Chương VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tại Hiền mệt mỏi lê bước về phòng. Bên tai vẫn quanh quẩn tiếng Kim Đình Hựu nói thích hắn. 

"Đệ thích huynh! Trịnh Tại Hiền đệ thích huynh!"

Phải lấy bao nhiêu dũng khí một người mới có thể khẳng khái thổ lộ tâm tình của mình như vậy. 

Khóe mắt Trịnh Tại Hiền đột nhiên cay cay, hắn nhìn ngọc bội hình bạch hồ ly đặt ngay ngắn trên bàn. Kim Đình Hựu đã ép hắn nhận lấy mảnh ngọc này mấy ngày trước. Kim Đình Hựu nói cậu mang theo ngọc bội đào tiên là tượng trưng cho hắn, còn hắn mang theo ngọc bội bạch hồ ly là tượng trưng cho Kim Đình Hựu. Nhìn vật như thấy người. Hai người lúc nào cũng có nhau.

Hắn vuốt ve mặt ngọc bội mà cười khổ.

"Ta thích Thanh Khâu chứ. Nơi đó không những tươi đẹp mà quan trọn hơn là có tiểu hồ ly. Chỉ là ta không thể đến đó được."

Trịnh Tại Hiền vốn dĩ không xứng. Hắn chẳng là ai cả. Hắn làm sao có thể sánh vai với tiểu hồ ly của hắn?

-

Sau ngày hôm đó, Kim Đình Hựu không quay lại tìm Trịnh Tại Hiền nữa. Nếu phải diện kiến Ngũ công chúa, cậu cũng căn thời gian để không phải chạm mặt Trịnh Tại Hiền.

Bọn họ thoáng chốc giống như người xa lạ không quen không biết. Gian phòng của Trịnh Tại Hiền mấy ngày qua ríu rít tiếng người liến thoắng giờ im lìm lạnh ngắt như tờ. Trịnh Tại Hiền đã quen cảnh sống cô đơn này cả ngàn năm. Bây giờ chỉ là hắn quay lại cuộc sống cũ, có gì mà phải ủ rũ buồn chán. 

Vào tiệc mừng thọ Vương Mẫu nương nương, cả thiên giới giăng đèn kết hoa lộng lấy, trăm tiên xúng xính áo quần tham dự. Đã lâu không gặp cảnh náo nhiệt như thế, Trịnh Tại Hiền có chút không thích ứng được. Hắn càng không thích ứng được chính là thấy cảnh Kim Đình Hựu cùng Ngũ công chúa bên nhau cười nói.

Nụ cười trên môi Kim Đình Hựu rực rỡ đến chói mắt. Kim Đình Hựu không hổ danh là Thanh Khâu tiểu tiên quân. Lúc thường Kim Đình Hựu bám theo bên cạnh Trịnh Tại Hiền chỉ mặc một thân bạch y đơn giản đã đủ xinh đẹp đáng yêu. Hiện tại, cậu khoác trên mình lụa là gấm vóc tinh xảo càng tôn lên cốt cách cao quý. Trịnh Tại Hiền không muốn nhìn mà ánh mắt cứ vô thức đặt trên người cậu. Kim Đình Hựu đứng bên cạnh Ngũ Công chúa, mang theo ánh mắt thâm tình, khiến ai nấy đều xuýt xoa đôi kim đồng ngọc nữ xứng đôi vừa lứa. 

Trịnh Tại Hiền dứt khoát quay đầu đi không nhìn nữa. Hắn nhìn bàn tiệc, nhấc bình rượu lên rót cho bản thân một chén. Loại rượu thượng đẳng mang theo vị ngòn ngọt mà không cay nồng. Hắn uống rồi lại uống, uống đến quên cả thực tại. Dù sao, ở đây chẳng có người nào biết hắn là ai, hắn có làm gì thất lễ cũng chẳng ai buồn bàn tán.

Có điều Trịnh Tại Hiền không nhận ra, có người trong mắt cũng tràn đầy hình bóng của hắn.

Trịnh Tại Hiền loạng choạng rời đi, người đó lập tức cũng đuổu theo sau hắn.

Từng bước từng bước, bảo hộ hắn.

Đẩy ra cửa phòng, Trịnh Tại Hiền cầm bình rượu tu xuống một hơi.

"Tại Hiền ca..."

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Trịnh Tại Hiền dường như nghe được thanh âm của tiểu hồ ly.

"Mình đúng là say rồi...." 

Trịnh Tại Hiền lẩm bẩm. Hắn dụi mắt nhìn người đang tiến về phía hắn.

"Tiểu hồ ly? Đây là ảo giác sao?"

"Huynh đừng uống nữa."

Kim Đình Hựu đoạt lấy bình rượu của hắn bỏ sang một bên.

"Tiểu hồ ly làm gì vậy? Ta còn chưa uống đủ mà."

Trịnh Tại Hiều cau mày. Đúng là rượu hảo hạng. Ảo giác này cũng thật quá đi mất.

Đột nhiên có thứ gì đó ấm áp chạm tới, Trịnh Tại Hiền mới giật mình bừng tỉnh.

Là cảm giác môi chạm môi

Kim Đình Hựu giữ lấy má Trịnh Tại Hiền, dùng đầu lưỡi tách răng Trịnh Tại Hiền, giống con rắn nhỏ trườn vào khoang miệng Trịnh Tại Hiền.

Hai đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ đến khi hô hấp bị chặn đứng mới rời ra.

Trịnh Tại Hiền nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì mạnh mẽ đẩy Kim Đình Hựu khỏi người mình. Hắn vội vã chỉnh trang lại cổ áo bị Kim Đình Hựu kéo lệch đi.

"Đình Hựu... đệ... đệ làm gì thế?"

Trịnh Tại Hiền cuống quýt.

"Tại Hiền ca, chúng ta bỏ trốn đi."

"Đệ nói bậy bạ gì đó? Đừng có hồ đồ! Lớn thế này rồi mà vẫn không hiểu chuyện?" 

Trịnh Tại Hiền khôi phục phong thái trầm mặc thường ngày, lạnh lùng đáp.

"Đệ không hồ đồ. Đệ nói lấy thân báo đáp cũng không phải nói chơi. Đệ không muốn cùng Ngũ Công chúa thành thân. Chúng ta bỏ trốn đi." 

Kim Đình Hựu nắm lấy ống tay Trịnh Tại Hiền, trong giọng nói mang theo van nài, chẳng nề hà gì thân phân cao quý của mình, chỉ thiếu điều quỳ gối xuống.

"Đệ thích huynh. Đệ yêu huynh. Nếu không phải là huynh đệ không cần bất kỳ ai khác. Không có huynh, đệ cũng chẳng cần gì khác."

Trịnh Tại Hiền hung hăng gỡ bỏ tay Kim Đình Hựu, xoay người nói.

"Ta phải nói với đệ bao nhiêu lần. Ta không thích đệ theo cách đó. Ta cũng không phải đoạn tụ. Hai nam nhân yêu đương còn có thể thống gì!"

Kim Đình Hựu từ phía sau dùng sức ôm lấy Trịnh Tại Hiền hèn mọn nói.

"Đệ không cần huynh đáp lại đệ. Chỉ cần huynh cho phép đệ ở bên huynh thôi. Xin huynh đấy. Chúng ta cùng trốn đi được không?"

"Trốn? Trốn tới đâu? Trong thiên hạ, đều là lòng bàn tay của Ngọc Đế. Người đó lại là nữ nhi Ngọc Đế thương yêu nhất. Làm tổn thương nàng, nếu bỏ trốn, bất luận là ai đều không có kết cục tốt. Hơn nữa, ta không nghĩ sẽ vì mong muốn riêng của đệ mà hủy hoại tiền đồ của bản thân. Một người sinh ra đã có tất cả như đệ thì hiểu gì?"

Trịnh Tại Hiền thờ ơ mặc kệ Đình Hựu chặt chẽ ôm lấy hắn.

"Nếu là Bối Lạp tiên tử muốn cùng huynh đi Huynh sẽ không nói như vậy phải không?

Bí mật nhiều năm che dấu đột nhiên bị đưa ra ánh sáng, Trịnh Tại Hiền cứng người.

"Đệ biết huynh thích Bối Lạp tiên tử. Ánh mắt huynh nhìn nàng ấy rất dịu dàng. Huynh chưa từng một lần nhìn đệ như thế."

Kim Đình Hựu buông Trịnh Tại Hiền ra.

"Có lẽ huynh sẽ không bao giờ thích đệ. Nhưng thế thì sao nào? Đệ không quan tâm."

Kim Đình Hựu nghẹn ngào nói.

Sau lưng truyền đến thanh âm đồ vật rơi xuống. Trịnh Tại Hiền quay đầu lại.

"Đệ đang làm gì đó!?" 

Trịnh Tại Hiền ngăn cản động tác của Kim Đình Hựu. Kim Đình Hựu đang muốn đem toàn bộ y phục cởi xuống.

"Đệ đã nói nếu không có huynh thì đệ không cần gì khác mà."

Kim Đình Hựu vẫn cố cởi đai áo của mình.

"Thân thể này cũng không cần. Cũng muốn trao cho huynh hết. Ít nhất huynh để đệ dùng thân thể này khắc ghi huynh có được không?"

Trịnh Tại Hiền bất lực nhìn Kìm Đình Hựu đem quần áo từng cái từng cái trút xuống.

"Đừng làm vậy." 

Trịnh Tại Hiền cuối cùng giữ chặt tay Đình Hựu, đem cậu ôm vào trong lòng 

"Ngoan, tiểu hồ ly, nghe lời ta, mặc quần áo tử tế, trở về an ổn ngủ một giấc."

Trịnh Tại Hiền bắt lấy hai tay Đình Hựu, đem quần áo trên mặt đất nhặt lên, từng cái từng cái giúp cậu mặc. 

"Ngày mai là tiệc đính hôn của đệ rồi. Chẳng mấy chốc là đại hôn, không lâu sau sẽ lên chức phụ thân, đừng giống hiện tại mãi không chịu hiểu chuyện."

Trịnh Tại Hiền vuốt ve gương mặt tiểu hồ ly xinh đẹp. 

"Trở về đi, đó là trách nhiệm đệ phải gánh vác, đệ là Thanh Khâu tiên quân, con trai hai vị Thần Quân, đây là vận mệnh của đệ. Đừng nghĩ đến ta nữa."

Đình Hựu rơi lệ đầy mi, ghé vào ngực Trịnh Tại Hiền mà khóc đến cạn nước mắt.

- hết chương VI-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net