14. Peach 🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Fic mừng sinh nhật Jaewoo. Nhưng không hẳn là fic Jaewoo...

-

Vào giữa tháng hai, không khí đầu xuân đã thôi không còn rét mướt. Chỉ có điều tuyết tan và những trận mưa phùn rả rích khiến vạn vật như phủ một tầng ẩm ướt bức bối. Thực lòng, tôi thích thời tiết khô ráo của mùa đông hơn. Bởi vì lạnh đến mấy thì rúc vào một chỗ ấm áp là được, còn cái tiết trời ẩm ẩm ương ương này thì còn chẳng muốn bước chân ra ngoài.

Tôi ngáp dài, duỗi thẳng tay chân, lắc đầu một cái thật mạnh để tỉnh ngủ, sau đó mới bước khỏi đống chăn nệm, lấy đà nhảy lên cửa sổ rồi lách qua khe hở để ra ngoài. Tối qua phải đứng ra giải quyết mấy chuyện cãi cọ lông gà vỏ tỏi giữa mấy đứa trẻ con làm tôi đau hết cả đầu. Nhưng lúc này, nhìn ánh mặt trời vàng ươm trải xuống mái nhà và không thấy sự hiện diện của vũng nước đọng nào khiến tâm trạng tôi thoải mái hơn hẳn.

Mùa xuân khiến con người vui vẻ. Vì thế mà đồ ăn cũng đầy đặn và ngon lành. Vào thời tiết này thì ăn thịt heo quay với cơm trắng là ngon nhất. Tôi nghĩ bụng rồi nhẩn nha bước về hướng quán cơm đầu hẻm. Anh chàng đầu bếp đậm người mặc dù suốt ngày bị chủ quán mắng tay chân chậm chạp, nhưng được cái nấu món nào món đó ngon đáo để. Thịt quay vừa độ, lớp mỡ béo ngậy chảy ra quyện vào cơm ăn rất bon miệng.

Mà quên không giới thiệu, tôi là một con mèo. Một con mèo hoang có bộ lông vàng ruộm như màu nắng cháy.

Thế giới của loài mèo thì chẳng mấy phức tạp. Mỗi con mèo đều hoạt động trên lãnh địa riêng, nước sông không phạm nước giếng. Chẳng hạn như lũ mèo trong khu này đều biết căn gác xép kia là tổ của tôi, nếu không được sự cho phép của tôi thì lũ chúng nó không được phép bén mảng. Tôi đã tìm ra chỗ đó trong một lần đi tuần vào mùa đông năm ngoái. Chủ căn nhà dùng gác xép là phòng kho chứa chăn màn và đồ dùng cũ, trên cửa sổ có một ô bị vỡ, vừa vặn để tôi lách qua. Sau khi đánh dấu chủ quyền và thông cáo xung quanh thì nơi đó hoàn toàn thuộc về tôi.

Đương nhiên cũng sẽ có những tên chống đối cố tình xâm phạm vào lãnh thổ của kẻ khác, hoặc là có những con mèo nhép chưa hiểu phép tắc mà sai luật. Trong những trường hợp như thế, bầy mèo trưởng thành sẽ dạy dỗ chúng một phen. Ngay bản thân tôi, vào năm thứ năm của cuộc đời cũng phải ra mặt mấy lần. Hồi còn trẻ trâu, tôi cũng không ưa mấy tên già đầu lên mặt giao giảng đạo lý. Nhưng sau này tôi hiểu ra có luật lệ quy củ thì mọi thứ đều dễ dàng hơn.

Nói đến dễ dàng thì cuộc sống của mèo hoang vài năm gần đây đã khá khẩm hơn trước nhiều. Ngày còn bé tôi hết phải săn mồi, luồn lách trộm thức ăn rồi phải tranh dành địa bàn căng cực. Hiện tại thì đồ ăn không thiếu. Ngoài công viên có hẳn một cái thùng gỗ lớn đựng thức ăn và nước uống cho mèo hoang. Tôi thì không thích thứ đồ ăn công nghiệp khô khốc đó. Cho nên tôi vẫn chọn ghé mấy quán ăn hay gia đình tốt bụng để dành phần cơm cho mèo hơn.

Thậm chí, nếu không muốn làm mèo hoang nữa, thì loài người còn có cả các nhóm từ thiện đưa mèo hoang về mái ấm và tìm chủ nuôi. Chỉ là tôi không thích cuộc sống chim lồng cá chậu. Được tự do tự tại muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn sung sướng biết bao nhiêu.

Tôi là một con mèo hoang đầy kiêu hãnh. Mà mèo hoang thì không có tên.

"Anh Peach! Anh Peach ơi!"

Tôi dợm bước, cau mày nhìn xuống nơi phát ra âm thanh ăng ẳng đinh tai kia. Ở phía dưới hàng rào hoa giấy hồng sậm là một con chó lông xù màu nâu đang nhảy cẫng lên.

"Gì thế Obok?"

Tôi hỏi. Không phải tôi chấp nhận cái tên kia. Mà vì nếu không đáp lời thì con chó ngốc nghếch sẽ sủa nhặng lên kinh động cả khu phố. Obok là một con cún thuộc giống poodle, mới chuyển đến đây được gần một năm. Nhóc gọi tôi là Peach vì ngày nhóc biết đến quả đào và ngày nhóc biết tôi là cùng một hôm. Lý do thật ngớ ngẩn như chính nhóc vậy.

"Anh đi săn ạ?"

Obok quẫy cái đuôi lia lịa, hai chân trước bám lên hàng rào, hai chân sau kiễng lên như thể muốn thu ngắn khoảng cách với tôi.

"Ừ."

Tôi đáp ngắn gọn. Không muốn giải thích rằng tôi chỉ đi ăn chứ không đi săn gì cả.

"Anh Peach ngầu thật đấy! Obok cũng muốn đi săn nữa!"

Mắt Obok sáng lên khi nhắc tới hai chữ đi săn. Đúng là đứa nhóc ngây thơ. Riêng cái việc nhảy lên khỏi hàng rào thấp tè cũng không làm được thì đi săn cái gì mà đi săn? 

"Rồi nhóc gọi anh có việc gì?" - Tôi hỏi.

"À à! Tối nay anh chủ của em sẽ làm beefsteak." – Obok ngoe nguẩy đuôi, phấn khởi kể - "Anh Peach rất thích beefsteack anh chủ làm mà! Obok sẽ chừa cho anh một phần. Cho nên ngày mai anh ghé nha!"

Tôi nhướn mày nhìn Obok. Đôi khi tôi tự hỏi, chẳng lẽ mẹ của nhóc chưa từng dạy cho nhóc điều căn bản rằng chó và mèo không chơi chung, đừng nói là chia đồ ăn cho nhau . Nhưng cũng không ngoài khả năng rằng mẹ của Obok cũng không ở bên nhóc nhiều như mẹ tôi và tôi.

"Nhé anh Peach. Rồi anh kể cho em nghe mấy chuyện đi săn nữa!" – Obok liến thoắng khi thấy tôi không đáp lời.

"Cũng được thôi. Nhưng phải chừa cho anh phần hơn thì anh mới kể." - Tôi ra điều kiện. Dù sao thì beefsteak chủ Obok làm đúng là ngon thật, còn ngon hơn beefsteak ở nhà hàng Ý đối diện sân chơi trẻ em. Tôi thì chỉ cần nghĩ đại một câu chuyện bắt chim vồ chuột vớ vẩn kể cho Obok là được, cũng không thiệt thòi gì.

"Vâng vâng! Nhất định rồi anh Peach!"

Tôi chào Obok rồi lắc đuôi tiếp tục hành trình đến quán cơm của mình.

Cuộc sống của mèo hoang cứ thảnh thơi như cơn gió mùa xuân thế này thì tốt rồi.

-

"Làm sao mà ủ rũ thế?" - Tôi liếm môi ngẩng đầu lên. Sau khi đánh chén miếng beefsteak lớn theo đúng lời hứa của Obok tôi mới nhận ra nhóc trần tĩnh hơn thường ngày. Obok phủ phục bên chân tôi, nhìn tôi ăn mà không luyên thuyên câu nào.

"Hôm qua anh xinh đẹp tới nhà em." - Obok trả lời.

"Ừ thì sao? Anh ta làm gì em à?" - Tôi biết anh xinh đẹp này là bạn trai của của chủ Obok. Obok cũng nhắc tới người này vài lần. Theo trí nhớ của tôi thì Obok không có thù hằn gì, tính ra còn thích anh xinh đẹp ra phết.

"Không phải. Anh xinh đẹp có mua cho em một túi thức ăn ngon lắm." - Obok lắc đôi tai xù lông.

"Thế thì làm sao?" - Tôi thắc mắc.

"Hôm qua anh chủ đã quỳ xuống nói gì đó với anh xinh đẹp. Sau đó anh xinh đẹp khóc. Rồi hai người gặm miệng nhau. Hình như... hình như anh xinh đẹp sẽ chuyển tới sống ở nhà em. Em... em sợ lắm anh Peach." - Obok kể một lèo.

"Hửm?" - Tôi vẫn chẳng rõ Obok muốn nói gì.

"Mỗi khi anh xinh đẹp đến nhà, anh chủ đều chỉ tập trung chú ý đến anh xinh đẹp thôi. Em sợ nếu anh xinh đẹp ở đây mãi thì anh chủ sẽ không còn quan tâm em nữa..." - Obok giãi bày.

"Chị mèo Mary nói tụi em chỉ là thú cưng. Khi con người có thứ họ yêu thích hơn. Họ sẽ vứt bỏ tụi em!"

"Obok không muốn thế! Obok không muốn thế đâu!" 

Nhóc cún phát ra tiếng gừ gừ đầy ai oán.

Thân là một con mèo hoang, tôi không thể hiểu hết suy nghĩ trong đầu tụi thú cưng. Nhưng tính chiếm hữu và đánh dấu chủ quyền thì hoàn toàn hiểu được. Obok chắc hẳn không muốn chia sẻ chủ nhân của mình với người khác, giống như tôi không muốn chia sẻ tổ của mình cho bất cứ con mèo nào.

"Bọn họ là đồng loại mà. Đương nhiên sẽ coi trọng đối phương hơn đám chó mèo chúng ta. Em cứ thử nghĩ nếu sau này em gặp một nàng chó, em cũng sẽ quan tâm đến nàng nhiều hơn đám loài người thôi." - Tôi khuyên nhủ.

"Không có! Em chỉ thích mỗi anh chủ!" - Obok phản bác.

 Biết ngay là nói chuyện phải quấy với đứa trẻ con sẽ không đi đến đâu, tôi đành chuyển đề tài:

"Anh ăn xong rồi. Giờ nhóc muốn nghe chuyện đi săn không?"

"Em không muốn nữa!" - Obok cứng đầu. 

"Vậy thì anh đi nhé." - Tôi cũng chẳng hơi đâu an ủi một con chó. Tôi xoay người nhảy lên hàng rào, đã định đi luôn, rồi lại cúi đầu nói với con cún đang nằm bẹp hệt như một nùi giẻ lau dưới sân nhà.

"Anh nói nghe này Obok. Em có một người chủ tốt, cho em mái nhà, cho em ăn uống, dắt em đi dạo, đưa em đi khám bệnh, lại còn cưng chiều em. Như thế là sung sướng hơn rất nhiều thú cưng khác rồi, chứ đừng nói đến lũ lang bạt như tụi anh. Cho nên là em cũng nên biết an phận, đừng đỏi hỏi quá nhiều. Hiểu chứ?"

Obok vẫn ỉu xìu không đáp. Tôi nhìn nhóc thêm giây lát rồi quay đầu bước đi.

Tôi không nặng lời với Obok. Quả thực với những đứa trẻ không có khả năng tự sinh tồn như Obok, cố gắng ngoan ngoãn một chút, đáng yêu một chút để chủ nhân yêu thương là lựa chọn chính xác nhất. Hơn nữa, chủ của Obok còn rất tử tế. Tôi từng gặp không ít chó mèo mang tiếng là thú cưng nhưng bị coi như những vật trang trí, lúc xinh đẹp thì nâng niu, lúc ốm đau bệnh tật thì bị đem vứt đi. Bởi vậy, Obok nên thấy bản thân may mắn mới phải.

-

Tôi giật mình tỉnh lại giữa đêm. Bên ngoài bầu trời vẫn đen kịt. Đã lâu tôi không nằm mơ thấy mẹ. Có lẽ vì hồi tối cứ nhắc đến mấy chuyện yêu thích với Obok làm tôi nhớ đến mẹ. Trên đời này, tôi chỉ thích mỗi mẹ. Mẹ của tôi cũng có bộ lông vàng óng ả và lòng mẹ thì rất ấm. Tôi có thể rúc vào lòng mẹ ngủ say sưa mà không cần cảnh giác với bất kỳ mối đe dọa nào bên ngoài.

Mẹ mất vào một ngày mùa xuân có mưa phùn. Hôm ấy, mẹ dẫn mấy đứa chúng tôi đi săn, cả bọn đã đủ cứng cáp để nhảy qua từng mái hiên. Tôi thậm chí có một lần vồ được hẳn một con chim sẻ làm cả đám em phải ồ lên trầm trồ. 

Không biết thế nào, có một đứa tách đàn lớ ngớ chạy băng qua đường cái. Mẹ vì cứu nó mà bị xe tông văng lên vỉa hè. Cả đám rối rít chạy lại bên mẹ, nhưng mẹ chẳng nói được lời nào đã đi rồi. Có thể gọi là may mắn cho đàn mèo con chúng tôi là gặp được người tốt. Mấy cô nữ sinh thấy chúng tôi nheo nhóc bên xác mẹ thì đã gọi người cứu hộ tới, ở yên trông coi, chờ từng đứa chúng tôi được đem đi thì mới rời khỏi.

Nhớ lại thì thiếu chút nữa, tôi cũng đã trở thành mèo nhà rồi nếu tôi không nhân lúc người ta không để ý mà vùng chạy. Có điều, tôi vẫn lén chạy theo chân bọn họ, nhìn họ chôn cất mẹ dưới một tán hoa đào, nhìn từng đứa em được chăm sóc tử tế thì mới yên tâm.

Tôi vào lúc chưa đầy 6 tháng tuổi, đã bắt đầu cuộc sống tự lập của mình. 

Năm năm sống trên đời đủ để tôi chứng kiến đủ thứ chuyện. Nhưng tình yêu vẫn là thứ gì đó rất khó lý giải.

Tôi có quen một bác mèo già. Khuôn mặt bác đầy sẹo, trên người cũng chằng chịt những vết tích chinh chiến đủ để những con mèo dù lần đầu tiên gặp bác cũng phải kính nể và dè chừng. Ai cũng nghĩ bác ấy sống là một con mèo hoang đơn độc, lúc chết đi cũng sẽ ở một nơi không ai biết đến. Nhưng vào những năm cuối đời, bác lại chọn sống bên một con người. Người phụ nữ ấy cũng sống một mình, không thấy con cái về thăm bao giờ. Một con mèo xù xì ngang tàng, ngồi yên trong lòng một con người, để kệ người đó vuốt ve. Cảnh tượng ấy trông chẳng hài hòa một chút nào. 

Có lần tôi thắc mắc với bác thì nhận được câu trả lời "Đó là tình yêu".

Tôi dám khẳng định tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được tình yêu với anh béo chủ quán cơm đầu hẻm dù anh cho tôi ăn ngon nhiều năm nay, hoặc là với cô gái ở tiệm giặt là dù món cá ngừ nướng cô làm ngon nhất thế gian.

Tôi cũng không tìm tình yêu với đồng loại. Các nàng mèo muốn theo tôi không ít. Những nàng mèo Tây xinh đẹp vẫn thường giương đôi mắt long lanh, gọi tôi bằng âm thanh thánh thót mỗi khi tôi đi ngang qua. Nhưng tôi không muốn có một đàn con rồi để chúng phải tự sinh tự diệt trên đời như tôi đã từng.

Dù sao, tôi là một con mèo hoang. 

Tôi không cần tình yêu để tồn tại.

-

Obok bỏ nhà ra đi.

Tôi biết chuyện khi thấy chủ Obok chạy hớt hải tìm kiếm. Chủ Obok còn dán mấy tờ thông báo suốt dọc con đường quanh nhà. Chạy theo sau chủ Obok là một cậu thanh niên với mái tóc màu cam. Đôi mắt so với chủ Obok trông còn lo lắng hơn.

Obok đã húc đổ cửa lồng rồi chạy biến khi chủ Obok đưa nhóc ra ngoài. Tôi thở dài, không hiểu suy nghĩ dở hơi nào lại nảy ra trong đầu con chó ngốc đó. Cũng may Obok không chạy đi đâu quá xa. Sau khi nghe ngóng và lần theo dấu vết, tôi tìm thấy Obok đang cuộn tròn trong một con ngõ nhỏ cách hai dãy nhà. Phía đối diện là đường lớn, nhóc con nhát gan chắc hẳn không dám đi tiếp.

"Obok!" - Tôi đứng trên bờ tường gọi với xuống.

"Anh Peach!" - Obok ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng rỡ nhìn tôi rồi lại cụp xuống - "Anh đừng có khuyên em về nhà. Em bỏ nhà đi rồi!"

"Về nhà đi. Chủ của em đang tìm em đó." - Tôi nhảy xuống thấp hơn.

"Em không về đâu! Anh chủ không cần em nữa. Anh ấy định đưa em đến tiệm thú kiểng rồi vứt em lại đó!" - Obok lắc đầu nguầy nguậy đầy tủi thân.

"Em đừng có mà nghĩ linh tinh. Bọn họ đang rất lo lắng tìm em khắp nơi đấy. Mau về nhà đi." - Tôi lặp lại. Không hiểu sao tôi lại kiên nhẫn với Obok thế. Đổi lại là bọn mèo nhép, nếu khuyên không được thì tôi đã bỏ mặc tụi nó ương bướng rồi tự lãnh hậu quả rồi. - "Về mau đi. Bụng đói không có đồ mà ăn đâu. Rồi buổi tối em định ngủ chỗ nào?"

Obok ngần ngừ, rõ ràng cậu nhóc chưa tự ra đời kiếm ăn bao giờ. Thế rồi vẫn khăng khăng:

"Không về! Em không về! Em đi theo anh! Anh Peach cho em theo với!"

"Ngốc. Em là chó. Anh không cần một con chó vô dụng theo chân! Đi về đi!" - Tôi quát, cũng chẳng mềm mỏng mãi được.

"Anh Peach cũng không cần em hả! Thế thì em cũng không cần anh Peach nữa!"

Nói rồi Obok vùng chạy đi. 

Tôi mở to mắt kinh hoàng. Cảnh tượng vào một ngày mưa phùn mùa xuân như hiện ra một lần nữa. Tôi chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, nhanh như cắt tiếp đất, rồi vọt theo Obok.

Thính giác của loài mèo nhạy gấp nhiều lần loài người. Cho nên tiếng còi xe đối với con người là đinh tai nhức óc thì đối với loài mèo là thứ tra tấn khủng khiếp. Con đường nhựa sau cơn mưa ẩm ướt và trơn trượt, tôi dùng hết sức bình sinh húc vào cục bông màu nâu đang lao trước đầu chiếc mô tô chở hàng.

Cơ thể truyền đến một cơn đau điếng. 

Mẹ từng nói anh em chúng tôi là những con mèo sinh ra vào mùa đông khắc nghiệt, cho nên chúng tôi có sức sống mãnh liệt hơn bất cứ ai và cũng mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Việc cỏn con này không thể nào làm khó được tôi. Nhưng đau đớn lần này khác hẳn với những thứ tôi từng trải qua, gấp ngàn lần cái hôm đánh nhau với thằng mèo mướp bị nó đẩy ngã rơi thẳng từ mái nhà xuống.

"Anh Peach! Anh Peach! Anh Peach ơi!"

Tôi nghe tiếng Obok léo nhéo bên tai. Vậy là con chó ngốc không sao rồi. Obok còn phải về nhà, nhóc còn có người đang đợi nó. Nhóc con vẫn ồn ào như thường ngày nhưng tôi chẳng có sức mà nạt nữa

"Obokie! Không sao chứ!? Ôi trời ơi!"

Tôi lại nghe tiếng của một người khác. Sau đó, cơ thể tôi được nhấc bổng khỏi mặt đường ướt lạnh. Tôi được bao bọc trong vòng tay ấm áp, đủ ấm áp để chìm vào giấc ngủ say không phải lo lắng gì nữa.

- End -


Extra:

"Anh Peach đẹp trai quá này!"

Obok lại nhặng lên, nhảy tưng tưng quanh tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương. Cái nơ bướm khiến tôi khá khó chịu, nhưng kể ra cũng bảnh tỏm. Obok cũng đang đeo một cái y hệt, nhưng nhìn nhóc con chỉ thấy cà lơ phất phơ.

Hôm nay, tôi và Obok tham gia cái gọi là chụp ảnh cưới của loài người. Vào cái ngày định mệnh kia, đúng là chủ của Obok định đưa nhóc tới tiệm thú kiểng, nhưng không phải để vứt bỏ như nhóc suy diễn, mà là để làm đẹp chuẩn bị cho công cuộc chụp ảnh. Và bởi vì hành động lanh chanh thiếu suy nghĩ của Obok mà mọi việc bị đẩy lùi xuống hẳn một tháng.

Nhưng cũng bời vì chuyện đó mà tôi có mặt ở đây.

Lúc tôi tỉnh lại, trước mặt tôi là một đôi mắt to tròn và một mái đầu màu cam. Tôi bị nhốt trong cái lồng sắt, chân bị bó cứng đơ không thể thoát ra. Tôi chỉ có thể phát ra tiếng khè đe dọa không có đối phương tới gần.

"Đừng sợ! Anh không làm hại em đâu." - Người đó nhẹ giọng. Nhưng tất nhiên tôi không hạ thấp cảnh giác. Tôi cắn răng chịu đau, bật móng vuốt quờ về phía trước cảnh cáo, dù rằng cách một cánh cửa lồng thì tôi chẳng thể nào đụng đến móng tay của người đó.

"Thật đấy. Anh không làm hại bé." - Người đó cúi xuống ngang tầm mắt tôi - "Cảm ơn bé đã cứu Obokie đấy. Nhưng bé bị thương rồi. Ngoan, chịu đựng một chút có được không?"

Cái tên Obok quen thuộc làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi nhớ lại chuyện Obok chạy ra trước dòng xe và cả chuyện tôi bị xe tông trúng như thế nào. Tôi cũng nhận ra trước mặt chính là anh xinh đẹp trong lời kể của Obok. 

"Đúng rồi, để anh lấy đồ ăn cho em!"

Một tuýp đồ ăn sệt sệt đưa tới miệng, mùi tôm biển xộc lên trước mũi, thứ thức ăn đóng gói thì không thể tính là tươi ngon. Nhưng giờ thì tôi không có lựa chọn nào khác là liếm từng chút một trong ánh mắt hân hoan của người đó. 

Loài người thật dễ vui vì những thứ nhỏ nhặt.

Tôi được xuất viện sau ba ngày. Tôi được chủ Obok và cậu trai tóc cam đặt vào trong một túi vận chuyển và đưa về nhà. Ngay từ lúc cánh cửa nhà chưa mở ra tôi đã nghe thấy tiếng Obok nhặng lên.

"Anh Peach! Anh Peach! Anh Peach!"

"Obokie! Không được dọa mèo sợ!"

Tôi trừng mắt nhìn chủ Obok vừa thốt ra một câu nhảm nhí. Làm gì có chuyện tên nhóc Obok dọa tôi sợ cơ chứ? 

"Anh Peach! Tại vì Obok mà anh Peach bị thương! Anh Peach nói đúng! Em đã suy nghĩ linh tinh! Anh chủ không định bỏ em gì hết. Anh chủ và anh xinh đẹp đều yêu thương em! Không ai cướp anh chủ của em cả! Em còn có gấp đôi tình yêu cơ! Obok xin lỗi anh Peach!"

Obok im lặng được một chút rồi lại ríu rít khi tôi yên vị xuống chiếc nệm bông màu hồng mới toanh.

"Hiểu được là tốt. Im lặng chút đi. Đau đầu quá." - Tôi mệt mỏi đáp lời Obok. Mấy ngày qua được cơm bưng nước rót khiến cơ thể mềm yếu và bệ rạc hẳn. Tôi đang tính toán khi chân sau đỡ thì phải lẻn đi trước khi bị đưa đến trung tâm động vật, ở chỗ đó thì khá là khó trốn đi.

"Vâng vâng! Em biết rồi! Em sẽ ngoan." - Obok vội nằm xuống, cọ cọ tai vào người tôi.

"Hai đứa nhỏ nhìn thân thiết ghê." - Mái đầu màu cam ngồi xổm xuống ngắm nghía tôi và Obok rồi quay sang nói với người còn lại.

"Hay là mình nuôi bé mèo luôn được không anh?"

Trong khi tôi còn chưa tiêu hóa được thông tin, thì chủ của Obok đã đáp ngay được.

"Ừ tất nhiên là được. Anh cũng đang định hỏi em như vậy đấy."

Làm sao họ lại quyết định nhận nuôi một con mèo hoang không lai lịch nhanh như vậy? Mà tôi đã đồng ý chưa?Chỉ là tôi chẳng kịp phản ứng vì Obok quẫy đuôi lia lịa, mừng húm, ồn ồn ào ào.

"Anh Peach! Thế là anh sẽ ở với em luôn đúng không? Thích quá anh Peach!"

Thật là một con chó kỳ lạ, trong một gia đình cũng kỳ lạ nốt.

  "Nhóc Peach cưng quá vậy!"

Bàn tay to lớn ụp lên đầu cắt ngang hồi tưởng của tôi. Tôi theo phản xạ tự nhiên lùi lại, hất bàn tay đó ra, kiềm chế lắm mới không bật móng vuốt.

"Peach vẫn không thích anh cho lắm này Jungwoo."

Không phải là tình cờ khi bọn họ gọi tôi là Peach. Bởi vì trong lúc hai người suy nghĩ đặt tên cho tôi thì Obok đã hất đĩa đào trên bàn xuống lăn lông lốc, ra hiệu điên đảo đến khi bọn họ chốt cái tên Peach mới thôi. 

"Anh thử có người thình lình xoa đầu anh xem anh có giật mình không?"

Jungwoo bênh vực, ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay vuốt lông tôi mà không phải nhận bất kỳ sự phản kháng nào. Obok cũng nhanh nhẹn nhảy lên lòng cậu ngồi, bỏ mặc anh chủ của nhóc đang đứng nhìn cả ba.

"Sao anh cứ thấy mình bị cho ra rìa thế nào ấy nhỉ?"

"Anh cứ nói linh tinh nữa là tụi em sẽ chụp ảnh mà không có anh đó Jaehyun."

"Sao chụp ảnh gia đình mà không có anh được?"

Ừ gia đình. Mèo hoang thì không mơ tới chuyện có một gia đình.

Nhưng mà tôi thì có.

Tôi là một con mèo có bộ lông vàng ruộm như màu nắng cháy. 

Tôi vì cứu một con con chó ngốc mà suýt mất mạng.

Tôi cũng vì thế mà tìm cho mình một gia đình.

Và Peach là tên của tôi.

- End -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net