5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Injun vốn ngủ không được sâu lắm nên khi ông nội gọi cậu dậy vào lúc 5 giờ để đi thăm mộ bà thì cậu dậy được ngay. Vì cơn mưa đêm qua nên trên đất vẫn còn ẩm, không khí cũng lạnh hơn nhiều. Đi thăm mộ bà về thì cậu tranh thủ ngủ thêm một giấc nữa trước khi lại trông tiệm photo cho ông cậu đi lấy sách.

Ngủ một giấc dậy, Injun cuối cùng cũng hiểu lời của Jaehyun nói hôm qua về mấy người hàng xóm có nghĩa là gì. Nghĩa trên mặt chữ, hàng xóm ở cái hẻm này không phải dạng vừa đâu.

Minh chứng đầu tiên là khi Injun đang ngồi trước tiệm photo gặm bánh mì kẹp thì một cậu trai đầu úp tô nhuộm vàng chạy xe đạp chạy từ trong hẻm ra, mấy giây sau Injun lại thấy cậu ta dùng hai chân đưa xe đạp lùi về, dừng trước mắt mình.

"Xin chào, tui tên là Kim Đình Hựu, năm nay 24 tuổi."

Ồ, hàng xóm mình cũng biết tiếng Trung luôn nè.

Injun nghĩ trong đầu như thế, bên ngoài cũng vui vẻ mà phun một tràng tiếng Trung đáp lại, cậu trai nghe rất chăm chú, vừa nghe vừa gật đầu khí thế. Cậu ta bình tĩnh đợi Injun nói xong thì nở một nụ cười thật tươi, đáp lại:

"Xin chào, tui tên là Kim Đình Hựu, năm nay 24 tuổi."

???????????

Ồ.

Thì ra...

"Anh không biết tiếng Trung đúng không?"

"Woa, chú em biết nói tiếng Hàn hả?" - Cậu trai nghe cậu nói tiếng Hàn thì mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên hỏi lại.

"Tất nhiên rồi, em sống ở Hàn từ nhỏ mà."

"Ò hihi. Tui tên là Kim Jungwoo á, nhà ở nửa cuối hẻm, giờ tui phải đi rồi, bái bai chú em nha moah moah."

Kim Jungwoo làm bộ mặt (UwU) chào hỏi cậu xong thì phóng xe đi luôn, để lại cậu một đầu đầy chấm hỏi.

Tiếp đến là vào giữa trưa, một anh người Nhật chạy đến nhờ in hộ mấy cái menu cho quán ăn của ảnh.

"Anh muốn in loại giấy nào? Mỏng hay dày, có cần ép nhựa không?"

"Tuỳ chú em đấy, người ta đọc hiểu là được."

"Ồ."

Anh khách hàng lúc này đang ngồi trên xe đạp, miệng cười tươi roi rói, trên trán viết rõ dòng chữ "Anh dễ dãi lắm".

Thôi, đẹp trai nên tha đấy.

Injun tự nghĩ thế trong đầu, thở dài thườn thượt một cái rồi vận dụng hết chất xám để in menu sao cho ok nhất.

"À, nếu chú em có đến quán Nhật bên hẻm đối diện thì cứ đọc mật mã "Spiderman Yuta đẹp trai nhất thế giới" nhé, anh giảm luôn 50% cho chú. Còn nhà anh thì cũng ở trong hẻm này, rảnh rảnh qua làm vai chai nhá."

Ồ.

Sau khi được hai vị hàng xóm đến chào hỏi, Injun ngồi trông tiệm mà cứ thấp thỏm, không biết trong cái hẻm này có ai bình thường không nữa.

"Good morning, i'm Johnny."

Vừa nghĩ thế thì một bóng dáng bước từ trong hẻm ra, vậy là lại xuất hiện một người hàng xóm nữa. Tuy là nói tiếng Anh, nhưng Injun không sợ.

"Good morning, can I help you?"

Cậu tươi cười đáp lại, anh chàng Johnny thấy cậu phát âm tiếng Anh mượt mà nên có hơi bất ngờ mà nhướn mày, vui vẻ nói chuyện lại bằng tiếng Hàn.

"Wow, không ngờ cậu nói tiếng Anh giỏi ghê. Người dân trong hẻm này sợ tiếng Anh lắm, tôi nghĩ cậu cũng thế nên định chọc một chút mà xem ra là thất bại rồi."

"Cũng tàm tạm thôi. Mà anh muốn in gì sao?"

"À không, tôi là chủ tiệm quán cà phê bên cạnh, nghe Jaehyun nói cậu mới tới nên mang cà phê qua mời cậu, xem như vừa làm quen vừa lôi kéo khách quen."

Johnny đưa ly cà phê đá mát lạnh cho cậu, Injun lịch sự nhận lấy, lòng thầm mừng vì cuối cùng cũng có người bình thường rồi.

"Cảm ơn anh nhiều, nhưng mà ngại quá, tôi không có gì tặng lại anh hết."

"Đừng khách sáo, em chỉ cần cho anh-"

"Em đừng nghe ổng, ổng định dụ em lấy cho ổng quyển sách mà ông em đang giấu đi đấy."

Jaehyun không biết từ đâu xuất hiện cắt ngang lời Johnny nói. Johnny biết mình bị bại lộ nên đành cười trừ với cậu, cười xong thì quay qua liếc Jaehyun cháy cả mắt. Hoá ra không có một ai bình thường thật.

"Anh cần tìm mấy quyển sách trong tiệm, anh có nói với ông rồi, ông có nói với em không?" - Sau khi đuổi được Johnny đi thì Jaehyun lại nói chuyện cậu.

"Có, ông dặn em rồi. Ông nói ông chỉ nhớ mấy quyển đó nằm ở kệ phía trong cùng chứ không nhớ rõ cụ thể là ở đâu, anh chịu khó tìm nhé."

"Ừ, cảm ơn em."

Jaehyun hôm nay không còn mặc áo sơ mi quần tây nữa mà thay vào đó là áo thun trắng cùng quần jean, mang lại cảm giác trẻ trung hơn. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, mùi hương đào thơm dịu ấy vẫn xuất hiện khi anh bước ngang qua khiến đầu Injun không nhịn được mà nghĩ lung tung.

Tỉnh lại đi Injun, anh ấy không phải là Yoon Oh.

Injun cứ ngồi thất thần ở trước tiệm như thế, mãi cho đến khi Jaehyun đã tìm xong sách ra ngoài tìm cậu để tính tiền.

"Anh về nhé."

Trả tiền xong xuôi, Jaehyun nói lời tạm biệt cậu rồi quay người đi. Môi Injun cứ mấp máy như muốn nói rồi lại thôi, rồi chẳng hiểu dũng khí ở đâu tới đã khiến cậu gọi to tên anh trước khi anh bước vào tiệm sách đối diện. Jaehyun quay người lại, nhướn mày đợi Injun nói tiếp.

"Ừm... tối nay anh có rảnh không? Em có vài chuyện muốn nói với anh."

"Để anh xem lại đã, em cho anh số điện thoại đi, chiều anh sẽ nhắn lại cho em."

"Dạ."

Injun đọc vanh vách số điện thoại của mình cho Jaehyun, vẫy tay tạm biệt anh một lần nữa rồi ngồi phịch xuống ghế. Cậu đã quyết định rồi, cậu sẽ hỏi anh Jaehyun về chuyện xảy ra ngày trước. Tuy có thể sẽ chạm đến vết thương lòng của anh ấy nhưng biết đâu chuyện cậu thấy ngày hôm ấy sẽ giúp ích được chút gì đó thì sao. Và dù gì đi nữa, cậu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Yoon Oh của cậu.

Ông nội trở về vào giữa trưa, đi theo ông còn có cả Yangyang - đứa bạn cũng là người Trung hay chơi cùng cậu lúc trước. Hai thằng lâu rồi mới gặp lại nên hí ha hí hửng ngồi tám nhảm hỏi thăm đủ thứ làm cả nhà ồn ào hẳn lên. Đã đến giấc ăn, để đỡ phiền phức thì Injun quyết định đặt một phần lẩu về rồi kéo Yangyang ra siêu thị mua thêm ít đồ thả lẩu giải quyết bữa trưa.

Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, ông Hwang về phòng nghỉ ngơi còn Injun đang có hứng lại kéo thằng bạn lên lầu bắt đầu chơi game. Từ thành phố về đây Injun cũng không mang gì nhiều, thứ nặng nhất cùng đắt nhất lại chính là màn hình bự cùng máy chơi game của mình. Injun có sức tập trung khá cao, đã tập trung vào chơi rồi thì chẳng còn để ý gì đến xung quanh nữa. Chiếc điện thoại mà cậu quăng lên giường đang reo lên liên tục, tiếng chuông cũng lớn đến mức Yangyang còn để ý quay lại nhìn, thế mà Injun vẫn chẳng hay sự gì.

"Ê Tuấn, mày có điện thoại kìa."

Yangyang dùng tay huých cậu một cái, Injun bị huých bất ngờ nên bấm trượt khiến nhân vật cậu đang chơi cứ thế rơi xuống hố mà chết toi. Injun bực bội xoay người lại, nhìn Yangyang mà chất vấn:

"Mày bị dở người à? Còn mỗi cái hố đó là tao đến đích rồi đó."

"Điện thoại mày kêu nãy giờ kìa, mấy cuộc rồi."

Injun lúc này mới hiểu ra vấn đề, cậu nhảy phịch lên giường, tay cầm điện thoại lên kiểm tra.

Số lạ à?

Sau mấy cuộc gọi nhỡ thì người kia cũng không còn gọi lại nữa, chỉ để lại một tin nhắn: "Cuộc hẹn hôm nay của anh với khách bị huỷ rồi, hẹn em lúc 7 giờ ở quán nướng Mặt trăng nhé."

Đọc phát biết ngay là ai luôn. Injun nhận được hồi âm thì mừng hết biết, cậu nhìn thử đồng hồ rồi há hốc mồm, mới chơi game có tí thế mà đã tới 5 rưỡi chiều rồi.

"Ê quán nướng Mặt trăng ở đâu thế?"

"Ở ngay cuối hẻm này luôn đấy, mày có hẹn à?"

"Ừ, 7 giờ."

"Hẹn với ai thế?"

"Mày không biết đâu, mà mày hỏi làm gì? Thằng nhiều chuyện."

"Ái chà, lại còn ra vẻ bí ẩn. Chưa gì đã tia được em nào rồi à? Nhanh phết."

"Em nào cái đầu mày, cút." - Injun liếc Yangyang một cái, tiện tay ném luôn cái gối vào người thằng bạn.

"Cút thì cút, đồ đam mê tửu sắc bỏ luôn bạn bè."

Sau khi Yangyang đi, Injun vội vàng tắm rửa, sửa soạn một chút. Lúc này mới có 6 rưỡi, hẵng còn sớm. Injun quyết định ra ban công phòng mình ngồi hóng gió giết thời gian. Từ ban công nhà cậu có thể nhìn thấy ban công của nhà Jaehyun, hai bên chỉ cách nhau một khoảng. Cậu tò mò ngó qua nhà bên cạnh, lòng tự hỏi không biết bây giờ anh Jaehyun đã về nhà chưa hay vẫn còn đang ở bên nhà sách.

Như là đọc được câu hỏi của Injun, chỉ vài phút sau cậu đã thấy anh Jaehyun từ xa chạy vội lên cầu thang bên hông nhà. Chắc là anh chạy vội, bởi cái áo thun của anh lúc này đã hơi dinh dính vào người vì mồ hôi. Áo dính vào thì cơ thể cũng dần lộ ra, Injun thấy được thoang thoáng rằng Jaehyun cũng có tí múi bụng. Hình ảnh ấy có phần quyến rũ đến bất ngờ khiến cậu có hơi ngại nên đành đảo mắt qua chỗ khác.

"Renjunie, chờ anh chút nhé, anh đi tắm đã."

Có vẻ như anh Jaehyun đã thấy cậu. Anh gọi cậu nói một câu rồi đi vào thẳng trong nhà. Giọng nói của anh ban nãy có hơi nhỏ, lại đúng lúc có gió thổi qua nên Injun chẳng biết có phải mình đã nghe nhầm hay không.

Bởi vì ngoài người thân ra, người có thể biết mà gọi cậu là Renjunie, chỉ có duy nhất một người.

Hết chương 5.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net