi của người khác chứ đâu phải của mình, thế nên tôi không dám trực tiếp cầm lấy nữa, chỉ ngoan ngoãn chạm vào nếp gấp chỗ nắp hồng bao, mở ra nhìn vào bên trong.

một, hai, ba, bốn, năm tờ giấy màu đỏ.

năm tờ...

móa nó, lại 500 nhân dân tệ nữa...

"sao vậy?" la tại dân thấy tôi mặt mày đần thối ra, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi sách vở mà ngước mặt lên hỏi.

tôi không đáp lời hắn, trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, kéo áo phác chí thành bàn trước bảo cậu ấy nhường  chỗ. không chần chừ thêm giây nào, tôi sà đến bên cạnh chung đại gia, hai khuỷu tay chống lên bàn, còn bàn tay thì bao quanh hai má, tạo thành tư thế 'em là bông hồng nhỏ'

"chung đại gia, ngài có nhu cầu bao nuôi tiểu nữ không a?"

chung thần lạc trước mặt đứng hình mất năm giây. xa xa, lý đông hách đang ngửa cổ uống nước đột nhiên bị sặc mà ho khù khụ. phác chí thành đứng gác tay lên bệ cửa sổ nhường chỗ cho tôi thì trượt tay suýt cắm đầu từ lầu hai xuống. đến cả la-giải-đề-quên-trời-đất-tại dân sau lưng cũng 'tạch' một tiếng, đè gãy cả cây bút bi trong tay.

______________________________

bình luận:

có con chim vành khuyên nhỏ: móa nó, vào thời điểm một chục năm trước mà phát hồng bao cho bạn bè ít nhất hai trăm tệ nhiều nhất năm trăm tệ :> xin hỏi sản phẩm này hiện giời còn sản xuất không?
>> có chết cũng không theo họ la: món hàng này là đặt riêng, trên đời có một và chỉ một mà thôi (ノ≧∀≦)ノ

cứ đẹp trai sẽ là ca ca: khoan đã, chung đại gia này cảm thấy tên gọi rất quen nha, không phải cái người nghệ sĩ dương cầm nào đó vừa đi tham dự liên hoan âm nhạc quốc tế đó chứ?
>> tôi muốn cưới chồng: theo thông tin trên baidu, nghệ sĩ dương cầm chung thần lạc quê quán ở thượng hải...
>> cứ đẹp trai sẽ là ca ca: tự dặn lòng mình là sẽ không shock vì biết dàn nhân vật ghé ngang cuộc đời đại nhân - một mỹ nữa xuất thân từ lớp chọn cao trung sư phạm thực hành bắc kinh - chắc chắc đều vô cùng dọa người rồi, nhưng đêm nay bảo bối không thể không kinh hãi...
>> cứ đẹp trai sẽ là ca ca: móa, người mình ngày đêm đọc truyện rồi bình luận tám nhảm cùng lại là bạn cấp ba của nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp quốc tế ngày ngày thấy trên tin tức...

cầu người cưu mang: đúng là không có gì thích bằng được một nhóm bạn thân là nam cưng chiều hết đó huhu
>> cầu người cưu mang: ủa nhưng mà mục hỏi đáp thứ hai có nghe đại nhân nhắc đến hai người họ hoàng trong bình luận, sao đó giờ không thấy đâu vậy a?
>> có chết cũng không theo họ la: là chưa tới lúc thôi, vị huynh đài hãy kiên nhẫn thêm chút nữa nha

lại đây cùng sủa meo meo: với tình hình vì một ngàn năm trăm tệ bỏ hồng bao mà muốn được bao nuôi, thiết nghĩ điện hạ nên lo sợ ngày nào đó lão bà sẽ chạy theo chung đại gia kia đi nha =)))
>> anh có biết đánh vần từ liêm sỉ không: chung thần lạc phát hồng bao cho cô ấy năm trăm tệ, còn tôi nuôi cô ấy cả đời, có thể so sánh được sao?
>> ở đây có phát cẩu lương: cứ thích khích bác làm chi để cho bị thồn cẩu lương vậy huhu (ᗒᗣᗕ)՞

...
tải thêm bình luận

~~~~~~000~~~~~~

note:

- 100 NDT = khoảng  330.000 VND

- 300 NDT = khoảng 1tr VND

-  500 NDT = khoản 1tr650 VND

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net