IV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Trên đường về nhà hai người không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc, Kim Đình Hựu bị Trịnh Tại Hiền lôi kéo, còn đang nghi hoặc về cái ôm và nụ hôn bất ngờ kia. Nụ hôn so với mọi lần rất ngắn nhưng mang theo một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cậu không biết Trịnh Tại Hiền đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cậu vô cùng rối loạn. Là ảo giác sao? Ảo giác rằng Trịnh Tại Hiền nảy sinh tình cảm với cậu. Thật lâu sau này, hồi tưởng lại nụ hôn đêm ấy, cậu vẫn không khỏi rung động.

Nhưng làm sao có thể chứ? Người trước mặt không ít lần khẳng định cậu không phải loại hắn thích. Nghĩ kỹ thì nếu đặt cậu lên bàn cân với những người bạn của Trịnh Tại Hiền, nếu phải thật sự lựa chọn hắn cũng sẽ không chọn cậu. Chuyện cậu và hắn ở chung một chỗ đúng là khôi hài.

Cậu đưa mắt nhìn xuống bàn tay Trịnh Tại Hiền đang kéo cổ tay cậu, lòng bàn tay hắn rất nóng, nóng đến độ cậu cảm thấy nơi tiếp xúc như cháy lên một ngọn lửa.

Tình cảnh này diễn ra tổng cộng hai lần. Lần trước là vào ngày trời mưa, Trịnh Tại Hiền cũng kéo tay cậu, nghiêng ô về phía cậu mà để bả vai hắn ướt hơn phân nửa.

Cậu lại nhìn xuống. Chắc hắn ra ngoài rất gấp. Dưới quần thể thao lộ ra cổ chân trần bị lạnh đỏ bừng, không đi tất cứ thế xỏ dép ra ngoài. Kim Đình Hựu cúi đầu ngắm nghía, đột nhiên hy vọng đường về nhà dài ra một chút.

Lúc về đến nơi đã rất muộn, cậu không muốn tắm rửa nhưng vẫn bị Trịnh Tại Hiền đẩy vào phòng vệ sinh. Hắn nói rằng cậu ở bên ngoài lâu rất bẩn, nhưng thực tế là sợ cậu nhiễm lạnh, đi ngủ luôn không tốt cho sức khỏe.

Kim Đình Hựu lén nhìn sườn mặt Trịnh Tại Hiền. Hắn vẫn như trước không có biểu tình gì đặc biệt, giống như giữa bọn họ không có chuyện gì phát sinh, giống như hắn đã quên tất thảy mọi việc, cũng muốn cậu quên đi. Ở Trịnh Tại Hiền có một loại khí thế bức người mà cậu không giải thích nổi. Đôi khi hắn làm ra những chuyện quá đỗi ấu trĩ, nhưng cậu không tài nào phản bác. Chung quy rất khó hiểu.

Tắm nước nóng xong rất thoải mái. Kim Đình Hựu bị cưỡng chế đi tắm, cả người phảng phất chuyển từ mùa đông sang hè, sấy tóc đi ra thì thấy Trịnh Tại Hiền ôm gối nghiêm chỉnh ngồi trên giường của cậu.

Kim Đình Hựu nhìn bốn phía, cũng không có gì khác thường, nghĩ không ra động cơ của đối phương, cậu suy đoán một hồi mới mở miệng hỏi: "Anh làm gì vậy? "

Trịnh Tại Hiền vẻ mặt thản nhiên: "Hôm nay tôi ngủ với em."

"Hả? Tại sao ạ? "

"Tôi sợ ma không được à?"

Lời này hợp tình hợp lý ghê. Kim Đình Hựu nghe được muốn bật cười. Làm sao hắn nói chuyện thản nhiên thế nhỉ? Huống hồ chỉ có học sinh tiểu học mới sợ ma. Cậu còn đang nghĩ ngợi, Trịnh Tại Hiền lại nói tiếp: "Ngây ra đó làm gì, còn không mau tới đây, thật vất vả mới làm ấm lên được một chút."

Kim Đình Hựu nhìn về phía điều hòa đang là 28 độ.

Cái người này học được ở đâu cái kiểu mở mắt nói dối vậy?

Cũng may giường trong phòng khách của Trịnh Tại Hiền đủ lớn. Kim Đình Hựu không tình nguyện leo lên, vừa đặt lưng xuống đã bị hắn kéo tới ôm vào ngực, cằm hắn gác ở trên đỉnh đầu cậu. Những ký ức về đêm hôm đó ùa về làm tai cậu đỏ lên.

"Em nói cho tôi biết vì sao em thích Từ Anh Hạo?"

Trịnh Tại Hiền hình như là quyết tâm không cho cậu ngủ, ba chữ "Từ Anh Hạo" là điểm yếu của Kim Đình Hựu, cậu không muốn nhắc đến anh nữa, nhưng mỗi lần nói đến lại nói không dừng lại được, trong lời nói đều là người kia tốt thế nào, người kia dịu dàng ra sao.

Trịnh Tại Hiền ôm chặt, một tay bóp gáy cậu, ngón cái và ngón trỏ liên tục vuốt ve ma sát mảng da đáng thương.

17.

Lời mở đầu luôn luôn là câu cậu đã lặp đi lặp lại vô số lần.

"Anh Anh Hạo, tốt với em lắm."

Chính xác thì tốt như thế nào? Tốt đến phi thường tốt, tốt vô điều kiện, tốt thành thói quen, tốt đến khiến người ta hiểu lầm... Trịnh Tại Hiền không biết thế nào là tốt. Cũng không không biết trong định nghĩa của Kim Đình Hựu, như thế nào mới gọi là tốt.

Những chuyện liên quan đến hồi ức khi nói ra có chút êm ả, thanh âm của Kim Đình Hựu so với ngày thường trầm thấp hơn, giống như đang kể cho Trịnh Tại Hiền câu chuyện phiếm trước khi đi ngủ. Cậu chậm rãi nói, Trịnh Tại Hiền chậm rãi nghe.

"Em từ một năm trước bắt đầu thực tập ở bộ phận của anh Anh Hạo. Lúc phỏng vấn em không có kinh nghiệm gì, em đã chuẩn sẵn câu trả lời nhưng đến lúc phỏng vấn thật thì luống cuống làm hỏng hết. Khi đó em thất vọng nhiều lắm. Không ngờ anh Anh Hạo vẫn để em thông qua."

"Sau này em có hỏi anh ấy lý do thì anh ấy nói rằng anh ấy thích sự kiên trì ở em."- Kim Đình Hựu khẽ cười- "Em lúc đó như được tiếp thêm tự tin, khả năng của em không quá giỏi nhưng nếu đủ cố gắng sẽ có người nhìn thấy em, sẽ giống như Bá Nha tìm thấy Tử Kỳ."*

Không trách được Kim Đình Hựu thích người ta, lại còn mê muội như thế. Trịnh Tại Hiền thầm nghĩ có phải Kim Đình Hựu rất ít khi được khen ngợi hay không? Cậu cũng không phải loại kém cỏi gì để bị chê bai. Nghĩ lại thái độ ngày đầu tiên gặp gỡ của hắn và cậu. Trịnh Tại Hiền cười khổ, có lẽ hình tượng của hắn trong lòng của cậu đã là tên khó ưa không nên động vào.

"Cho nên anh Anh Hạo chính là Bá Nha của em."- Kim Đình Hựu thấy Trịnh Tại Hiền không ngắt lời cậu, ngáp một cái rồi kể tiếp- "Có một lần em được phân công dự án mới. Lúc đó mọi người đều không coi trọng em, nói em là người mới thì làm thế nào được? Anh ấy đã gay gắt với mấy người đó trong phòng họp. Mọi người đều khẳng định em không làm được. Anh Anh Hạo liền cố gắng sắp xếp để em được tham gia tất cả mọi quy trình. Sau cùng dự án thành công, anh ấy nói với em ban đầu không được tất cả mọi người công nhận là chuyện bình thường, quan trọng là phải biết dùng thực lực phá vỡ định kiến."

Kim Đình Hựu lặng lẽ nhếch khóe miệng, mấy lời nói nghe như trong sách vở này thoạt nhiên rất có lý.

"Nhiều lần như vậy, nhiều người như vậy, chỉ có một mình anh Anh Hạo luôn cổ vũ em. Sao lại có một người vừa đẹp trai vừa tốt bụng thế được? Dần dà em phát hiện em ngày càng ỷ lại vào anh Anh Hạo. Cho dù làm hạng mục không liên quan đến anh ấy, em cũng muốn được anh ấy khen ngợi"- Kim Đình Hựu thấp giọng- "Có phải giống cún con muốn chủ nhân tán thưởng không?"

Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng đáp lại. Hắn thấy giọng nói của Kim Đình Hựu càng ngày càng nhỏ. Cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

"Thế thì tôi nên làm gì cho em mới tốt đây, cún con?"

Kim Đình Hựu dường như quá mệt mỏi, ngủ rất sâu, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Trịnh Tại Hiền không buồn ngủ, mở to hai mắt đến tận hừng đông. Hắn và Kim Đình Hựu rơi vào tình cảnh này, suy cho cùng trách nhiệm đều là ở hắn. Hắn nói quá nhiều lời tổn thương người khác. Bây giờ, nếu hắn nói bất cứ từ nào liên quan đến thích, chỉ sợ cậu sẽ không tin.

Nhưng nếu hắn thực sự nói ra thì sao nhỉ? Người như Kim Đình Hựu nhất định sẽ hốt hoảng. Không biết chừng sẽ vẫn mang bộ dạng chậm chạp, liều mạng liệt kê khuyết điểm, nói cậu không có chỗ nào để mà thích, lại nói hắn nhất thời bồng bột mới thích cậu. Kim Đình Hựu chính là loại người này.

Mối quan hệ của bọn họ vô cùng kỳ quái. Có thể tùy tiện hôn môi, nhưng hai bên đều đinh ninh sẽ không cùng đối phương có bất kỳ quan hệ nào quá giới hạn. Kim Đình Hựu đang nằm ngủ trong lòng hắn, nhưng một giây trước còn mải kể chuyện về người đàn ông khác.

Hắn chôn mặt vào tóc Kim Đình Hựu, Trịnh Tại Hiền lần đầu tiên thấy dầu gội đầu của mình thơm đến vậy. Hôn môi hẳn nhiên là phương cách phát triển tình cảm vượt bậc. Sao hắn ngủ với nhiều người, thế mà chỉ có Kim Đình Hựu làm hắn muốn hôn. Chỉ là so sánh với bọn họ, Kim Đình Hựu có điểm nào tốt hơn đây?

Trịnh Tại Hiền thấy bản thân rất nực cười. Điều duy nhất hắn khiến Kim Đình Hựu tin tưởng đó là "cậu không phải loại hắn thích", "hắn sẽ không yêu cậu". Nghĩ tới đây dạ dày của hắn liền đau nhức, hắn đưa tay đè lại nhưng đau đớn không giảm bớt.

Tại sao trong tình yêu, con người ta cứ trở nên nhỏ bé thế nhỉ? Trịnh Tại Hiền không lý giải nổi.

Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Kim Đình Hựu, dùng sức nhăn mũi: "Nếu tôi cũng đối tốt với em, em sẽ thích tôi chứ? "

18.

Trịnh Tại Hiền tương đối xui xẻo, đem đôi mắt gấu trúc đi chiên trứng cho người ta, không chú ý trong chảo có nước bị dầu nóng bắn tung tóe lên cánh tay. Hắn gần đây thấy mọi việc không được thuận lợi, loại không thuận lợi này thấm đẫm mọi phương diện cuộc sống, làm hắn phát bực.

Lúc mở tủ lấy đĩa mới phát hiện Kim Đình Hựu đã thay bộ bát đĩa khác, màu sắc thoạt nhìn rất hợp với khăn trải bàn. Trịnh Tại Hiền cầm bộ đĩa kia, trầm mặc trong chốc lát, cảm giác cảnh tượng này giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra. Cho đến rất nhiều năm sau, hắn và Kim Đình Hựu cùng xem "Trùng Khánh Sâm Lâm"*, nhìn Vương Phi vào nhà Lương Triều Vỹ, từng chút từng chút thay đổi đồ đạc, cho đến khi Lương Triều Vỹ nhận ra thì căn nhà đã không còn như xưa mà hình bóng người trong lòng cũng đã thay đổi.

Thì ra sự vật thay đổi từ những chuyện nhỏ nhặt như thế. Kim Đình Hựu rốt cuộc là từ khi nào bước vào trái tim hắn? Có lẽ chính là bắt đầu từ ngày cậu thay những cái đĩa ăn này.

Tám giờ sáng, Kim Đình Hựu tỉnh ngủ, đi đến phòng khách thì bị dọa sợ. Theo đồng hồ sinh học của cậu thì Trịnh Tại Hiền không thể nào dậy sớm hơn cậu. Cậu nghiêng đầu, dụi dụi mắt còn tưởng ban ngày gặp phải ma.

Cậu kéo ghế ngồi xuống, Trịnh Tại Hiền bưng sữa ra cho cậu. Cậu nhìn vào đĩa, hai quả trứng chiên, bánh mì nướng vừa xém vàng. Cậu không có thói quen ăn điểm tâm, nhưng hiếm hoi lắm mới thấy Trịnh Tại Hiền làm loại chuyện này. Cậu tiếp nhận sữa nhấp một ngụm, sữa ấm cũng rất vừa vặn.

Trịnh Tại Hiền nhìn chằm chằm Kim Đình Hựu, nhìn rất chuyên chú, tựa hồ muốn đem mỗi một biểu tình của cậu nhớ kỹ, cho dù nhắm mắt lại, cũng miêu tả được rõ ràng bộ dáng của cậu.

"Em ăn nhìn ngon ghê."

Kim Đình Hựu giật mình, một ngụm sữa thiếu chút nữa phun ra: "Anh nói cái gì vậy? "

"Tôi nói em ăn trông ngon ghê." Trịnh Tại Hiền nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, muốn nói tôi đang khen em đó, tôi cũng có thể khen em, sao em còn chưa yêu tôi?

Ngoại trừ cảm thấy người trước mặt rất bất bình thường, Kim Đình Hựu hoàn toàn không lĩnh hội được ẩn ý nào bên trong: "Vâng... Cảm ơn anh..."

"Ừm."- Trịnh Tại Hiền rất hài lòng với tiến triển này, tâm tình tương đối tốt.

Ảnh bị cái gì vậy? Kim Đình Hựu nhìn theo bóng lưng Trịnh Tại Hiền, ngàn câu hỏi lơ lửng không lời đáp.

19.

Kim Đình Hựu gần đây rất bận rộn, cậu vẫn luôn chân luôn tay việc này việc nọ nhưng hiện tại trông còn bận rộn hơn. Cậu đem đồ đạc xếp lại một chỗ, đóng gói cẩn thận. Điện thoại cũng nhiều người gọi đến. Khi Trịnh Tại Hiền hỏi thì nhận được câu trả lời:

"Là người môi giới nhà đất."- Động tác của Kim Đình Hựu không dừng lại như một con ong nhỏ trời sinh cần cù: "Em có hẹn buổi chiều xem phòng thuê. "

Trịnh Tại Hiền nóng nảy: "Em định dọn ra ngoài à? "

Kim Đình Hựu mở điện thoại nhìn Trịnh Tại Hiền: "Anh sao thế ạ? Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa phải dọn đi, nếu em không tìm nhà thì không kịp đâu anh."

Lúc này Trịnh Tại Hiện mới sực nhớ ra ước hẹn sáu tháng của hắn và Kim Đình Hựu. Từ giờ tới lúc đó không tới nửa tháng, trách không được cậu gói ghém đồ đạc, chắc đến đúng thời gian là cả người và đồ đạc sẽ biến mất không có tung tích.

Kim Đình Hựu chấp nhận sự thật cậu phải rời đi. Cho dù ở rất thoải mái, cậu chưa từng chủ động yêu cầu kéo dài thời gian hoặc là tỏ ra tội nghiệp cầu xin hắn không bắt cậu dọn đi sớm. Trịnh Tại Hiện tận mắt nhìn thấy cậu tích góp từng đồng vào tài khoản ngân hàng, tận mắt nhìn thấy cậu ăn mỳ gói rẻ tiền qua ngày. Kim Đình Hựu ngay từ giây phút đặt chân đến đây, đã lên kế hoạch bước khỏi đời hắn.

Căn phòng lặng yên không một tiếng động.

"Nhưng tôi không muốn em đi."

Trịnh Tại Hiền trong lòng chua xót, đè xuống lời tỏ tình, dùng sức nhéo nhéo cổ tay, hạn chế tối đa hiểu lầm giải thích: "Em đi rồi, tôi tìm không được bạn cùng phòng tốt hơn em. "

Nhưng hắn có cần bạn cùng phòng đâu?

"Anh Tại Hiền..."

Kim Đình Hựu kinh ngạc, bàn tay chuẩn bị bấm điện thoại cũng dừng lại trên không trung. Cậu không hiểu rõ lắm ý tứ của Trịnh Tại Hiền nên không dám khẳng định.

"Thế nào?"

Trịnh Tại Hiền cho phép cậu ở lại là tin vui ngoài ý muốn, không cần chuyển nhà sẽ tránh được rất nhiều phiền toái, chỉ là cậu có ngây ngô cũng không nên lợi dụng lòng tốt người ta mà ở miễn phí. Kim Đình Hựu cuối cùng cũng có phản ứng, tìm giấy bút tính tính toán toán ra một con số. Trịnh Tại Hiền ở bên cạnh đem từng đồ vật nhỏ đã đóng gói xong trở về vị trí cũ, tìm mọi cách từ chối không nhận tiền, nhưng vẫn bị giọng điệu tràn đầy cảm kích của người nọ dồn ép thuyết phục.

Trịnh Tại Hiền nhíu mày nhìn chuỗi số dư ngân hàng của mình tăng lên. Con số đối với hắn không đáng là bao, nhưng đối với một số người không phải con số nhỏ.

Hắn thở dài không biết Kim Đình Hựu là đang gần lại với hắn hay là bước ra xa hơn đây.

–tbc-

*Bá Nha và Tử Kỳ: Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha là quan Thượng Đại Phu nước Tấn. Còn Chung Tử Kỳ là danh sĩ ẩn dật, làm tiều phu đốn củi bên bờ sông phụng dưỡng cha mẹ già yếu.

*Trùng Khánh Sâm Lâm: Trùng Khánh sâm lâm là một bộ phim do đạo diễn Vương Gia Vệ sản xuất năm 1994. Bộ phim là hai câu chuyện gần như riêng biệt về hai mối quan hệ tình cảm của hai viên cảnh sát Hồng Kông với hai phụ nữ. 

Phần được nhắc đến trong fic là câu chuyện thứ hai của bộ phim. Lương Triều Vỹ vào vai viên cảnh sát số 663- người vừa mới chia tay bạn gái. Và Vương Phi vào vai Phi - cô nàng phục vụ kỳ lạ trong quán ăn nhanh Midnight Express, người thầm yêu 663. 

(có tham khảo Wikipedia)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net