Chap 71: Anh còn muốn ăn món khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ của Choi Beomgyu hẹn Minjeong ăn cơm, đối với cuộc hẹn này, Minjeong nhận thấy rằng Beomgyu vẫn chưa nắm rõ tình hình. Bởi vì anh không tham dự, cũng không gọi điện cho cô. Nhưng thật ra mẹ cô cũng biết, bởi bà gọi điện cho Minjeong, nói rằng mẹ Choi Beomgyu tới Seoul, dặn dò cô phải tiếp đón chu đáo.

Trời biết vì sao cô lại phải tiếp đãi cha mẹ của Choi Beomgyu, cô và họ có quan hệ gì chứ? Nhưng Minjeong chưa kịp tìm lí do từ chối thì tiếng chuông cửa vang lên, hai vị đại nhân không có quan hệ với cô đã xuất hiện ở cửa.

Cha mẹ Beomgyu rất khách sáo, nói rằng Beomgyu bận việc, hai người ở đây cũng không có bạn bè, vả lại biết Minjeong lại ở đây vì thế tìm tới cô để nhờ giúp đỡ, cô dẫn hai vị trưởng bối đi dạo khắp Seoul, sau đó đi ăn cơm.

Da đầu Minjeong run lẩy bẩy, rất muốn nói rằng sự chênh lệch độ tuổi giữa cô và cha mẹ Beomgyu rất khó có thể làm bạn bè bình thường, chưa nói đến việc thoải mái nói chuyện.

Nhưng mà người lớn thì vẫn là người lớn, Minjeong nào dám không tiếp đón nồng hậu. Vì thế cô đành quyết tâm, đem theo tâm trạng lo sợ cùng hai vị trưởng bối đi dạo tới những nơi nổi tiếng của Seoul, sau đó tìm một nhà hàng kha khá tới ăn cơm.

Thái độ của cha mẹ Beomgyu thì ngược lại, rất thân mật, hòa nhã nhưng lại khiến Minjeong cảm thấy lo lắng, trưởng bối tìm hậu bối đi ăn cơm, bình thường thôi cũng cho thấy mục đích không hề đơn thuần.

Quả nhiên, trong lúc ăn cơm, hai vị trưởng bối hỏi về cuộc sống của Minjeong ở Seoul, sau đó vô tình nhắc tới chuyện quay về Yangsan hay không, rồi nói tới chuyện thời tiết, mấy lời khách sáo đã nói xong, mẹ Choi liền đi thẳng vào vấn đề.

"Minjeongie, cháu gần đây có gặp qua Beomie không, hai đứa có trò chuyện gì không? Bác vẫn hy vọng hai đứa có thể nuôi dưỡng tình cảm."

Đến rồi, đến rồi, Minjeong lạnh hết cả sống lưng, cẩn thận trả lời: "Cháu và Beomgyu đều là bạn tốt, lại ở cùng một khu nên đôi khi cũng có gặp nhau." Cô nói như vậy, đã rõ ràng chưa?

Cha Choi không lên tiếng, chỉ im lặng uống trà. Mẹ Choi cười cười, nói tiếp: "Minjeongie à, Beomie vốn là định đầu tháng quay về nhà, nhưng bây giờ là giữa tháng rồi cũng không có động tĩnh gì. Hai bác hỏi nó, thì nó chỉ ậm ừ cho qua, công việc thì nó vẫn nói là thuận lợi, mọi chuyện khác cũng vẫn tốt, thế nhưng khi nói đến chuyện về nhà thì nó lại do dự. Sắp tới Tết âm lịch, nếu đến bây giờ mà nó vẫn chưa có ý định trở về thì gần Tết chuyện vận chuyển hành lí về nhà sẽ rất khó khăn. Bác và cha nó nghĩ là nếu có vấn đề gì, thì chắc chắn là chuyện tình cảm."

Minjeong không biết nên trả lời thế nào, chỉ nghĩ rằng, đúng là một vị trưởng bối suy nghĩ sâu sắc.

"Minjeongie à, có phải cháu không muốn về Yangsan?"

"Dạ?" Minjeong há hốc mồm, chuyện con trai nhà bác và chuyện cô có về Yangsan hay không đâu có liên quan, nhưng có lẽ Beomgyu chưa nói rõ chuyện này với người trong gia đình, Seol Sullyoon và Choi Beomgyu cũng chưa rõ ràng, cô không thể bán đứng hai người họ được.

"Bác à, cháu và Beomgyu chỉ là bạn bè bình thường. Công việc của cháu đang dần ổn định, cháu cũng không có ý định quay trở về Yangsan, nhưng kế hoạch của Beomgyu hoãn lại, có khả năng không phải do cháu. Có lẽ anh ấy còn có việc chưa sắp xếp xong."

"Còn có thể là chuyện gì khác chứ? Thời gian ngắn như vậy, mà nó phải quay trở về nhà, ngoài chuyện nam nữ ra thì còn có thể là gì?."

Minjeong lại há hốc mồm, cô cũng không thể nói là Beomgyu vì một cô gái khác. Xong rồi, xong rồi, cô không thể chịu được nữa rồi.

Lòng bàn tay Minjeong ướt đẫm mồ hôi.

"Cháu, cháu cũng không biết rõ vì sao Beomgyu lại trì hoãn việc quay trở về nhà." Minjeong nói xong lời này bỗng thấy chột dạ, cô nhận thấy biểu cảm của mình không đủ sức thuyết phục, bởi vì cha mẹ Beomgyu đều tỏ vẻ không tin, lộ rõ lên mặt.

Minjeong không chỉ đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, mẹ Choi nhìn chằm chằm cô, nhưng không hỏi vặn lại. Bà lại hỏi Minjeong một đề tài khác, hỏi về người sinh sống ở Seoul có vất vả không, người tuổi trẻ ở đây có hoạt động gì khi rảnh rỗi.

Bà hỏi một câu, Minjeong trả lời một câu, đầu óc cô trống trơn, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Cô thật sự, không thể nói chuyện thoải mái với người lớn được.

Một lát sau, cha mẹ Beomgyu cùng lên tiếng, gọi điện cho Beomgyu, hỏi anh ta xong việc chưa, rồi gọi tới đây cùng nhau ăn cơm.

Mặt Minjeong tái xanh. Xong rồi, xong rồi, gọi cả Beomgyu cùng tới, lại muốn biến thành buổi xem mắt hay sao?

Tình cảm của cô và Jaemin đang trong thời gian ngọt ngào, bây giờ cô lại cùng cha mẹ của người đàn ông khác cùng nhau ăn cơm, chuyện này nên gọi là thế nào? Nếu như Jaemin biết, từ đào hoa tiên sinh biến thành ác bá tiên sinh sẽ rất đáng sợ.

Minjeong tìm cớ chạy vào trong toilet, lấy nhanh điện thoại ra gọi cho Jaemin.

"Bác sĩ Na, em có chuyện muốn nói ngay với anh."

"Làm sao vậy? Em đang ở đâu?"

Minjeong đọc tên nhà hàng. Jaemin nở nụ cười: "Sao vậy, Kim tiểu thư? Em rốt cuộc đã nghĩ thông suốt muốn chứng minh năng lực tiêu tiền của mình rồi sao, muốn cho anh xem hóa đơn 'chảy máu' hay sao?"

"Không phải, không phải. Bác sĩ Na, chứng sợ người lớn của em lại phát tác, muốn được cổ vũ."

"Ai là trưởng bối?"

"Cha mẹ Choi Beomgyu." Minjeong kể rõ mọi chuyện: "Hiện tại hai người gọi cả Choi Beomgyu tới, em cũng không thể đi được, dạ dày bắt đầu đau, khó thở nữa."

"Kim Minjeong, em muốn chết sao? Muốn hồng hạnh vượt tường còn dám giả vờ đáng thương với anh?"

"Em nào dám vượt tường" Còn có ẩn tình bên trong, khó mà giải thích hết với anh được: "Anh đừng vội hung dữ với em, em nói thật với anh đó."

"Anh bây giờ đang rất khó chịu. Loại chuyện như này giải quyết là xong, em khẩn trương cái quái gì? Bây giờ, em ra ngoài đi, nói rõ với họ là em với con trai họ không có quan hệ gì hết, em có bạn trai rồi. Sau đó em nói, cảm thấy không thoải mái, nói bye bye, rồi mau đến bệnh viện, chịu trách nhiệm với bạn trai của em. Đúng là không giám sát chặt em là không được."

"Anh đừng làm loạn, bây giờ chưa thể lôi anh ra được, nếu không họ sẽ nói với cha mẹ em, em còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần báo cáo với người nhà."

"Kim Minjeong, gần đây hình tượng của anh đang có biến chuyển lớn, rất dịu dàng đúng không?"

"Anh đừng làm loạn." Nói là nói như vậy, nhưng anh làm loạn cũng đúng, cô cảm thấy trong lòng kiên định hơn rất nhiều, có thể đi ra ngoài ứng phó với hai vị trưởng bối.

"Em mau tới bệnh viện chịu trách nhiệm với anh đi. Ngày mai anh muốn ăn thịt nướng, ngày kia muốn ăn sườn xào chua ngọt, ngày kia..."

"Được rồi, được rồi." Minjeong cắt lời của anh.

"Anh còn muốn ăn món khác, nhưng có lẽ chắc là em không đồng ý đâu."

Lời nói này của Jaemin khiến Minjeong cân nhắc một lúc, sau đó mới hiểu ra được, mặt lại bắt đầu đỏ: "Bác sĩ Na, anh đừng cả ngày chỉ nói mấy lời sắc dục."

"Làm gì có sắc dục chứ, anh nói tử tế."

"Anh còn dám nói!" Minjeong mặt đỏ như gấc, dạy dỗ anh một bài: "Bên cạnh anh không có người khác chứ?" Mấy lời này để người khác nghe thấy thì còn gì là mặt mũi.

"Có người thì làm sao? Anh đùa với bạn gái anh, ai quản được chứ?"

"Thực sự không có ai nghe thấy chứ?" Cô rất muốn đấm cho anh một cú.

"Được rồi, không có ai cả, trong văn phòng chỉ có mỗi anh." Giọng nói Jaemin đầy vẻ sung sướng, hiển nhiên khiến cô suốt ruột là niềm vui của anh, anh còn nói tiếp: "Minjeong, chúng ta ngày càng ăn ý, đến lúc gặp cha mẹ rồi."

"Từ vấn đề này anh cho rằng chúng ta ngày càng ăn ý?"

"Mỗi lời nói sắc dục của anh em nghe đều hiểu, ám chỉ em cũng hiểu được, đây là ăn ý, quan hệ thân thiết đó."

"Hừm." Cô định ra ngoài, nhưng không nhịn được, bèn hỏi: "Hôm nay anh ăn cơm chưa? Dạ dày còn đau không?"

"Em còn dám 'hừm' anh, lo lắng cho anh làm gì?" Ác bá tiên sinh chơi xấu.

"Mặc kệ anh, em ra ngoài đây. Chờ giải quyết chuyện bên này xong, em sẽ gọi điện thoại cho anh."

"Này..." Đáng tiếc, Jaemin còn chưa nói xong chữ "này" thì Minjeong đã cúp điện thoại. Quả nhiên, trò chuyện với bác sĩ Na nhà cô chính là liều thuốc hữu hiệu, lúc này tinh thần phấn chấn, cảm xúc rất ổn.

Minjeong vừa đi ra ngoài, nghĩ nên nói thế nào để thoát thân được. Chuyện khác thì không sợ, chỉ sợ hai người này gọi Beomgyu tới, hỏi cùng giết tận, mà lộ ra chuyện cô có bạn trai, thì đôi bên cũng không biết nên xử lí như nào.

Minjeong dự cảm rất chuẩn. Đi một vòng đề tài, quả nhiên hai vị trưởng bối lên kế hoạch Beomgyu và Minjeong phát triển tình cảm ra sao. Đại khái họ cho rằng Minjeong không trở về Yangsan đã ảnh hưởng tới dự định của Beomgyu.

Mẹ Choi nói với Minjeong, nói rằng hàng xóm của dì Lim giới thiệu cô cho gia đình bà, bà và dì Lim có hơn 20 năm giao tình, chỉ nghe qua dì Lim nói qua về cô, đúng là một cô gái tốt.

Minjeong hơi ngại, chỉ biết gật đầu. Dì Lim cô biết, ở dưới tầng nhà cô, cũng là người chứng kiến cô lớn lên. Hiện tại, cô đã lớn, cũng chăm chỉ, lại hiếu thuận, chỉ hận không thể kéo cô về làm con dâu của nhà mình, vì nhà dì Lim cũng sinh con gái. Minjeong không nghĩ tới, dì Lim cũng có con gái, sao không thúc đẩy tiêu thụ nhà mình mà lại giúp đỡ cô chứ.

"Bác nghe rất nhiều chuyện về cháu, cũng biết cháu là cô gái tốt, cho nên mới tích cực sắp xếp cho hai đứa gặp nhau. Hai người lại có duyên như vậy, ở chung một tiểu khu, đây không phải do ông trời sắp xếp sao? Bác thấy hai đứa nói chuyện cũng hợp nhau, bây giờ cũng đều ở Seoul, còn tưởng rằng hai đứa sẽ thành một đôi, không nghĩ rằng lâu như vậy mà không có tiến triển gì. Hai người già này cũng rất sốt ruột."

Minjeong lễ phép cười đáp lại, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không đúng, cô rất muốn nói: "Bác à, ông trời sắp xếp nhiều chuyện lắm nhưng không phải chuyện này", nhưng đối với người lớn cô rất ngại tranh luận, vì thế đành cười cho qua chuyện.

"Thật ra, con trai bác không muốn trở về nhà bác cũng hiểu được. Seoul so với Yangsan náo nhiệt hơn, kinh tế phát triển mạnh hơn, ở đây phát triển sự nghiệp quả thực rất tốt. Nhưng dù sao cha mẹ cũng đều ở Yangsan, vài năm nữa cũng phải trở về, cho nên hai bác cũng không vội, hai thành phố cách nhau cũng không xa, đến lúc đó muốn gặp nhau lúc nào cũng được."

Minjeong ngây ngô cười haha, rót trà cho mẹ Choi: "Bác uống trà đi ạ. Beomgyu không trở về quả thực không phải vì cháu, chờ anh ấy đến đây, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng, bác đừng gấp."

Minjeong nói người khác đừng vội, thật ra cô sốt ruột muốn chết. Người tên Choi Beomgyu này sao mãi chưa xuất hiện, anh nên tới sớm một chút chiêu đãi cha mẹ mình, cô không thể chống đỡ được nữa rồi. Cô vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói đun một bình trà khác, cố ý trì hoãn thời gian.

Nhưng vừa vẫy tay, cô đã thấy mẹ Jaemin xách túi lớn túi bé, chắc mới đi mua sắm về, đứng cách đó không xa đang nhìn cô cười. Nhìn qua thì thấy giống cô, không ngờ trùng hợp đến vậy, quả đúng là Minjeong.

Minjeong thiếu chút nữa đập cả đầu vào bàn, lúc này muốn trốn đi toilet liệu có kịp không? Giả vờ như không thấy liệu có kịp không? Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại, cô chỉ ăn cơm cùng trưởng bối mà thôi, có chuyện gì đâu chứ.

Tự sốc lại tâm lí, sau đó thấy Beomgyu từ cửa lớn đi vào, nhìn thấy bọn họ và đang đi tới.

Xong rồi xong rồi, lần này có nhảy xuống sông Hàn cũng rửa không sạch tội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net