4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Châu Thành là quán café Winwin sở hữu. Thiết kế nghiêng về nét cổ điển, có chiều sâu, cách bài trí không phô trương nhưng cũng không hề đơn giản. Có thể thấy con mắt thẩm mĩ của Winwin rất được. Kì lạ ở chỗ, Jungwoo cứ có cảm giác nơi này thật thân quen, dù chưa một lần đặt chân đến.

"Anh là người nhặt được giấy tờ của tôi?" – Jungwoo khuấy nhẹ li trà trước mặt. Trà nhài nhưng hương vị thì đắng chát.

"Đúng vậy, trái đất thật tròn có phải không? Tôi thấy chúng bị bỏ lại trên ghế đá ở công viên, không nghĩ lại trùng hợp là anh."

"..." – Jungwoo chẳng biết đáp lại thế nào. Cậu bị móc mất ví, có lẽ tên trộm chỉ lấy tiền và bỏ lại thẻ ra vào kí túc đại học lẫn thẻ nghiên cứu sinh. Giữa đại lục mênh mông, giữa Bắc Kinh rộng lớn, trong hằng hà sa số nhân mạng, thế mà người nhặt được lại là tình mới của chồng cũ. Cậu không tìm được Jaehyun, nhưng lại tìm được chàng thơ của anh. Chẳng lẽ đây chính là định mệnh trong truyền thuyết sao? Jungwoo bật cười chua chát.

"Anh sang đến tận Trung Quốc này để làm gì vậy? Tìm giám đốc ư?"

Câu hỏi của Winwin bay trúng hồng tâm, không vòng vo, không lắt léo, trực tiếp tìm cách phơi bày những cảm xúc bị Jungwoo bưng bít trong chiếc lọ bí mật suốt bao lâu nay.

"Đúng vậy" – Jungwoo thẳng thừng đáp, suy cho cùng cậu chẳng có lí do gì để phủ nhận – "Quả thật tôi nuôi ý định sang đây tìm người... Nhưng yên tâm, tôi không phải là kiểu sẽ phá vỡ hạnh phúc của người khác."

Jungwoo cố tỏ ra cay nghiệt. Cậu có quyền làm như vậy lắm chứ. Nhưng có vẻ Winwin không mấy để tâm.

"Tại sao lại phải đi tìm? Hay là anh vẫn còn yêu giám đốc?"

Jungwoo đã muốn giấu nhẹm đi, Winwin lại chẳng kiêng dè điểm đúng huyệt đạo của cậu. Đúng đấy, là vì Jungwoo còn yêu anh ta, yêu cái gã đàn ông bạc bẽo bỏ rơi cậu để cao chạy xa bay cùng người trước mặt. Đôi lúc cậu tự cảm thấy xấu hổ vì trái tim quá sức nhu nhược của mình, hẳn cậu là tên ngu xuẩn nhất, mù quáng nhất mới đặt lòng tin vào một tình yêu vĩnh cửu, một tình yêu vạn kiếp.

"Nếu tôi nói là còn, cậu định làm gì?"

"Vậy nếu tìm được giám đốc rồi, anh định làm gì?" – Winwin hỏi ngược lại. – "Cũng đâu phải là 2 người sẽ quay lại với nhau?"

"Tôi chỉ muốn cho anh ta thấy tôi sống tốt thế nào" – Jungwoo giống hệt Mark, nói dối chẳng ra sao. Ít ra lí do này còn tốt hơn lí do ấu trĩ rằng cậu chỉ muốn nhìn thấy Jung Jaehyun cho thỏa nỗi nhớ.

Winwin không đáp, cậu bận quan sát người đối diện. Lẽ thường, quá sâu đậm sẽ biến yêu thương thành bi thương, sẽ biến lửa tình thành lửa hận. Thế mà trong sự cuồng si của Jungwoo, cậu chỉ thấy tình yêu thuần khiết đến dại khờ vượt qua cả lí trí, cả thù hận và ghen tuông.

"Dù sao thì...anh ta...vẫn sống tốt chứ?"

Jungwoo ngập ngừng lên tiếng. Đáng lẽ, giữa Winwin và cậu không phải là mối quan hệ có thể điềm tĩnh đối mặt, ngồi thưởng trà ôn lại chuyện xưa. Hơn nữa, nói trắng ra Winwin là tình địch cướp mất người cậu yêu, là kẻ chen chân khiến hạnh phúc dang dở, làm sao cậu biết những lời anh ta nói liệu có mấy phần chính xác? Nhưng Jungwoo mặc kệ đấy. Mối nhân duyên giữa Jaehyun và cậu đã đứt. Từng là hai đường thẳng quấn quýt trùng nhau, vậy mà nay tách rời và chỉ giao cắt tại điểm chung duy nhất là Winwin trước mặt. Muốn biết về anh, ngoài bấu víu niềm tin vào người này ra, còn có cách nào khác?

"Giám đốc... " – Winwin thiếu tự nhiên, tay vân vê vạt áo.

"Có thể dẫn tôi đến chỗ anh ta được không?" – Jungwoo ngắt lời, nói rất nhỏ, gần như là thì thầm - "Tôi chỉ cần nhìn từ xa thôi là đủ."

Bấy lâu kiếm tìm không có kết quả, hôm nay gặp được Winwin, chẳng phải ông trời đang rủ lòng thương cho Jungwoo được nhìn thấy Jaehyun theo cách hèn mọn nhất hay sao? Lòng tự tôn của cậu nhường chỗ cho nỗi nhớ, cho nỗi khát khao được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt. Cậu nhớ anh sắp phát điên rồi. Mắng chửi cậu ngu ngốc cũng được, nói cậu không có tiền đồ cũng được, trì triết cậu vì một người mà đánh mất tự trọng cũng được, miễn sao để cậu nhìn thấy anh. Jungwoo chỉ đơn giản là không chịu nổi khi không cảm nhận được Jaehyun đang tồn tại.

"Xin lỗi nhưng tôi không thể giúp gì cho anh được. Giám đốc và tôi chia tay rồi."

"...Nói dối."

"Anh có thể không tin, nhưng chúng tôi đã đường ai nấy đi từ lâu. Tôi không còn biết tung tích của giám đốc nữa."

Tia hi vọng le lói trong Jungwoo vừa mới lóe lên một chút đã vội tắt ngấm. Cậu kích động đứng phắt dậy, nhào người lên lấy 2 tay nắm cổ áo Winwin. Hành động tưởng như bột phát này thực chất là sự tất yếu của những dồn nén chất chồng hơn 2 năm đằng đẵng. "Không biết tung tích" – 4 chữ sắc lạnh là giọt nước cuối cùng làm chiếc ly tuyệt vọng của Jungwoo chảy tràn lênh láng. Cốc trà nhài trên bàn cũng bị xô nghiêng và rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Tiếng choang giòn tan như tiếng vụn vỡ từ đáy lòng tan nát của cậu.

"Anh nghĩ tôi tin nổi ư? Hai người yêu nhau lắm cơ mà? Anh ta đã bỏ tất cả đi theo anh sang đây, sao có thể nói chia tay là chia tay ngay được? Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ta 1 chút thôi, vậy cũng không được sao? Anh muốn lừa tôi? Jung Jaehyun chắc chắn không phải loại người bạc tình như vậy, vừa yêu đã bỏ..."

Jungwoo đang tuôn một tràng thì khựng lại. Jaehyun không phải loại người bạc tình như vậy ư? Không bạc tình, sao có thể làm tổn thương cậu suốt bấy lâu? Không bạc tình, sao đủ sức rũ bỏ hơn chục năm mặn nồng vì một người mới? Jungwoo ơi là Jungwoo, rốt cuộc thì mày có tìm bao nhiêu cách, cũng không đủ để bào chữa cho anh ta nữa rồi. Chấp nhận đi, kẻ thảm hại. Mày đơn giản là không xứng đáng được yêu.

"Này, làm cái gì đấy?" – Một chất giọng cộc lốc vang lên, hất cánh tay chẳng có tí đe dọa của Jungwoo khỏi cổ áo – "Tư Thành, em có sao không?"

Yuta nghe tiếng vỡ, từ lúc nào đã đứng giữa 2 người.

"Vào trong đi Du Thái. Em không sao" 

Winwin dùng tay giữ lấy Yuta, ngăn cho anh không nhảy xổ vào người còn lại.

"Anh định động chân động tay gì với vợ tôi?" – Yuta hùng hổ quát vào mặt Jungwoo bằng thứ tiếng Trung lơ lớ, bộ dạng rất không vừa ý.

"Vợ?"

"Phải! Vợ tôi! Không ai được phép động vào em ấy, nhất là khi còn ở trong cái quán này!"

Jungwoo đánh mắt sang nhìn Winwin. Hóa ra là thật.  Rằng Jaehyun và Winwin đã chia tay, thậm chí Winwin còn kịp tìm được người tình mới. Hóa ra là thật. Rằng Jaehyun biệt tích biệt tăm. Phạm vi lần này không còn ở Trung Quốc nữa. Jaehyun sẽ ở đâu giữa 200 đất nước, giữa 6* lục địa, giữa 7 tỉ người? Mặc cho Jungwoo điên cuồng kiếm tìm, hình bóng Jaehyun cứ càng ngày càng rời xa. Xa đến mức dường như Jaehyun chỉ còn là ảo ảnh tồn tại trong trí tưởng tượng của cậu. Xa đến mức vô thực.

(6* lục địa:  Á, Phi, Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Âu, Úc, mình bỏ qua Châu Nam Cực nha =)))

"Cảm ơn vì đã trả lại giấy tờ cho tôi, và cũng xin lỗi." – Jungwoo chếnh choáng lấy lại thăng bằng, móc ra vài tờ nhân dân tệ đặt lên mặt bàn – "Tôi xin phép đi trước".

"Thái độ cái kiểu gì đấy? Này, ai cho anh đi?"

Jungwoo bước nhanh ra khỏi Châu Thành, đằng sau vẫn còn giọng Yuta nói với theo. Bên ngoài đèn đường đã bật hết, cậu vùi người vào trong màn sương đặc quánh của đêm Bắc Kinh và tâm trí cũng tựa như bị ngợp trong mây mù giăng tỏa.

Biết tìm Jaehyun ở đâu đây? Có phải cả đời này cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa không? Jungwoo có cảm giác cổ họng nghẹn cứng lại, hô hấp khó khăn khi nghĩ như thế. Lục tung Trung Hoa, cậu làm được. Quét hết các ngõ ngách ở Hàn Quốc, cũng chẳng sao. Dù là ở đâu đi chăng nữa... chỉ cần cho cậu 1 địa chỉ, 1 đích đến thôi.

Jaehyun à, em mệt mỏi quá, đừng trốn nữa được không?

Trời trở gió, mưa bắt đầu nặng hạt. Mọi người tán loạn tìm nơi trú. Jungwoo vẫn thẫn thờ tiếp tục những bước chậm chạp, thầm cảm ơn cơn mưa đã giúp cậu che giấu gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Nếu cơn mưa này rửa trôi được cả nỗi tuyệt vọng trong lòng cậu thì tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net