Chap 67: Jaemin vừa giận vừa đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm này, Jaemin lấy tay nghề bác sĩ để kho cá.

Minjeong không thể chứng kiến được nữa, đành phải động tay vào công việc, sau đó cô phát hiện sự nghiệp nấu cơm của bác sĩ Na đã tan tành, bác sĩ đã quên bấm nút nồi cơm, gạo vẫn chưa thành cơm. Vì thế, chờ cơm chín thì đồ ăn cô xào đã nguội ngắt.

Sau khi ăn xong cô phải dùng số lượng thời gian gấp đôi để sửa sang lại phòng bếp như lúc ban đầu.

Jaemin chứng kiến sự thất bại của mình nhưng anh lại rất cảm động, láu lỉnh hệt như một chú mèo nhỏ. Đúng, Minjeong của anh, hỏi thì đáp, mà đáp thì luôn tỏ ra cố gắng hết mình.

"Rõ ràng em thấy anh mua bít tết đắt chết người ở siêu thị cơ mà."

"Đúng là anh có rán bít tết."

"Rán như nào?"

"Dùng gia vị của Haechan ướp bít tết, sau đó thả vào trong nồi rán, để đến khi rán chín thì gọi Haechan mang nước sốt tới, là xong."

"Em còn thấy trong tủ lạnh của anh có một đống đồ ăn."

"À, tình huống lúc đó là anh muốn hẹn em tới nhà ăn cơm, nên anh cần chuẩn bị trước một chút. Kết quả là em nổi giận đùng đùng còn mang cả cặp lồng cơm móng giò đi mất."

"..." Minjeong không biết nên nói gì, được rồi, ác bá tiên sinh là một nghệ trù nổi tiếng chỉ là do cô tưởng tượng.

"Thật ra mỗi người chúng ta có sở trường riêng là được rồi." Da mặt của người đàn ông này siêu dày, còn nói năng hùng hồn miệng đầy lí lẽ: "Sau này anh phụ trách phòng khách, em phụ trách phòng bếp."

Minjeong lườm anh một cái.

Hôm nay, lúc rời đi kế hoạch của Jaemin chưa thực sự chu toàn, nhưng sau biểu hiện này là sự chờ mong đầy giá trị.

Buổi tối, Minjeong nằm ở trên giường, cô bật cười.

Cô vừa mới bắt đầu yêu anh, ngoại trừ cái bản tính xấu xa của anh ra thì mọi mặt của anh đều rất tốt, hiện tại lại cảm thấy cho dù tính anh xấu nhưng cũng không vấn đề gì cả.

Đào hoa tiên sinh kì thực chính là một người đàn ông không bình thường.

Cánh đào bay đi, còn lại những nụ đào. Aiz, không đúng, các cô ấy không thể bay đi được, tạm thời cô chỉ có một người.

Minjeong mang theo nụ cười chìm vào mộng đẹp.

Nếu cô là một người phụ nữ bình thường, mà Jaemin cũng sẽ là một người đàn ông bình thường, cho nên chuyện tình của hai người cũng nên diễn ra theo dạng bình thường, phổ thông nhất.

Mỗi ngày điện thoại chỉ dùng để gửi tin nhắn, mỗi tuần gặp hai ba lần. Tuy rằng không phải dạng tình yêu bắn tung tóe ra bốn phía nhưng Minjeong rất hài lòng. Jaemin tuy rằng rất bận, muộn không nói, còn nếu đột ngột hủy hẹn cô cũng không để tâm, cảm thấy rất bình thường.

Minjeong gọi điện cho Yuna, gọi đến mấy lần cô ấy mới nghe máy, sau đó kể chuyện tình yêu với Jaemin, sau đó hỏi thăm tình hình của Yuna.

Yuna chỉ nói rằng mọi chuyện vẫn tốt, còn những chuyện xấu khác không đề cập tới, nói rằng cô ấy vẫn sống tốt, bảo Minjeong đừng quá lo lắng. Dù thế nào thì Minjeong cũng chẳng yên tâm được, có đôi khi cô lại ngẫu nhiên lấy ra mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mà Yuna để lại trong ngăn tủ, cảm thấy Yuna đang yêu, nhưng so với cô thì Yuna có khát vọng tình yêu lớn hơn.

Mà người có khát vọng luôn là người yếu đuối.

Trong lúc này, người ở Yangsan gọi điện tới, một cú là người trong nhà gọi tới, theo thường lệ hỏi chuyện của Minjeong và Beomgyu tiến triển như thế nào rồi, Minjeong rất muốn nói rằng mình đã có bạn trai, nhưng rốt cục cô vẫn không nói. Nhà cô và Jaemin còn chưa trao đổi qua, cha mẹ cô thì thích sĩ diện, cô suy nghĩ trước tiên nên nói qua loa một chút. Cho rằng chuyện yêu đương là chuyện của hai người, nhưng sau này có thể sống chung cho nên cũng cần sự đồng thuận từ phía cha mẹ.

Cú điện thoại thứ hai là của người bạn tốt Hwang Yeji, nói rằng tết âm lịch, Hwayoung muốn tụ tập với bạn học, rủ Minjeong tới. Yeji nói, bọn họ và mấy người khác đã lén lút tìm kiếm chứng cớ vụ Shin Ryujin bắt cá hai tay với Nam Changjoo, thì ra năm đó chính Hwayoung đã phá rối, Changjoo thực sự có ý với Ryujin cho nên Hwayoung lợi dụng chuyện này để rủ mọi người diễn vở kịch bắt kẻ thông dâm, vừa xướng vừa diễn.

Yeji nói: "Minjeong, cậu sẽ tới chứ? Chúng ta nên gọi cả Nam Changjoo tới nữa, chuyện năm đó, trong lòng chúng ta cũng hiểu rõ ai cũng cảm thấy không thoải mái, vẫn là nên làm cho rõ ràng. Cậu và Ryujin chịu không ít oan ức. Cho dù Changjoo không thể tới làm chứng, chúng ta cũng không thể để Hwayoung kiêu ngạo mãi như vậy được, cô ta còn định mời cả Ryujin tới nữa, hẳn là muốn làm mất mặt cậu ấy. Lần này chúng ta tới, nên nói cho rõ, không thể để Ryujin chịu tủi nhục."

Minjeong bật cười: "Yeji, Ryujin thời gian qua rất tốt, hạnh phúc tới mức phải khiến người khác hâm mộ. Mình biết các cậu có lòng nhưng mình cảm thấy Ryujin đã không giống với trước kia, hiện tại cô ấy đã có chỗ dựa, hẳn là chẳng phải sợ gì Hwayoung. Cậu yên tâm, mình sẽ tham gia họp lớp."

Cúp điện thoại, Minjeong gọi điện cho Ryujin. Trong khoảng thời gian này hai người cũng gặp qua nhau, đối với Ryujin tình cảm phát triển vô cùng thuận lợi, tiến triển như vũ bão, Minjeong cảm thấy rất hâm mộ.

Cô và Ryujin nói chuyện về buổi họp lớp, chỉ cần biết Ryujin được mời tới, nhất định cả hai sẽ đi. Sau đó, hai người hẹn nhau, Minjeong nói về chuyện nhà cửa của Ryujin.

"Nhà của cậu đúng là rất tiện nghi."

"Cũng chỉ là một căn phòng thôi."

"Ryujin, cậu mau gả đi, không được chần chữ nữa, chuyển đến nhà của ông chủ Lee ở. Dù sao hai người cũng ở chung rồi, nên chuyển đến nhà ông chủ Lee cũng như vậy cả thôi. Vậy thì có thể nhượng lại nhà này cho mình." Chuyện nhà cửa khiến cho Minjeong cảm thấy rất có áp lực, tuy rằng cô đã nhờ vả Somi tìm giúp căn nhà khác, chuyển tới đó có thể an tâm công tác, cũng nên chuẩn bị từ sớm.

Điện thoại đầu bên Ryujin sau khi nghe câu nói của Minjeong "Dù sao hai người cũng ở chung" xấu hổ đến đỏ cả mặt, đáp lại vài câu cho có lệ. Sau đó, cô dốc sức giúp Minjeong tìm phòng, thật ra nếu chuyện này nói với Haechan cũng chẳng khác gì với Jaemin, đảm bảo Haechan sẽ đưa chuyện.

Vì thế, tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn. Jaemin có thể thực hiện kế hoạch to lớn của anh.

Hôm nay lúc tan tầm, nhận được điện thoại của Jaemin: "Minjeong, em nhận được bưu phẩm của anh chưa? Sao không trả lời?"

"Chuyển phát cái gì vậy?"

"Người chuyển phát chưa tới? Hừm, bên đó làm việc không hiệu suất chút nào cả. Để anh gọi điện hỏi một chút."

Anh nói gọi điện hỏi mà hơn nửa ngày cũng không thấy gọi lại, Minjeong cảm thấy hơi lo lắng. Rốt cuộc anh chuyển phát nhanh thứ gì chứ?

Cô đành gọi điện cho anh, điện thoại chờ khá lâu mới thấy anh nghe máy.

"Anh gửi gì cho em vậy?"

"Là một bất ngờ."

"Bất ngờ gì chứ?"

"Nói ra sẽ không còn bất ngờ nữa?"

"Kẹo sầu riêng?"

"Chiêu đó dùng qua rồi, không có gì mới mẻ."

"Hoa?"

"Cô gái à, ngày đó anh tặng hoa, kết quả em hỏi giá rồi nói số tiền mua hoa có thể mua được mười cân cải bông, ra lệnh cho anh về sau không được mua nữa, nhớ lại chưa?"

"Vâng." Đúng là có chuyện như này, trái tim cô như rỉ máu, bó hoa kia có thể mua được một đống đồ ăn.

"Vậy rốt cuộc anh gửi thứ gì vậy? Chuyển phát nhanh như nào rồi?"

"Anh ta nói hiện đang có rất nhiều thứ cần chuyển, cho nên sẽ tới muộn. Anh bảo với bên đó là mai chuyển cũng được, em không phải chờ nữa đâu, tan làm sớm đi, về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay anh bận, tối mai chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?"

"Vâng." Hiện tại cô còn tâm trí đâu mà nghĩ tới việc ăn cơm, cô đang tò mò xem thứ mà anh chuyển cho cô là gì.

"Vậy rốt cuộc anh chuyển gì cho em?" Cô có dự cảm không được tốt.

"Ngày mai nhận được em sẽ biết."

"Không được, bây giờ em muốn biết."

Jaemin bị ép, không còn cách nào: "Thẻ ngân hàng thôi mà."

"Anh nói cái gì?" Minjeong gào rú vào điện thoại, đứng phắt dậy. Đồng nghiệp xung quanh đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, cô đành cầm di động chạy ra bên ngoài.

"Bác sĩ Na, sao anh lại dùng cách buồn nôn như vậy đưa tiền cho em."

"Đương nhiên không phải. Em như vậy có thấy phong phú không? Đó không phải là thẻ bình thường, mà là tiền lương của anh." Jaemin cảm thấy mình vô cùng thông minh. Đây chính là hành động lãng mạn lại rất cảm động.

"Anh nói cái gì?" Minjeong cảm thấy như muốn điên lên: "Anh đang nói đùa phải không?"

"Anh không hay nói đùa." Được rồi, Jaemin thừa nhận, người con gái của anh đang có phản ứng như này tuyệt đối có thể tin chắc rằng đang rất cảm động.

"Anh để tiền lương trong túi văn kiện, sau đó đưa cho nhân viên chuyển phát, sau đó người ta cầm túi văn kiện ấy, bây giờ không biết đang ở chốn nào?" Minjeong gào thét ở trong lòng.

"Ừm." Jaemin không kìm chế được lên tiếng biện hộ cho bản thân: "Theo như quy trình là như vậy, anh đưa văn kiện cho nhân viên chuyển phát, sau đó họ đưa về công ty rồi đưa cho nhân viên đi giao hàng, cho nên sẽ không thể tồn tại những chuyện bỏ trốn như em nói, hơn nữa nhân viên chuyển phát cũng không biết bên trong là cái gì, anh đã để nó trong chiếc hộp, giống như quà tặng vậy, rất an toàn. Hơn nữa họ cũng không có mật mã để mở..."

"Đưa số điện thoại người chuyển phát cho em!" Minjeong một câu cắt phăng lời của anh, hiện tại hai từ "hỗn loạn" không đủ để hình dung tâm trạng của cô.

Jaemin đọc dãy số, Minjeong chạy về bàn làm việc, nhớ kĩ số điện thoại, sau đó cúp máy của anh, gọi điện thoại cho nhân viên chuyển phát. Người chuyển phát trả lời hệt như Jaemin ban nãy, có nhiều hàng cần phải giao, phải sáng mai mới tới được chỗ cô.

"Mặc kệ anh có bao nhiêu thứ cần chuyển, văn kiện của tôi là quan trọng nhất, tôi chờ anh, chờ đến mấy giờ cũng được." Minjeong ăn nói hùng hổ, người chuyển phát nhanh bị đàn áp vô cùng. Ấp úng trả lời giải thích về thời gian giao hàng.

"Đừng nói như vậy, ngày hôm nay tôi nhất định phải lấy được văn kiện ấy, anh không đến được thì tôi đến lấy! Anh nói đi, anh đang ở đâu?" Đó là tiền lương, tên phá sản kia không biết nặng nhẹ chơi đùa cũng quá trớn, gửi tiền bằng cách này muốn đùa cô sao? Nếu hôm nay cô không tận mắt nhìn thấy cái thẻ, sao có thể ngủ được chứ!

Cuối cùng, nhân viên chuyển phát nhanh bị Minjeong dọa cho sợ, đành đồng ý sẽ ưu tiên giao hàng cho cô trước, như vậy Minjeong mới chịu bỏ qua.

Nói chuyện xong, cô gọi ngay cho Jaemin, nói rằng nhân viên chuyển phát sẽ giao hàng cho cô luôn, cô sẽ ở công ty chờ, sau đó tỏ ra hung hăng: "Hôm nay mà không nhận được, em sẽ không tha thứ cho anh." Không đợi Jaemin trả lời, cô liền dập máy.

Cầm di động mà cả bụng nguyên một cục tức, nhìn màn hình di động có hình đào hoa tiên sinh cô dùng sức đập mạnh vào gáy anh một cái. Đầu óc của phái mạnh rốt cuộc phát triển như thế nào vậy? Chuyển tiền lương cho bạn gái bằng cách này, gọi là lãng mạn với chả cảm động sao?

Thật đúng là điên rồ, dọa người đến sắp chết.

Minjeong đợi cho đến khi nhận được văn kiện. Cô cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ sau đó mới kí tên. Nhân viên chuyển phát thấy cô hung hăng như vậy cảm thấy hơi sơ sợ, Minjeong mạnh tay xé bao kiểm tra.

Mở bao văn kiện ra, nhìn thấy hộp quà tặng, mở ra vừa hay thấy cái thẻ bình yên vô sự nằm trong hộp, cô thở phào một hơi, lúc này mới chịu kí tiếp vào giấy nhận hàng.

Nhân viên chuyển phát nhìn vào trong chiếc hộp, có vẻ hiểu được phần nào: "Bạn trai cô rất hào phóng."

Minjeong liếc mắt một cái: "Nghe anh nói như tôi đang được ông chủ chu cấp vậy?"

"Sao có thể như vậy được, nhìn cô không giống với người được bao nuôi." Chú chuyển phát nhanh khoát tay, nói là nói như vậy, trên mặt cũng biểu tình vẻ trái ngược. Đi ra bên ngoài còn lầm bầm một câu: "Đầu năm nay, kiểu người nào cũng có."

Minjeong nhìn thấy mọi thứ vẫn còn nguyên, cơn tức cũng giảm dần, nhưng nghĩ tới Jaemin dùng cách này hù dọa cô, hù chết cô còn chưa tính, còn khiến người khác cảm thấy cô là người phụ nữ như vậy, có chút không thoải mái. Cô gọi điện cho Jaemin, kể lể về việc này rồi muốn gặp mặt anh nói chuyện.

Buổi tối, Minjeong nằm ở trên giường, cầm cái thẻ ngân hàng của Jaemin ngắm nhìn. Lúc này mọi chuyện cũng qua rồi, cô không còn tức nữa, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào, muốn gọi cho Yuna.

Được rồi, người đàn ông này đem tiền lương đưa cho cô, tuy rằng quá trình hơi kinh khủng một chút, nhưng cầm thẻ ngân hàng trên tay, cảm giác rất đỗi ngọt ngào.

Ác bá tiên sinh à, anh là tinh anh trong xã hội ư, anh quá ngây thơ.

Nhưng mà, ngây thơ lại rất đáng yêu.

Không phải, không thể cảm thấy anh rất đáng yêu, làm ra chuyện ngu ngốc như này, miễn cưỡng cho là đáng giận, đáng yêu mới đúng.

Chỉ có điều, có một chút, đáng yêu mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net