Lý do 2: Do công ty đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JaeHyuk mở nắp nồi, lấy đũa gắp mì đã đủ mềm ra đĩa. Cậu bỏ gói gia vị còn lại vào phần mì đã trụng, rồi lấy chảo bắt lên bếp điện từ.

- Ngồi đợi tớ chiên thêm cái trứng nhé, nhanh lắm!

Asahi không trả lời, cậu với lấy chai Sprite đang uống dở trong tủ lạnh. Chân Asahi ngắn hơn ghế ngồi, do cậu đang ngồi trên hàng ghế cao tại quầy bar trong bếp kí túc xá chung, nên hai chân chú mèo trắng cứ đung đưa như một đứa bé đang sốt ruột.

JaeHyuk bắt chảo rồi cho ít dầu, Asahi thuận tay lấy ra quả trứng từ tủ lạnh, đưa cho người đang đứng trong bếp.

- JaeHyuk à.

Asahi đột nhiên gọi.

- Hửm?

- Là do công ty yêu cầu đúng không?

JaeHyuk quay đầu nhìn, mặt bình thản, dù đã đoán được nhưng cậu vẫn hỏi lại:

- Yêu cầu gì cơ?

Asahi nhìn JaeHyuk đăm chiêu, tỏ vẻ ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng:

- Yêu cầu chuyện ... cậu với tớ.

- Công ty yêu cầu cậu với tớ làm gì?

Asahi vẫn không đáp ngay, thinh lặng hồi lâu như đợi JaeHyuk thôi giả vờ, nhưng nhìn thấy người kia vẫn không đáp lời, cậu mới nói thẳng:

- Yêu cầu ... cậu thích tớ.

JaeHyuk thở dài, Asahi đã tìm hàng đống lý do để chối bỏ việc cậu thích cậu ấy thật lòng. JaeHyuk không thể xác định được rốt cuộc là vì sao Asahi phải làm thế, nhưng cứ mỗi lần như Asahi hỏi, Jaehyuk vẫn miệt mài khẳng định, rằng cậu ngay từ ban đầu vẫn luôn là thật lòng.

- Công ty không yêu cầu tớ nấu mì cho cậu ăn đâu!

Asahi nhướn mắt không đáp. JaeHyuk trở phần trứng đã chiên rồi cho lên mì, tạo thành một bữa ăn tối dù không dinh dưỡng lắm nhưng ngon lành, đẩy đến trước mặt Asahi.

- Xong rồi này, cậu ăn đi.

- Cậu không ăn à?

- Tớ ăn rồi, sau khi đi mua đồ lúc nãy.

Asahi bĩu môi:

- Vui vẻ ghê nhỉ.

JaeHyuk cười khì véo má cậu bạn nhỏ đang vừa thổi mì vừa tỏ vẻ giận dỗi:

- Gì thế? Tớ là đi mua đồ rồi tiện mới ghé ăn thôi nhé. Tớ có rủ cậu ban chiều nhưng chính cậu không chịu đi còn gì.

Asahi không đáp, chỉ lầm bầm trong cổ họng. Tô mì nóng cứu đói cậu sau một buổi chiều chết gí trong phòng viết nhạc, như cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Đến khi JaeHyuk về, biết cậu còn chưa ăn gì, mới lôi cậu vào bếp và nấu mì cho cậu.

- Asahi này!

JaeHyuk đang nhìn cậu bạn nhỏ ăn ngấu nghiến đồ ăn do mình làm, bỗng lên tiếng phá vỡ không gian vừa lặng thinh trong vài phút.

- Ừ?

- Tại sao cậu lại nghĩ tớ thích cậu là do công ty yêu cầu?

Asahi mắt to tròn ngẩng đầu lên nhìn JaeHyuk, miệng còn đang hút nốt số mì vừa gắp lên. JaeHyuk không thể cầm lòng được trước sự đáng yêu của cậu, lại nhéo má Asahi cưng chiều.

Trong khi đó, Asahi đã cúi đầu xuống, đáp lời:

- Tớ cũng không biết.

- Không biết là sao được chứ?

Asahi nhún vai:

- Không biết là không biết thôi.

- Thế tại sao cậu lại hỏi?

Asahi nhìn JaeHyuk, cậu cũng nhìn lại Asahi. Hồi lâu, Asahi nhỏ giọng:

- Vì chẳng có lý do gì để cậu thích tớ cả.

JaeHyuk ngạc nhiên:

- Sao lại không? Cậu không biết cậu có lượng fan nhiều nhất nhì nhóm từ khi ra mắt à?

- Thế cậu hâm mộ tớ à?

JaeHyuk lắc đầu, giọng kiên định:

- Không, tớ thích cậu.

Rồi cậu nhìn Asahi đang ngẩn ngơ, lại như thể nhìn thấy Asahi của những khi chưa được ai biết đến. Cậu biết mình thích Asahi, từ lúc tất cả sự thành danh của hiện tại còn không dám nghĩ đến, chứ đừng nói là thực sự xảy ra. Asahi của khi bé một mẩu trắng tinh tiếng Hàn còn chưa rành, hiếm khi cười nhưng một khi đã cười là như ngất đi vì không thở kịp.

JaeHyuk hạ người xuống, dùng khăn giấy lau đi phần dầu còn đang dính lại bên mép cậu bạn tóc trắng mà nhìn xa cứ ngỡ một cánh hoa màu mây ôm lấy khuôn mặt nhỏ, nhìn sâu vào đôi mắt nâu đen thông minh linh lợi của đối phương.

- Asahi, tớ là thích cậu, từ trước khi công ty biết tụi mình thân để ghép cặp, từ trước khi fan biết tới tụi mình, trước cả khi cậu biết tình cảm của tớ nữa kìa, tớ thích cậu lâu đến nỗi tớ chẳng nhớ nó bắt đầu khi nào luôn rồi.

- Tại sao?

- Tại sao gì cơ?

- Tại sao cậu thích tớ?

JaeHyuk cười toe:

- Tại vì cậu thơm!

Asahi hạ vai, ngán ngẩm lắc đầu:

- Lại tới nữa rồi!

JaeHyuk thích thú xoa đầu cậu bạn nhỏ nhắn, giọng lại giả vờ bất mãn:

- Cậu hỏi câu này cũng vài lần rồi còn gì, là do thích nghe tớ nói đi nói lại phải không!

JaeHyuk đắc ý, dù thật ra cậu biết, Asahi không tin. Lý do đúng là có vẻ trẻ con, nhưng đó là sự thật. Cậu gặp một cậu nhóc nhỏ con tại phòng tập trong lần đầu giới thiệu team J với tập thể, lúc cả nhóm bắt chuyện với nhau để đỡ ngại ngùng, Asahi đã đi lướt qua cậu. Đỉnh đầu cậu bạn vừa khớp chạm vào chóp mũi JaeHyuk, để lại một hương thơm thanh thuần khiến cậu không thể nào quên. Mùi hương của thiếu niên thuần khiết ngây thơ, của thịt da cần được ấp ôm, của cảm xúc không thể định danh dần dần làm tổ trong tâm hồn của cậu nhóc cũng chỉ vừa 17.

JaeHyuk vòng qua quầy bar, kéo Asahi đứng dậy, hai tay ôm lấy đôi vai vừa y vào lòng cậu, đẩy người lười biếng đến bồn rửa mặt. Asahi hứng nước vào tay rồi rửa mặt đánh răng, mặc kệ ai đó lăng xăng bên cạnh. JaeHyuk hết xoa xoa đến vò rối mái tóc bạch kim mà cậu hay trêu là hoàng tử, dịu dàng tâm sự:

- Asahi, chẳng công ty nào ép tớ đủ để tớ dù chỉ được nhìn cậu từ xa thôi cũng thấy vui vậy đâu. Tớ là thích cậu hay do bị ép buộc, người ngoài không phân biệt được, chẳng lẽ chính cậu cũng không phân biệt được hay sao?

Asahi ngẩng đầu, nhìn người cao hơn, ánh mắt chân thành ấy làm cậu bối rối. Có những điều, biết không có nghĩa là thôi nghi ngờ, không có nghĩa là ngừng thắc mắc.

Nhưng chỉ cần cậu còn thắc mắc, người kia lại sẵn sàng chứng minh, hình như cũng đã là một câu trả lời hoàn hảo.

- Lý do nhạt nhẽo.

JaeHyuk nghe lời phán lạnh lùng từ Asahi, thay vì bực mình cậu lại cười hớn hở hơn:

- Vậy để tớ kể thêm lý do nhé. Do cậu xinh nè, rồi cậu nhỏ con trông đáng yêu lắm, cậu suy nghĩ nhiều thứ hay ho nhưng vẫn rất sâu sắc, có nhiều thứ tớ chỉ có thể nói với cậu thôi, rồi còn do ưm ưm ưm...

Chưa nói hết thì Asahi đã "kẹp" chiếc mỏ nói nhiều lại, đẩy tên cao kều vào phòng. Cậu trừng mắt ra hiệu cho người kia im lặng ngay, bất chấp tên kia nhìn cậu chu môi, rồi xoay người, chậm rãi trở về phòng mình, len lén nhếch môi nở một nụ cười thoải mái.

Asahi đi vài bước đã đến trước cánh cửa trắng treo bảng tên cậu do chính tay cậu vẽ, nhưng khi chưa kịp mở cửa thì có ai đó bỗng kéo mạnh vai cậu về phía sau, ôm choàng lấy rồi giữ cứng cậu vào lòng.

JaeHyuk kề mặt vào hõm cổ Asahi, mặc cậu bạn giãy dụa. Người cao hơn lợi dụng sức mạnh của mình, ép chặt người kia vào lòng rồi hít một hơi thật sâu, lấp đầy tâm trí bằng mùi hương mà cậu đã yêu từ lần đầu tiên nghe thấy.

Asahi cuối cùng cũng giãy thoát khỏi người JaeHyuk, gào lên quay sang đánh một cú thật mạnh để tên kia phải la hét ầm ĩ. Thế mà JaeHyuk chỉ né đông né tây, rồi còn cười toe toét nói lớn trước khi chuồn về phòng mình:

- NÓI THẾ NHƯNG DÙ SAO THÌ TỚ VẪN THÍCH NHẤT LÀ THƠM!

(Còn tiếp...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net