Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Ký ức của Kim Đình Hựu về việc tặng quà thổ lộ không được tốt cho lắm, thậm chí có thể dùng từ thất bại để miêu tả. Cũng chính bởi vì thế, trong giao tiếp cậu luôn thiếu đi một chút tự tin. Sau này lại nghe người ta nhận xét cậu là người nhút nhát vụng về, cậu không chắc bản thân có phải là kiểu người đó không, nhưng bất giác đem hình tượng kia đóng khung vào mình.

Món quà đầu tiên cậu làm là dành cho cô bạn cùng lớp mà cậu rất thích. Hình thủ công được cắn dán tỉ mỉ, chỉ tiếc không tặng được. Thực ra cậu cũng không còn nhớ rõ chuyện này, chẳng qua xem lại cuốn album cũ trong ngăn kéo, thấy được bức ảnh cậu vẻ mặt nghiêm túc, trên tay còn cầm mảnh giấy được cắt tỉa hình thù kỳ quái.

Khi ấy, mẹ ngồi bên cạnh ân cần vỗ về mối tình không được đáp lại của cậu đồng thời cũng vui mừng vì cậu đã biết mở lòng yêu thương. Mẹ rất đẹp, bà làm kiểu tóc giống như nữ minh tinh trong poster phim điện ảnh, áo sơ mi lụa độn vai cao, nhìn qua rất giống một cầu thủ bóng bầu dục. Ở thời điểm đó, phong cách ăn mặc này đã sớm lỗi thời từ lâu.

Nơi thị trấn nhỏ của cậu, mọi thứ luôn tụt hậu với thời đại- từ kiểu tóc, cách ăn mặc đến thói quen sinh hoạt. Nếu đem so sánh với thành phố lớn như thể hai thế giới khác nhau.

Bởi vậy cậu cũng sống chậm hơn người ta trong suốt hơn hai mươi năm. Phải cho đến khi đậu đại học, tốt nghiệp, tìm được việc làm, gặp Trịnh Tại Hiền, cậu mới bắt đầu đặt chân vào cuộc sống thành thị hiện đại.

Kim Đình Hựu là một người không giỏi ở điểm nào. Năng khiếu mỹ thuật của cậu tiệm cận với con số không, muốn vẽ siêu anh hùng lại vẽ thành con gián bay, tưởng rất lãng mạn, nhưng không ngờ lại dọa bạn gái sợ hãi, ôm mặt khóc.

Tình yêu đầu đời của Kim Đình Hựu tan vỡ vào buổi chiều tà cùng với tiếng khóc của cô bé. Thân hình nhỏ bé của cậu dưới ánh hoàng hôn muôn phần bi thảm. Sau đó cậu đã cất mảnh giấy màu xanh lá giống hình con gián dưới ngăn bàn học, cùng với bài thi toán 30 điểm để kỷ niệm mối tình đầu đau buồn của mình.

Đến năm mười sáu tuổi, một lần nữa Kim Đình Hựu biết yêu. Trong quá trình trưởng thành, cậu dần phát hiện cậu không thích con gái mà có hứng thú với con trai hơn. Chỉ là cậu không dám nói cho bất kỳ ai, chỉ dám vụng trộm duy trì một đoạn tình cảm thầm mến, không có tương lai.

Giáo viên toán thực tập là người thứ hai mà cậu thích. Điều này không làm cho thành tích học tập của cậu tăng vọt, ngược lại còn sụt giảm, rất nhanh đội sổ trong lớp.

Kim Đình Hựu lắng nghe có chọn lọc. Vào một buổi chiều thầy giáo giảng bài, cậu nghe không được thầy giáo nói "phải ghi nhớ các công thức cho kỳ thi tuyển sinh đại học" mà lại ghi nhớ thầy than thở "tai nghe nhạc vừa bị hỏng." Cho nên, cậu tích góp tiền tiêu vặt mua tai nghe loại tốt nhất, còn vẽ một trái tim nhỏ trong hộp tai nghe, lúc đem đi tặng trong lòng ôm hy vọng được thầy khen ngợi, không ngờ bị người ta cau mày, không những không vui mà còn đem đồ trả về.

"Đình Hựu, thầy không thể nhận quà."- giọng thầy giáo nhẹ nhàng- "Nếu em thật sự muốn báo đáp thầy thì thi cho tốt vào."

Khóe miệng tươi cười Kim Đình Hựu lập tức sụp xuống.

Cũng may ý chí quyết tâm của cậu luôn yếu hơn bạn bè cùng trang lứa, bản tính cậu cũng chậm chạp. Lời tỏ tình thất bại khiến cậu thu mình lại, không muốn nhắc đến nữa, dần dần mà quên đi.

Người kế tiếp là Từ Anh Hạo. Thái độ của Từ Anh Hạo ngay từ đầu đã rất rõ ràng, thậm chí chẳng cho cậu cơ hội chuẩn bị quà tỏ tình. Dù cậu có hao tâm tổn sức bao nhiêu, cũng chỉ là vô dụng.

Sau này thì sao? Kim Đình Hựu nhìn những món quà không thể tặng được trong ngăn kéo mà trộm nghĩ lần tiếp theo cậu bị người ta từ chối là khi nào?

02.

Trở về hiện tại, Trịnh Tại Hiền được Kim Đình Hựu đưa lên nhà.

Hắn cầm cốc nước Kim Đình Hựu rót cho ngồi trên sofa, chân dài vai rộng khép nép nhìn thế nào cũng không tự nhiên. Hắn trông như một cậu học sinh tiểu học làm sai bị bố mẹ trách phạt. Kim Đình Hựu thấy vậy hoài nghi có phải cậu đang áp bức hắn mới khiến hắn làm ra bộ dạng tội nghiệp này hay không.

Cậu thắc mắc: "Tại sao anh làm như em đang bắt nạt anh vậy?"

Trịnh Tại Hiền cẩn trọng nhìn về phía Kim Đình Hựu, cười ha ha ngây thơ, hai má lúm đồng tiền hiện ra. Kim Đình Hựu nhìn nụ cười của hắn lại nghĩ hay là Trịnh Tại Hiền thích bị ngược đãi nhỉ?

Hắn nói: "Anh sợ em không thích anh."

"Thế thì anh cứ tiếp tục sợ đi."

Không muốn nhượng bộ quá nhanh. Kim Đình Hựu không nói với hắn về chủ đề có yêu hay không. Cậu vào phòng ngủ tìm một sợi dây chuyền, đem chiếc nhẫn Trịnh Tại Hiền tặng xỏ vào, muốn đeo lên cổ nhưng trúc trắc mãi không được, đành ngồi xuống trước mặt Trịnh Tại Hiền: "Anh đeo vào giúp em."

Trịnh Tại Hiền cúi đầu, buông chén xuống để cài khóa bạc dây chuyền. Cần cổ thon dài trắng nõn của Kim Đình Hựu cách hắn rất gần, chỉ hắn cần mở miệng, hơi nóng sẽ phả lên gáy cậu.

Trịnh Tại Hiền hỏi: "Sao em không đeo lên tay?"

Giọng nói của Kim Đình Hựu truyền đến từ phía trước: "Vì em chưa sẵn sàng đồng ý làm bạn trai của anh. "

"Ừm, vậy thì cứ từ từ theo ý em."

Trịnh Tại Hiền cười cười, cho dù câu trả lời của Kim Đình Hựu làm cho hai tay hắn thoáng run run bối rối, nhưng hắn vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc- cài khóa dây chuyền cho cậu. Đã lâu hắn không trải qua khoảnh khắc gần gũi với Kim Đình Hựu, hiện tại vẫn không thể tin được.

"Vậy trước khi em đáp lại anh, em có thể không thích người khác không?"

Đầu ngón tay Trịnh Tại Hiền còn đặt trên gáy Kim Đình Hựu, nơi tiếp xúc trơn mượt, nhiệt độ ở đó làm hắn lưu luyến không muốn buông tay.

"Haha..."

Chưa từng thấy qua Trịnh Tại Hiền như vậy, Kim Đình Hựu nhịn không được bật cười thành tiếng, nghĩ tới người này trước kia cao ngạo có bao giờ chịu hạ mình thế này đâu.

Cậu xoay người tránh ngón tay của Trịnh Tại Hiền, ngẩng đầu đối mặt với hắn nói: "Chuyện này cũng không phải do anh định đoạt."

Ngũ Phúc ăn no cơm chạy tới dưới chân Kim Đình Hựu đảo quanh, một vòng lại một vòng, nhìn mà muốn chóng mặt. Kim Đình Hựu bế cún con lên ôm chặt. Đôi mắt ranh mãnh tinh nghịch rõ ràng là đang đem hắn ra đùa giỡn nhưng sao lại đáng yêu thế? Trịnh Tại Hiền thích đến mức cười khờ khạo hơn. Từ thời khắc Kim Đình Hựu đồng ý cho hắn quay lại cuộc đời cậu, khóe miệng hắn chưa từng hạ xuống. Biểu tình này nếu bị Kim Đạo Anh nhìn thấy, chắc sẽ đi bêu rếu bảo hắn là thằng ngốc dở hơi.

"Nhưng anh vẫn hạnh phúc lắm."- Hắn nói- "Vì em lo lắng cho anh, còn cho anh vào nhà."

Trịnh Tại Hiền nhìn thẳng vào mắt Kim Đình Hựu. Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc khác thường, giống như tìm lại được bảo vật trân quý hắn đã mất đi.

Bầu không khí ám muội, ánh mắt giao nhau, hắn muốn hôn, rất muốn hôn Kim Đình Hựu. Vì thế Trịnh Tại Hiền hơi nghiêng về phía trước, muốn chạm môi Kim Đình Hựu.

Năm cm, ba cm, một cm.

Một cm cuối cùng, lại bị Kim Đình Hựu né tránh, cậu đứng dậy ho nhẹ, trong giọng nói mang theo chút ngượng ngùng chuyển đề tài: "Anh có đói bụng không? Em nấu mì cho anh."

"Để anh làm cho."- Trịnh Tại Hiền đứng hình rồi lục tục bước theo, một giây sau lại bị ấn xuống ghế.

"Anh có biết đồ để ở đâu đâu mà làm?"

Một câu nói làm hắn không có khả năng phản bác.

"Nhưng mà em..."

... nấu ăn có sợ đốt cháy nhà bếp không? Những lời này, Trịnh Tại Hải không dám nói ra miệng.

Chờ Kim Đình Hựu bưng mì trở ra, Trịnh Tại Hiền đã ngủ thiếp đi. Tinh thần hắn căng thẳng một thời gian dài, chồng chất mệt mỏi, hiện tại như trút được gánh nặng, cảm giác an tâm làm cho hai mí mắt dán vào nhau, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Kim Đình Hựu bật cười, tìm chăn đắp cho Trịnh Tại Hiền, rồi ngồi xổm xuống nhìn sườn mặt đang ngủ say của hắn. Chưa gì đã muốn tha thứ cho hắn? Có phải cậu quá dễ dãi rồi không? Chiếc nhẫn của Trịnh Tại Hiền ở trước ngực, cảm giác lành lạnh trên da thế mà lại tỏa hơi ấm đến tận trái tim.

03.

Kim Đình Hựu biết sự xuất hiện của cậu trong cuộc sống của Trịnh Tại Hiền là chuyện ngoài ý muốn của hắn. Cho nên Trịnh Tại Hiền không thích cậu là dễ hiểu.

Kim Đình Hựu rất nhạy cảm với việc một người thích cậu hay không thích cậu. Trịnh Tại Hiền là nằm trong số những người không thích cậu.

Trịnh Tại Hiền không thích câu, tùy ý sẽ buông lời châm chọc không có đạo lý. Trịnh Tại Hiền không thích cậu chẳng buồn che giấu, cứ như thế thể hiện ra ngoài. Lúc nào Kim Đình Hựu cũng lo lắng làm gì phật ý hắn.

Nhưng cậu vẫn đối với Trịnh Tại Hiền vô cớ nảy sinh hảo cảm. Cậu nấu canh giải rượu cho hắn uống, đem câu đùa giỡn của hắn ghi nhớ trong lòng, nhận được một câu khen ngợi bâng quơ của hắn mà vui vẻ rất lâu.

Cậu dường như đã coi Trịnh Tại Hiền là người duy nhất trong thành phố này cậu có thể dựa vào. Kim Đình Hựu rất muốn trở nên tự tin hơn, ít nhất là vừa mắt Trịnh Tại Hiền hơn một chút, có được ánh mắt tán thưởng của Trịnh Tại Hiền.

Nghĩ đến đây Kim Đình Hựu lại không khỏi tủi thân. Bởi vì cậu có cố thế nào cũng không được. Mỗi khi đối diện với Trịnh Tại Hiền, cậu luôn chẳng thể ngẩng mặt khẳng khái nói chuyện.

Cũng vì lẽ đó mà cậu không ngừng đáp ứng những yêu cầu vô lý của Trịnh Tại Hiền. Khi nghe được những yêu cầu của hắn, cậu thiếu điều lấy quyển sổ nhỏ ghi nhớ từng cái một.

Lần đầu tiên Trịnh Tại Hiền dẫn người về nhà, thời tiết vẫn chưa lạnh, Kim Đình Hựu cầm hộp cơm cuối ngày không bán hết của tiệm tiện lợi ngước mắt nhìn về phía khu nhà cao tầng, thấy ánh đèn lấp loáng, không hiểu sao nảy sinh hâm mộ  với người nằm trong lòng Trịnh Tại Hiền.

Lần đầu tiên cậu bị kẹt ở công ty vì trời mưa, trong lòng liền nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho Trịnh Tại Hiền, sau khi gửi tin nhắn thì lại thấy không ổn. Tin nhắn đã gửi đi không rút lại được, chỉ vội vàng thêm một câu: "Nhưng nếu anh bận thì không sao đâu, em sẽ tự nghĩ cách nha~". Gửi xong thì lại buồn bã, Trịnh Tại Hiền không thích cậu sẽ không để ý đâu. Thế mà cuối cùng hắn vẫn tới, thân ảnh đầy tức giận xông vào còn có chút đáng yêu. Hẳn là bắt đầu từ giây phút đó, Kim Đình Hựu cảm thấy lòng bàn tay Trịnh Tại Hiền rất ấm áp.

Lần đầu tiên cùng Trịnh Tại Hiền phát sinh quan hệ, lần đầu tiên hôn môi, nguyên nhân thực sự có bao nhiêu phần là liên quan đến Từ Anh Hạo? Cậu không thể nói rõ.

Kim Đình Hựu chưa bao giờ từ chối Trịnh Tại Hiền. Cậu luôn cẩn thận như đi trên băng mỏng. Đồng thời trái tim cũng bắt đầu nhói lên đau đớn không giải thích được.

"Em không cần cái gì cũng nhất nhất nghe theo nó đâu!"

Cái vẻ ngoan ngoãn vâng lời của cậu làm Kim Đạo Anh nhìn không nổi, hận không thể từ bên kia đại dương bay tới đập cho cậu thức tỉnh: "Thằng đó còn nợ anh một ân tình!"

Kim Đình Hựu chỉ biết xấu hổ cười ngây ngô nói: "Nhưng ân tình đó là anh ấy nợ anh, chứ không phải là nợ em."

Kim Đạo Anh tức muốn nổ đom đóm mắt. Kim Đạo Anh chỉ có thể hét lớn nếu Trịnh Tại Hiền lừa gạt Kim Đình Hựu, anh sẽ bay về băm chết Trịnh Tại Hiền.

04.

Khoảng cách giữa Trịnh Tại Hiền và cậu xa quá. Hơn nữa, trên đời này không có ai kiên nhẫn lâu dài dừng lại chờ ai. Cậu thụt lùi lại phía sau thì vô cùng sợ hãi. Bởi thế, cậu vì Trịnh Tại Hiền mà thay đổi rất nhiều. Kính mắt cũng bỏ đi mà thay bằng kính áp tròng. Sau này nghĩ lại, cậu chỉ cảm thấy thật ngu xuẩn, chỉ là khi đó cứ mơ mơ hồ hồ hành động theo cảm tính.

Còn Trịnh Tại Hiền thì sao? Hắn có bao giờ muốn thay đổi để chào đón cậu không? Kim Đình Hựu cảm thụ chậm chạp, không thể phát giác, chỉ biết bản thân đã trở nên hèn mọn không thể hèn mọn hơn.

Đêm từ cửa tiệm tiện lợi trở về, trái tim lạnh lẽo của Kim Đình Hựu rốt cục bắt đầu ấm lên, nỗi đau dai dẳng trong lòng dần dần biến mất, bị một loại cảm xúc êm ái dịu dàng lấp đầy.

Lúc hắn mất tự chủ hôn môi cậu, cậu đã tự động viên rằng nói không chừng Trịnh Tại Hiền cũng có ý tứ với cậu.

Nhưng Trịnh Tại Hiền có thích cậu không? Hắn chưa bao giờ nói thích cậu.

Thời gian trôi qua, Kim Đình Hựu cũng tỉnh ngộ. Khoảng thời gian ở cùng Trịnh Tại Hiền là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Kim Đạo Anh luôn giáo huấn cậu không nên quá ngây thơ, cẩn thận bị lừa gạt, nhưng vẫn bị một ánh mắt, một lời nói của Trịnh Tại Hiền mà rơi vào tay giặc.

Loại tâm tình của cậu không thể miêu tả chính xác. Cậu chưa từng trải qua cho nên cũng không biết phải làm thế nào cho đúng. Cậu chỉ biết nương theo Trịnh Tại Hiền. Cậu muốn trở nên hoàn hảo hơn, muốn Trịnh Tại Hiền để ý đến cậu nhiều hơn. Nếu mỗi một ngày cậu gần hắn thêm một chút có lẽ lâu dài sẽ ổn thôi.

05.

Vì thế lá gan của Kim Đình Hựu lớn dần. Cậu không kiêng nể gì, bắt đầu thăm dò phản ứng của Trịnh Tại Hiền, bắt đầu cho rằng cậu ở trong lòng Trịnh Tại Hiền không giống người khác.

Bàn tay Từ Anh Hạo chống cằm, anh thường không thích tham gia vào chuyện riêng tư của cấp dưới. Chẳng qua hóng hớt là bản tính của nhân loại. Mà Kim Đình Hựu có vẻ rất cần một người để tâm sự, nên Từ Anh Hạo cũng nguyện ý lắng nghe.

Từ Anh Hạo nghe chuyện từ đầu đến cuối mà nhíu chặt lông mày. Người ta có câu "người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc tỏ tường", Trịnh Tại Hiền và Kim Đình Hựu giống như hai người đi trong mê cung, rõ ràng chỉ còn cách một ngã tư nhưng không ai chịu bước tiếp.

Kim Đình Hựu phiền não chẳng có tinh thần. Từ Anh Hạo nhìn cậu, cố suy nghĩ từ ngữ mới miễn cưỡng mở miệng: "Anh thấy chẳng có bạn bè nào giống hai người đâu."

"Nhưng Trịnh Tại Hiền nói..."- Kim Đình Hựu phản bác- "Anh ấy nói sẽ không bao giờ thích em."

Từ Anh Hạo bĩu môi khinh thường: "Không ai ngớ ngẩn mà dây dưa lâu dài với một người mình không thích. Anh không biết Trịnh Tại Hiền thế nào còn anh thì không bao giờ mập mờ với người mà anh không thích."

Ánh mắt Từ Anh Hạo dưới ánh đèn vàng rất nghiêm túc khiến Kim Đình Hựu tin tưởng vài phần.

Từ Anh Hạo lại hỏi: "Trịnh Tại Hiền có phải là người thiếu quyết đoán không?"

Tất nhiên là không. Kim Đình Hựu dám khẳng định. Cậu đã rất nhiều lần tình cờ nghe được tình nhân của Trịnh Tại Hiền cầu xin hắn qua điện thoại. Trịnh Tại Hiền trả lời thế nào đây? Hắn chỉ dứt khoát rũ bỏ không một thương cảm. Mỗi lần chứng kiến, Kim Đình Hựu thường trộm mắng Trịnh Tại Hiền là cái đồ người máy vô lương tâm lạnh như băng. Trịnh Tại Hiền quyết đoán thế mà chưa bao giờ thẳng thắn với cậu.

Từ Anh Hạo nhẹ giọng: "Trịnh Tại Hiền không thổ lộ có lẽ bởi vì cho rằng em vẫn còn thích anh."

Nhưng Trịnh Tại Hiền rốt cuộc thích cậu ở điểm nào? Trái tim Kim Đình Hựu thoáng chốc đập thình thịch.

Thấy Kim Đình Hựu không trả lời, Từ Anh Hạo nói thêm: "Nếu như em thích Trịnh Tại Hiền thì nên sớm nói cho anh ta biết đi."

"Em không thể nói."

"Tại sao không thể nói?"

Tại sao ư? Là bởi vì Trịnh Tại Hiền từng nói hắn không bao giờ thích cậu à? Nhưng đó cũng là chuyện của rất lâu trước kia rồi.

Kim Đình Hựu nhắm mắt lại. Nghĩ đến việc giờ đây có thể Trịnh Tại Hiền cũng thích cậu, có thể bọn họ đều thích đối phương, trong lòng Kim Đình Hựu chợt vui vẻ chưa từng có.

06.

Lần chuẩn bị quà tỏ tình tiếp theo kể từ năm mười sáu tuổi của Kim Đình Hựu, so với những lần trước còn khó quên hơn.

Cậu nhớ như in biểu cảm của Trịnh Tại Hiền vào đêm hôm đó, một biểu cảm mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Kim Đình Hựu nhớ lại lúc cùng Từ Anh Hạo chọn quà thì Trịnh Tại Hiền gọi tới. Cuộc điện thoại bất chợt làm cậu giật mình cứ như bị bắt gian làm chuyện xấu. Cậu muốn tạo bất ngờ cho Trịnh Tại Hiền nên chẳng để ý bất thường trong giọng nói của hắn. Khi ấy trải qua nhiều chuyện, cậu đã gần như chắc chắn tình yêu giữa hai người.

"Em đang ở đâu?"

"Em ạ?" "

Giọng nói của Trịnh Tại Hiền từ đầu dây bên kia truyền tới, Kim Đình Hựu theo bản năng đáp lời, rồi quay sang ra hiệu cho Từ Anh Hiệu đang trao đổi với nhân viên cửa hàng yên lặng, lắp bắp nói dối:

"Em... Em đang ăn cơm với đồng nghiệp, haha..."

Cũng may Trịnh Tại Hiền không hỏi nhiều, Kim Đình Hựu mừng thầm. Nếu cậu phải nói thêm mấy câu nữa, nhất định sẽ lộ sơ hở.

"Ừ, anh biết rồi. Về nhà sớm, đừng uống rượu."

Cúp điện thoại thì tràn ngập bất an. Kim Đình Hựu không biết bất an này từ đâu mà đến. Cậu chọn được đồng hồ ưng ý, Từ Anh Hạo cũng khen mắt nhìn của cậu rất tốt, Trịnh Tại Hiền nhất định sẽ thích thôi. Thế mà suốt bữa cơm cậu ăn uống chẳng có khẩu vị gì. Rốt cuộc vì sao mà bất an? Cậu cũng không hiểu rõ, chỉ là trái tim nhộn nhạo như giông bão sắp tới.

Chiếc đồng hồ nặng trịch trong ba lô của Kim Đình Hựu. Mỗi lời nói của Trịnh Tại Hiền đều khiến trọng lượng trên vai cậu nặng thêm vài cân. Cậu tự giễu bản thân thật hết thuốc chữa, cứ tự nuôi hy vọng rồi bị người ta chém đứt.

Trong một giây cậu muốn nói ra sự thật rằng hắn hiểu lầm rồi, quà tặng lấy ra luôn cho hắn thấy chẳng cần đợi đến ngày sinh nhật, cứ nói ra hết sự thật cho hắn biết. Nhưng Kim Đình Hựu lại cũng muốn nghe một đáp án từ hắn. Cậu dùng ngữ khí lo lắng khẩn trương, toàn tâm toàn ý muốn nghe câu trả lời của hắn.

Cậu hỏi: "Nếu là anh, nếu như là anh, anh có thích không? Anh thì sao ạ?"

Trịnh Tại Hiền trả lời như thế nào? Hắn nói hắn sẽ vứt đi.

Kim Đình Hựu sững sờ, trái tim quặn thắt.

Đó có lẽ là những lời nhất thời nóng giận thôi. Kim Đình Hựu thầm nghĩ. Tối hôm đó, cậu ngồi trên sofa chờ rất lâu, chỉ cần Trịnh Tại Hiền bước ra giữ cậu lại, cậu sẽ không đi.

Đáng tiếc, mặc kệ cậu chờ đợi thế nào, cũng không thấy Trịnh Tại Hiền xuất hiện. Món quà tỏ tình đã không thể lấy ra.

07.

Vừa rồi lúc cậu vào phòng ngủ tìm dây chuyền, vừa vặn ở ngăn tủ nhìn thấy đồng hồ nằm yên một góc. Tâm tình vốn đã dịu xuống lại cuộn lên cảm giác khó tả. Cậu nhíu mày đóng ngăn kéo. Không nhìn thấy thì không sao nhìn thấy lại khó chịu.

Thời điểm đó cậu rất chán nản, nhưng không thể tìm Trịnh Tại Hiền nói rõ. Cậu hết lần này đến lần khác chửi rủa chính mình là đồ ngu ngốc.

Nghĩ đến đây lại thấy tủi thân, nhìn gương mặt ngủ say của Trịnh Tại Hiền cũng không còn tư vị gì. Kim Đình Hựu mạnh tay đánh vào mông Trịnh Tại Hiền, kéo người rời khỏi giấc mộng.

"Ôi, có chuyện gì thế?"- Trịnh Tại Hiền giật nảy.

Hắn còn chưa tỉnh ngủ, hai má phị xuống giống như bánh bao nhỏ vừa ra lò. Kim Đình Hựu vỗ vào mặt hắn, xoa rất mạnh đánh thức. Cậu hừ một tiếng: "Ăn mì của anh đi này."

Nửa đêm cậu mơ mơ màng màng cảm giác được người ta ôm chặt, lồng ngực đối phương rất ấm áp, làm cho cậu theo bản năng rúc vào sâu hơn. Xúc cảm quen thuộc trở về, Kim Đình Hựu thoải mái thả lỏng, nửa tỉnh nửa mê nghe Trịnh Tại Hiền dịu dàng hôn tai cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh yêu em."

Kim Đình Hựu đem đầu chôn vào lồng ngực hắn, miệng chu chu rì rầm. Trịnh Tại Hiền kề sát lại, nghe ra được cậu nói: "Anh thật là phiền chết."

Khóe miệng Trịnh Tại Hiền nhếch lên, ôm người siết chặt. Phiền chết thì sao? Hắn muốn cả đời ở chỗ này phiền chết Kim Đình Hựu.

08.

Sự khác biệt lớn nhất giữa thành phố K và thành phố S chính là thời tiết. Thành phố K thời tiết ôn hòa hơn, không cần ngày nào cũng phải mở điện thoại ra xem dự báo thời tiết. Nếu không phải ngày đó nghe được thông báo thành phố sắp đón đợt tuyết rơi nhiều năm chưa gặp, Kim Đình Hựu còn chẳng biết đã là tháng hai. 

Trịnh Tại Hiền chuyển đến ở cùng cậu sắp được mười tháng.

Trước kia lúc cậu một mình khổ sở luôn cảm thấy ngày tháng sao dài lê thê. Nhưng từ khi Trịnh Tại Hiền chuyển vào, cậu thấy ngày nào cũng hài lòng vừa ý tựa như gió thổi may bay, nhanh như chớp mắt trôi đi.

Thân phận của hai người đã thay đổi. Hiện tại đổi lại là Trịnh Tại Hiền chờ cậu đi làm về. Mỗi lần mở cửa sẽ thấy hắn đeo tạp dề, tóc mái rũ xuống, mùi sữa tắm theo sợi tóc mềm mại tản ra không khí, giống như một trái đào thành tinh. Trái tim Kim Đình Hựu tan chảy như đường, mọi mệt mỏi đều tiêu tán.

Gần đây hắn mua sắm cho Ngũ Phúc rất nhiều quần áo kỳ quái. Đáng sợ nhất là bộ đồ múa lân, nhìn xa giống sư tử nhỏ, nhìn gần lại là chó, đeo mấy chuỗi lục lạc rung rinh. Ngũ Phúc bị Trịnh Tại Hiền đùa giỡn ngã ngửa ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net