2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaehyun không biết tại sao hoàng tử nhỏ dạo này luôn cố tránh mặt anh. Lúc đầu không thấy cậu líu lo trong căn bếp, Jaehyun đã nghĩ là do cậu thực sự phải tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc hoàng gia sắp đến nhưng sau đó khi qua vườn hồng, Jaehyun thấy cậu chỉ ngồi thẫn thờ bên ô cửa sổ nghịch những hạt sương trên cành hoa giấy đang vươn cao, anh biết cậu thực sự đang tránh mặt anh.

Phải mất một lúc sau thì hoàng tử mới để ý đến anh, đầu tiên cậu cứ mơ màng chống tay vào thành cửa nhìn anh nhưng khi anh nở nụ cười và cúi người chào cậu, cậu lại như bị điện giật run lên rồi chạy vào trong.

Jaehyun vẫn nhớ như in mùa xuân năm ngoái, khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu tinh nghịch chạy trước, để mặc đoàn tùy tùng lo sợ cho cậu bé nhỏ chạy theo sau, anh đã thấy hoàng tử nhỏ thật xinh đẹp và gần gũi, khác hẳn với những vị quý tộc hoàng gia mà anh gặp. Cậu hoàng tử với đôi mắt trong veo và khuôn miệng xinh xắn mềm mại, vòng eo nhỏ như chỉ cần một vòng tay của anh cũng đủ ôm trọn. Hoàng tử lại mềm mại như một chiếc kẹo bông xốp, như lớp kem đánh phồng trong tiệm bánh của anh, không, có khi còn mềm mại hơn cả thế.

Hoàng tử có vẻ rất thích cái trâm nhỏ hình con bướm có đính ngọc trai mà bạn thân Jack của anh nhờ mua cho Rose, cậu cứ đứng im và suy tư nhìn vào cây trâm khi nó được truyền từ tay anh sang cho Rose. Khi cả hai nhận ra cậu và cúi chào, cậu lại nở nụ cười có phần ngây thơ và ngốc nghếch của mình, gạt tay bảo không cần phải hành lễ vì mọi người đều là những người được cha mẹ sinh ra bình thường như nhau.

Jaehyun chưa bao giờ gặp vị quý tộc nào gần gũi và thân thiện như cậu, dù từ khi hoàng thái hậu Cin chính thức trở thành thái tử phi, khoảng cách của dân thường và giới quý tộc đã được rút ngắn nhưng nó không thể biến mất. Anh đã từng đến làm bánh cho nhiều gia đình quý tộc nhưng họ đều chê mùi men ám lại trên người anh, chỉ có vị hoàng tử nhỏ đôi lần ghé qua tiệm bánh cuối đường của anh là luôn hít hà mùi men bánh mì, cậu thậm chí còn thích nó hơn cả mùi bơ sữa béo ngậy.

Hoàng tử thường ghé tiệm của anh mỗi ngày chủ nhật cuối cùng của tháng khi đi tuần hành. Cậu phải thay anh trai đảm nhiệm những công việc của thái tử ở kinh đô bởi thái tử Doyoung đang phải thực hiện các chuyến đi ngoại giao khắp đất nước và các vùng lân cận để chuẩn bị cho sự lên ngôi vào năm sau. Bữa tiệc hoàng gia cuối năm là lúc thái tử trở về, hoàng tử Jungwoo sẽ không phải thực hiện công việc thay anh mình, tức là cậu sẽ chẳng bao giờ ghé qua tiệm bánh của anh nữa, nghĩ đến thôi Jaehyun cũng đã không thể chịu nổi.

Lúc được gọi vào lâu đài để chuẩn bị cho bữa tiệc hoàng gia cuối năm, Jaehyun đã vô cùng bất ngờ bởi anh chỉ là chủ của tiệm bánh nhỏ cuối một con đường của kinh đô rộng lớn, tiệm bánh của anh chẳng mấy khi được giới quý tộc ghé thăm, anh cũng chỉ đôi lần được diện kiến các gia đình quý tộc để trổ tài làm bánh nhưng không thực sự được họ yêu thích như những thợ làm bánh già lâu năm.

Nhưng Jaehyun chẳng có thời gian để suy nghĩ đến việc đấy vì mỗi sáng anh phải tất bật vào cung từ sớm và trở lại tiệm bánh khi trời đã tối và trăng lên cao. Còn một vấn đề khiến anh suy nghĩ nhiều hơn nữa đó là vị hoàng tử nhỏ cứ quấn lấy anh không dời, cái miệng bé xinh mềm hơn cả kem bông cứ tán dương bất cứ thứ gì anh làm khiến trái tim anh lúc nào cũng như đang đạp xe đạp trong lồng ngực.

Là một người đàn ông khỏe mạnh với các giác quan và suy nghĩ bình thường, anh thừa biết hoàng tử nhỏ có một chút tình cảm gì đó với anh, ấy vậy mà khi chỉ cách đêm tiệc hoàng gia hơn một tuần nữa, cậu lại không còn ríu rít xuống phòng bếp tìm anh, thậm chí còn tránh mặt anh.

Để gặp mặt hoàng tử, anh đã xin đi làm những công việc nhỏ nhặt như đặt giá bánh, đến kho xin những dải ruy băng trang trí bánh, thậm chí còn đứng ra nhận báo cáo công việc với hoàng hậu, người dịu dàng nhưng lại vô cùng chu toàn và khó tính trong việc tổ chức các sự kiện trọng đại. Để làm cậu chú ý đến mình, anh còn chuẩn bị những viên kẹo được gói trong lớp giấy bóng cầu vồng, đưa cho cậu khi hai người gặp nhau trước đại điện, cậu chỉ ngơ người xòe bàn tay ra nhận như đứa trẻ mà không có phản ứng gì khác. Jaehyun thích vị hoàng tử vui tươi sinh động đúng với tính cách của cậu hơn là người đang lơ ngơ, lúc nào cũng cố tổ ra bình tĩnh như bây giờ.

Khi Jaehyun nhìn thấy hoàng tử Jungwoo ở trước cửa nhà may với đôi mắt sưng mọng như quả cherry, anh đã rất bất ngờ và đau lòng nhưng không dám làm gì thất lễ. Cô nàng Rose dường như đang cố vỗ về và đưa cho cậu một tui vải nhỏ, sau đó còn thì thầm điều gì đó với cậu.

Một suy nghĩ vội lóe lên trong đầu Jaehyun, chẳng phải hoàng tử luôn cố gắng tiếp cận phòng bếp để lấy bánh gửi đến cho nhà may hoàng gia sao, cậu còn luôn đóng riêng cho Rose một hộp bánh có chiếc nơ màu đỏ như loài hoa cô mang tên. Phải chăng mọi suy nghĩ và cảm nhận trước giờ của Jaehyun đều là ảo tưởng của chính anh, hoàng tử Jungwoo chẳng dành cho anh chút tình cảm nào hết, cậu chỉ muốn anh vui vẻ làm bánh cho cô nàng Rose xinh đẹp của cậu thôi.

Nhưng buồn thay Rose lại đang yêu và chờ đợi tên họa sĩ lang thang bạn anh, Jack, kẻ đang đến các vùng ngoại bang để vẽ vời và hứa sẽ trở lại với cô khi có thể mở một phòng tranh trong thành phố. Và cô đã từ chối hoàng tử nhỏ khiến cậu khóc và đôi mắt cậu đỏ mọng như bây giờ.

Chỉ nghĩ thôi Jaehyun cũng đang phát điên lên vì ghen tuông và xấu hổ, anh đã nghĩ mùi men bánh mì trên người mình có thể quyến rũ cậu nhưng sau tất cả, đó chỉ chính những ảo vọng của anh. Jungwoo là hoàng tử của cả vương quốc, là em trai ruột của thái tử, cậu xứng đáng được chọn những nàng công chúa hay con cái nhà quý tộc làm vợ, không thì cũng là một người xinh đẹp như Rose chứ không phải tên làm bánh lúc nào cũng có những vết bột trắng xóa dính trên quần áo như anh.

Jaehyun đã xin nghỉ một ngày ở căn bếp hoàng gia dù mọi việc đang rất bận rộn nhưng nhìn khuôn mặt chảy dài và mệt mỏi của anh, vị quản bếp già đã đồng ý. Jaehyun chỉ muốn về nhà ngủ và quên hết tất cả mọi thứ, anh chia những viên kẹo gói trong giấy bóng cầu vồng cho những đứa trẻ ở cửa lâu đài và trở về nhà chìm vào giấc ngủ.

Không hiểu sao sáng hôm sau hoàng tử nhỏ đã đứng trước cửa bếp hoàng gia đợi anh, cậu còn mỉm cười và dí sát gương mặt xinh đẹp của cậu về phía mặt anh. Cậu thậm chí còn hỏi anh nghĩ người xinh đẹp nhất trên thế gian này là ai.

"Tôi không biết, tôi chỉ quan tâm đến những chiếc bánh thôi." – Jaehyun đã lạnh lùng trả lời thế vì anh chưa quên cái nắm tay hôm qua Rose trao cho cậu dù trong lòng anh khi nhắc đến hai chữ xinh đẹp lúc nào cũng là hình ảnh của vị hoàng tử nhỏ nào đó đang hít hà mùi men trong tiệm bánh cuối đường.

Hoàng tử Jungwoo xịu mặt xuống nhưng vẫn cố gắng bám dính lấy anh như mọi hôm, trong lòng còn lẩm bẩm tên Rose khiến anh đã đổ nhầm muối thay cho đường và phải làm lại cả mẻ bánh dưới con mắt không hài lòng của vị quản bếp già.

"Cậu lại muốn xin bánh gửi cho Rose sao?" - anh đã tự hỏi lòng mình như thế và ngó lơ cậu. Thực ra anh đang không thể bình tĩnh nổi vì ghen tuông.

Những ngày sau đó Jungwoo đều đặn chờ anh ở trước cửa bếp hoàng gia và hỏi anh những câu hỏi giống nhau về người xinh đẹp nhất, đôi khi Jaehyun cảm thấy cậu giống như vị hoàng hậu trong câu chuyện Nàng Bạch Tuyết còn anh giống như chiếc gương thần, mỗi ngày đều trả lời câu hỏi "Thế gian ai đẹp được dường như ta?" của cậu. Nhưng chiếc gương thần Jaehyun lại luôn dối lòng đáp lại hoàng tử của anh rằng cậu chẳng phải người đẹp nhất trần đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net