Chapter 2: lost

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình yêu đến thật nhanh làm người ta ngỡ rằng đây ắc hẳn là một câu chuyện cổ tích.

____________

Đông đi xuân lại về, hè lại sang thu lại đến. Cùng nhau hẹn hò, cùng nhau yêu đương, cùng nhau coi nhau như cả thế giới. Jung Jaehyun đã tự tin rằng bản thân có thể hiểu Kim Jungwoo hơn bất cứ ai. Em ấy có thể ngốc nghếch và đôi chút vụng về nhưng vũ khí mạnh mẽ nhất của người nghệ sĩ chính là một tâm hồn nghệ thuật. Jungwoo của anh là một người nghệ sĩ đa tài với bàn tay điêu luyện lướt nhẹ trên những phím đàn, với một giọng hát ngọt ngào luôn rì rào bên tai anh mỗi khi vào giấc.

Chàng luật sư khô khan lắm.! Anh chẳng có năng khiếu nghệ thuật gì nên tâm hồn vốn dĩ cũng rập khuôn chẳng thể cảm thụ hết được thứ gọi là nghệ thuật nhưng ít ra anh luôn cố gắng cởi bỏ lớp vỏ bọc khô khan của mình để đấp chìm vào thế giới thơ mộng cùng tình yêu của mình. Những đêm bao trùm bởi tiếng dàn piano hay đêm săn lùng vé xem hoà nhạc rồi triển lãm tranh đều trở thành một phần trong cuộc sống anh. Thẩm chí những bản thảo văn chương thơ mộng của Jungwoo dường như Jaehyun đã từng cố gắng đọc và tưởng tượng chúng hệt như một người biết thưởng thức vậy. Bản thân anh chắc chắn là người không chấp niệm với những thứ nghệ thuật bay bổng nhưng bản năng của anh lại vì một chấp niệm duy nhất trong lòng mà thực sự muốn được bay bổng hệt như câu chuyện mà chàng nghệ sĩ  thơ mộng của anh đã soạn thảo vậy.

Ở trong câu chuyện tình đó là những hồi truyện hạnh phúc như cái cách mà Jaehyun và Jungwoo cùng nhau tận hưởng những ngày tháng êm đềm bên nhau. Cùng nhau chia sẽ cho nhau những cậu chuyện vụn vặt đủ loại mùi vị trong cuộc sống. Là những chuyện vui từ gia đình và người đồng nghiệp quái cỡ. Là những câu chuyện u tối, túng quẩn áp lực đến mức chỉ cần có người ở bên cạnh lắng nghe. Cuộc đời của một kẻ thành danh như luật sư Jung Jaehyun còn tồn tại không ít những nốt thăng nốt trầm thì cuộc sống của một người đang tìm kiếm chỗ đứng cho bản thân như tâm hồn nghệ thuật như Kim Jungwoo càng không tránh khỏi giai đoạn bí bách đến độ chỉ muốn co mình vào chăn mà khóc vì khó khăn phải trải qua.

Chẳng biết ai đã vất vả đến nhọc gánh nhưng ở hồi truyện cổ tích đó Jaehyun và Jungwoo đều ở bên nhau. Vài ba cái ôm thôi đã có thể khiến mấy phần đau khổ, buồn chán của cuộc đời bay cuốn theo cơn gió. Cũng chỉ vài ba lời yêu thương, vỗ về thôi đã lấy đi hết cả phần mong ngóng của một đời người.

-" Anh sẽ là khán giả đầu tiên vỗ tay cho Jungwoo và là người cuối cùng chờ em về trong buổi hoà nhạc của chính em nhé.! Anh sẽ làm bảo hộ cho em."

Như một kẻ bị mê hoặc bởi bùa chú trong chính cậu chuyện tình yêu của mình, Jung Jaehyun đã trở thành kẻ ngọt ngào đến mức mà Kim Jungwoo ngỡ như mình cứu cả ngân hà mới gặp được người như thế... Đến cuối cùng thì kẻ mộng mơ như một thiên thần vừa hạ giới đã tin vào lời yêu thương đó mà đem cả con tim thuần khiết để yêu một kẻ thất hứa.

Tình yêu ấy vốn chắt chịu từ những điều đơn giản nhất mà có được. Những hồi yêu đương thơ mộng tựa câu chuyện cổ tích của Jung Jaehyun và Kim Jungwoo trải qua đủ bốn mùa bên nhau và nếm đủ mùi vị của hạnh phúc thì cũng đến lúc trở nên hoe ố dần vì nhiều tham vọng.

Hệt như những con diều nhỏ vụt bay lên cao trong chiều thu gió lọng, cũng vì bay cao quá mà chẳng đến được với nhau. Khi ai cũng muốn thành công, cồng mình tìm chỗ đứng, vùi mình kiếm tiền để xây dựng cái gọi là hạnh phúc nhưng khi đạt được mục tiêu chẳng có mấy ai nhớ đến mục đích của nó cả.

Chàng luật sư đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp Jung Jaehyun lao đầu vào công việc với những vụ kiện tụng, những buổi gặp gỡ khách hàng và những buổi tiệc rượu mừng. Trong khi đó chàng nghệ sĩ trẻ Kim Jungwoo thì xoay xở tìm để thành công, đắm chìm trong tiếng dương cầm, tự nhốt mình trong nhạc viện âm nhạc hằng đêm. Thời gian dành cho nhau trở nên ngắn đi và dường như là không có. Cũng phải bởi chẳng ai muốn thấy một Jung Jaehyun lúc nào cũng trở về nhà vào tờ mờ sáng với cơ thể nồng nặng mùi rượu, một Kim Jungwoo lúc nào cũng cau có vì những áp lực cả.

Dần dần không còn những bữa cơm cùng nhau, những cái cái ôm ấm áp, nụ hôn ngọt ngào thay vào đó là những cuộc cãi vã vô lý, chán nãn và đến một thời điểm nào đó khi mâu thuẫn trong hồi yêu đương nồng thắm được đẩy lên tới cao trào vượt ngoài tưởng tượng khiến Kim Jungwoo chợt nhận ra chuyện tình đẹp tựa cổ tích mà bản thân đã tưởng tượng vốn dĩ chỉ có thể tồn tại trên mặt chữ. Hoá ra chuyện tình này vốn đã chẳng thể đẹp như văn chương của kẻ mơ mộng vẫn cố soạn ra.

Trong những trang soạn thảo văn chương đầu tiên ắc hẳn là sự thiếu trải nghiệm. Kim Jungwoo thừa nhận bản thân không trở thành thực tế hơn nếu không tự trải qua những khung bật cảm xúc mà Jung Jaehyun đã đem lại. Chỉ là vô tình những lần lời qua tiếng lại vô lý dần trở nên có lý do với những mùi vị lạ lẫm chen khiến kẻ mộng mơ cũng không khỏi hoài nghi. Tại cách cửa của sự nghi ngờ thì tình yêu sẽ rời đi nhưng bằng tất cả sự chân thành của mình, Kim Jungwoo đã đổi lại được một bài học quý hoá rằng chẳng có một phép màu lấp lánh nào dành cho cuộc đời của một con người cả. Hoá ra kẻ mộng mơ với tình yêu đơn thuần nhất cũng chỉ là con người với một trái tim chưa trầy xước thôi.

Ngày 14/2 năm đó dường như là một ngày mà Kim Jungwoo không quên được. Khoá đào tạo dài đằng đẵng mấy năm trời sẽ kết thúc với một buổi hoà nhạc tốt nghiệp và là ngày mà Jung Jaehyun đáng ra là người nhận được món quà sinh nhật từ người yêu của mình nhưng cuối cùng chính anh đã tặng cho một dấu chấm hết của hồi truyện tình yêu đẹp tựa cổ tích của mình và người yêu.

Chẳng ai biết trận tuyết của đêm trước cái ngày đó lại dữ dội đến thế. Nếu biết chẳng thể cứu rỗi được mối quan hệ đang ở hồi u tối, cao trào này thì Kim Jungwoo đã không cố gắng hi vọng rồi.

- " Ngày mai anh có thể đến xem buổi hoà nhạc ở trường em được không.? Nếu được thì chúng ta..ừm ý em là em quà sinh nhật cho anh.!"

Có lẽ sau những lần nhìn mặt nhau chỉ có khoẳng lặng thì một vài câu nói trong cuộc chiến tranh lạnh này tựa như tách trà làm dịu tâm can con người.

- " Ừm anh sẽ cố gắng thu xếp công việc để đến đó. Ngày mai tốt nghiệp, hãy làm thật tốt...nhé."

Ít nhất là giữa cả hai có lẽ vẫn còn cái gọi là chút dịu dàng dành cho nhau vậy. Jung Jaehyun nghĩ nói ra một lời động viên dành cho người yêu cũng không tệ. Xem ra qua nhiều lần cãi vã hoá ra bộ não cũng tự động thấy băn khoăn vì chuyện cỏn con như thế. Nụ cười một lần nữa xuất hiên trên đôi môi xinh đẹp của Kim Jungwoo khi ấy dường như ngã ngũ rằng cho cuộc chiến tranh lạnh này rồi. Có lẽ qua trận tuyết này thứ nhìn thấy vào sáng mai có thể là nắng ấm. Hoặc cũng có thể sáng mai chính là một mãn trắng xoá, âm u đến nổi trái tim không vết trầy xước cũng chẳng thể cầm cự mà vỡ tan.

Cái ngày mà lứa đôi tình nhân bên nhau trao cho nhau những lời yêu thương thì Kim Jungwoo lại chẳng thể nhìn thấy nắng ấm mình mong đợi. Người em thương đã thất hứa. Jung Jaehyun không đến buổi hoà nhạc đầu tiên của em. Thời điểm đó chàng trai ngốc nghếch nào đó có hàng vạn lý do để bào chữa cho chàng luật sư của mình nhưng đến cuối cùng khi thấy một Jung Jaehyun trở về nhà vào lúc đã quá nửa đêm thì ngàn lý do cũng chẳng cần nữa. Buổi hoà nhạc đã kết thúc từ lâu, cây nến trên chiếc bánh sinh nhật cũng đã vô dụng.

Chẳng biết ngay thời điểm đón lấy người yêu của mình từ vòng tay của người con gái khác trong tình trạng say khướt thì thứ gọi là tình yêu có còn tồn tại không.? Nếu không có khi sẽ chẳng đau lòng vì một kẻ nói dối chẳng giữ được chút trong sạch đâu. Ánh mắt của kẻ mộng mơ có lẽ đã được gọt rửa vì một kẻ vốn không đến xuất hiện lại vô tư tặng Jung Jaehyun một nụ hôn. Lễ tình nhân đã qua rồi. Món quà sinh nhật đã đupwjc chuẩn bị từ trước dường như chẳng còn ý nghĩa khi người vốn trong vòng tay lại chẳng coi mình là tình nhân nữa rồi.

Có những ngày sáng mở mắt ra vẫn còn cảm nhận người ta dịu dàng với mình đến lạ. Chuyện đầu tiên Jung Jaehyun đã làm khi tỉnh lại sau cơn say là xin lỗi. Cái quá đáng mà bản thân anh thấy với sự vắng mặt hôm qua. Có lẽ thứ chàng luật sư thấy có lỗi là sự thất hứa nhưng anh lại chẳng hay thứ mà người ta đã chịu có nhiều hơn cả thế.

Mảnh ký ức tồi tệ đêm qua dường như đã theo men say mà gọt rửa tất cả. Để lại Kim Jungwoo một mình ôm trọn sầu vào mộng rồi lại dịu dàng mĩm cười với hiện thực bằng khoé mắt đỏ hoe. Ấy nấy trong lòng chàng luật sư cũng vì thế đầy vơi. Một tấm vé đi xem triển lãm hay hoà nhạc yêu thích. Một món quà sinh nhật hay một buổi tối cùng nhau là những gì anh thề mình chắc chắn sẽ làm vào ngày 19/2 sắp tới. Tình yêu này có lẽ không còn là sự ưu tiên tuyệt đối trong cuộc sống bộn bề của anh nhưng tâm can anh thì không muốn bỏ nó xuống được.

Vào ngày 19/2 trong cái se se lạnh của mùa đông, ánh nắng mặt trời làm cho con người ta cảm thấy yêu đời hơn một chút rồi. Chàng luật sư hôm ấy đặc biệt trở về nhà rất sớm, trên tay là một đoá hoa làm quà sinh nhật và hai vé xem triển lãm tranh mà người yêu rất thích. Có lẽ sau những ngày tháng lạnh lẽo khó chịu của mùa đông thì sắc xuân cũng dần xoa tan cái tàn phai trong lòng rồi.  Trong khoảnh khắc đó Jung Jaehyun cảm nhận được chút vui vẻ trong lòng mà khá lâu chẳng có.

Thế nhưng thứ chờ đợi kẻ vừa tỉnh ngộ chẳng phải hồi truyện đẹp như cổ tích nữa mà là một căn nhà lặng thinh. Dường như nơi này đã có rất nhiều kỉ niệm vui có buồn có của hai con người nhưng rồi thứ ở lại vẫn là kỉ niệm trong trí nhớ còn người thì chẳng thấy đâu. Chiếc máy nghe nhạc quen thuộc được đặt ngay ngắn trên bàn ăn là món quà đầu tiên mà Jung Jaehyun đã tặng cho chàng trai ngốc nghếch đó. Nếu thử thì vẫn có thể nghe chỉ là chiếc máy nghe nhạc bây giờ đã hằn rõ sự cũ kĩ theo thời gian rồi. Có khi sẽ sắp không còn được những bản tình ca từ nó nữa. Thời gian bắt buộc nó phải hư và phải chấp nhận thôi. Giống thời gian lúc này như muốn hai ta phải xa nhau rồi.

Khúc nhạc đang chạy trong chiếc máy nghe nhạc ấy có lẽ là quà sinh nhật mà chàng nghệ sĩ muốn tặng cho chàng luật sự vào ngày tình nhân nhưng mãi đến hôm nay ngày 19/2 nó mới thực sự được thưởng thức. Có lạ không khi bản nhạc này không phải thứ đã không gõ vào tim anh khúc yêu thương. Nét chữ quen thuộc anh từ thấy cả ngàn lần qua những bản nháp thơ văn của Kim Jungwoo giờ đây đã chẳng phải chuyện tình yêu thơ mộng nữa mà vài chữ ngắn gọn cho một lồ tạm biệt rồi rời đi. Tiếng piano đạt đến đỉnh điểm của đoạn cao trào cũng dần chậm trải một cách dịu dàng rồi kết thúc.

———————————— tbc———————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net