19. Alibaba và 38 hũ dầu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta bảo rằng kiến trúc là nơi giao thoa giữa văn hoá và kĩ thuật, nơi mà khoa học xã hội có giá trị ảnh hưởng tới từng thanh thép dựng xuống công trình. Tiến sĩ Jung Jaehyun đã non một thập kỉ nghiên cứu rồi hành nghề kiến trúc, thậm chí còn đi giảng dạy kiến trúc, khối lượng kiến thức đồ sộ về khoa học xã hội của cậu sợ là còn nhiều hơn người có học hàm học vị ở ngay trong chính mấy ngành học đầy nhân văn. Hiểu biết là như thế, cuối cùng Jaehyun vẫn phải bó tay trước một vấn đề tưởng chừng như xa vời nhưng lại cực kì gần gũi đối với bọn trẻ con thời nay. Vấn đề này là chủ điểm tranh cãi hà rầm ở trên khắp các trang báo chính thống cho đến Tiktok giật giật đùng đùng, là thứ khiến bạn thân cạch mặt nhau, cũng là thứ khiến người nhà với nhau chỉ vì đánh giá nhầm nhau mà chỉ trong chớp mắt đã cách xa nhau cả một cuộc đời.

Vấn đề tưởng đơn giản nhưng không hề đơn giản đó chính là, Kim Junhee thực sự mắc phải hay đang giả vờ trầm cảm.

Cáo buộc một người giả vờ trầm cảm có thể là cách nhanh nhất đẩy người đó xuống thẳng đáy đầm lầy tuyệt vọng. Kim Junhee lại có đầy đủ những cú sốc trong đời để tinh thần xuống dốc, không phải một ngày đẹp trời muốn trầm cảm là trầm cảm cho vui.

Jaehyun không lạ gì với bác sĩ tâm lý của Kim Junhee. Tiến sĩ Jung không phải người mất nhân tính, cũng không tin tưởng khơi khơi, cậu không ít lần đưa Junhee đến bác sĩ tâm lý. Người ngoài nghe Junhee kể chuyện chắc hẳn sẽ tin rằng Jung Jaehyun là chồng chưa cưới chơi vơi khi bạn đời đột nhiên mắc bệnh trầm cảm, Jaehyun chỉ khều nhẹ hai lần thì vị bác sĩ đã không ngần ngại nói cho cậu nghe cái điều mà ông nghĩ rằng Jaehyun rất cần nghe:

"Cậu Kim Junhee nói với tôi là nếu không có cậu Jung, cuộc đời cậu ấy không còn gì có thể níu kéo."

Nếu không phải vì có Lee Taeyong ở cạnh bên, nếu Lee Taeyong không giống như là mặt trời của riêng cậu, Jaehyun sớm đã nhảy xuống chung một cái hố với Kim Junhee khi cứ phải nghe đi nghe lại những lời đó. "Em chỉ có anh thôi", "em chỉ cần anh thôi", những lời đó nếu không phải là từ miệng người yêu nói ra thì sẽ chỉ đem lại cảm giác nặng nề như bị buộc gông vào cổ. Kim Junhee nói suốt, Jaehyun cũng đã từ chối suốt, nhưng nói chuyện với Kim Junhee chẳng khác nào một đứa trẻ con nhảy chơi trong đệm nhún. Lời Jaehyun nói đến đâu, Junhee bỏ ngoài tai cho bằng hết. Cậu vẫn một hai khẳng định rằng cuộc sống này phải có Jaehyun thì mới được.

"Ông bác sĩ này nói giống hệt như cậu Kim", Taeyong vừa hớp một ngụm trà vừa lắc đầu. "Nói với anh rằng cậu ấy bị trầm cảm, cả đời chỉ cần em, nếu không có em thì không thiết sống nữa. Rằng là anh cái gì cũng có còn cậu ấy thì không có gì hết, nên mong anh buông tha cho em."

Jaehyun cấu nhẹ vào tay Taeyong:

"Vậy mà anh đồng ý? Bình thường anh đâu phải người dễ dàng."

Taeyong nói:

"Lúc đó anh chỉ nghe nói rằng tiến sĩ Jung và cậu Kim đó là bị gia đình ngăn cấm, là Romeo và Juliet, là thanh xuân vườn trường của nhau. Tiến sĩ Jung lúc đó cũng không tỏ vẻ gì là thích anh, dĩ nhiên anh không có lý do gì từ chối."

Jaehyun thở dài bất lực. Taeyong cười cười nói thêm vào:

"Thật ra anh có hỏi là nếu như Jung Jaehyun nhà cậu không thích tôi nhưng cũng không còn yêu cậu nữa thì sao. Kim Junhee nói rằng tình cảm giữa hai người không thể một sớm một chiều mà tan được. Anh hỏi không tan thì vì sao suốt chừng ấy năm Jaehyun không đi tìm cậu. Junhee bảo là vì hoàn cảnh đặc biệt, thầy Jung không đi tìm chẳng qua là vì bị gia đình quản lý thôi."

"Rồi anh nói sao?"

"Anh hỏi cậu Kim, nếu Jung Jaehyun thật sự bị quản đến mức không thể liên lạc thì cưới về làm gì vì sẽ đau khổ cả đời. Rồi cậu ta hỏi anh, vậy anh cưới em làm gì."

Jaehyun nhăn mày:

"Anh lại trả lời là..."

Taeyong nhún vai:

"Anh bảo là Jung Jaehyun cưới anh thì chỉ bị một mình anh quản, mà dưới gầm trời thành phố này làm gì có ai dám quản anh đâu."

Ánh mắt thầy Jung liếc sang, giám đốc Lee vẫn thảnh thơi chăm chú dặm keo dán vào mô hình nhà cửa mà thầy Jung đang dựng dở. Jaehyun bình thường chẳng phải làm mấy công việc tay chân này nữa, chẳng qua dạo này Taeyong than thở rằng buổi tối ở nhà không có trò gì để giết thời gian nên cậu mới mang một ít giấy mô hình về.

Loki nhe hàm răng nham nhở ra nhai miếng giấy xốp trông vô cùng đau khổ. Jaehyun vỗ đầu nó một cái, con chó nhè miếng xốp ra, cậu nhón miếng xốp vứt vào thùng rác, khi không lại thở một hơi dài.

Thật không có ý so sánh, nhưng nuôi nấng chăm bẵm Lee Loki ít ra còn có tác dụng giải phiền. Thảo nào dưới gầm trời thành phố dạo gần đây càng ngày càng có những cô cậu độc thân nuôi mỗi một con mèo và hai con chó làm vui. Con người dây dưa với con người vốn đã nhọc nhằn, dây dưa với người có vấn đề tâm lý lại càng muộn phiền hơn gấp bội.

---

"Thầy Jung", trợ giảng gõ cửa phòng, nụ cười trên môi rõ ràng nhiều chuyện. "Kiến trúc sư Kim tới tìm thầy."

Năm phút sau, gương mặt nhợt nhạt với bọng mắt vừa nhìn đã thấy mất ngủ nhẹ nhàng đẩy cửa. Jaehyun chẳng có nổi nửa giây để chuẩn bị, Kim Junhee đã yếu ớt nở ra một nụ cười.

Dạo này Jaehyun không còn gặp riêng Junhee nữa. Mà không chỉ riêng Junhee, kể từ khi Taeyong công khai nắm tay cậu đi dự tiệc sinh nhật của chị gái, Jaehyun tự tin dùng lý do đã có người thương để từ chối tất cả những cuộc gặp mờ ám. Người ta bàn tán thật nhiều, lý do vì sao cậu chủ Lee một mạch chia tay tiến sĩ Jung rồi lại lằng nhằng quay lại với nhau, nhất là khi không ít người biết rằng cuộc hôn nhân của bọn họ thực chất chỉ là vì lợi ích. Thế nhưng Lee Taeyong nắm trong tay gia sản khổng lồ, lại chẳng phải người sứt mẻ ngoại hình, khiếm khuyết tính cách đến nỗi khiến cho nhà họ Jung phải nhắm mắt đưa chân. Jung phu nhân mỗi ngày đều như sống trong mơ, dù rằng hội phu nhân dạo này có chút cơm không lành canh không ngọt. Các quý phu nhân bóng gió rằng sẽ không bao giờ đem bán đứng con cái nhà mình vì lợi ích kinh tế, mặc kệ sự thật là tiến sĩ Jung cùng gia đình đã ôm nhau nhảy trúng ô lợi ích kinh tế và khuyến mãi thêm cả tình cảm ngọt ngào.

"Anh Jaehyun", Junhee nói. "Em đại diện công ty sang học viện làm chương trình hướng nghiệp."

Jaehyun gật đầu. Junhee lách cửa bước vào, quét mắt nhìn quanh một vòng, khoé môi trễ xuống vì tấm ảnh trang trí trên bàn Jaehyun. Lee Taeyong không đẹp như cách Junhee từng tưởng tượng về người sẽ đi cùng với Jaehyun đến cuối đời. Jaehyun ngày đó ít khi thể hiện rõ ràng là mình có gu người yêu cụ thể, nhưng bởi vì tính cách của cậu rất ghét phân bua, không siêng năng giao thiệp, Junhee những tưởng Jaehyun sẽ muốn một cuộc sống bình lặng đủ đầy.

Ai mà ngờ được, trên bàn thầy Jung lúc này lại có tấm ảnh một người một chó giằng co cái dĩa đồ chơi với nhau. Con chó đen nhẻm xấu xí nhưng có vẻ được nuôi dưỡng tốt, còn con người thì cực kì xa vời với đám tính từ dịu dàng bình lặng mà Junhee từng tưởng tượng. 

"Hôm nay anh có thời gian đi ăn tối với em chứ? Mấy ngày nay em nhắn tin không thấy anh trả lời."

Jaehyun đáp gọn:

"Anh có hẹn rồi."

"Anh có hẹn với ai?"

Jaehyun không vội trả lời. Hạ bút xuống bài làm thứ ba trong xấp đồ án, chấm lấy một con điểm hình như có hơi rộng rãi, Jaehyun cau mày chỉ để ngắm lại bản đồ quy hoạch. Chờ đến khi Junhee hỏi lại lần thứ hai, Jaehyun mới miễn cưỡng đáp:

"Em bảo đại diện công ty sang làm chương trình hướng nghiệp, không phải là tối nay sẽ đi ăn với phòng đào tạo hay sao?"

"Em không khoẻ", Junhee nói. "Em không khoẻ nên không cần dự tiệc tối. Anh đi ăn với em được không?"

Jaehyun nhún vai. Cậu chưa kịp nói gì, Junhee bỗng tiếp tục:

"Vậy ngày mai?"

Một cơn giận dữ lẳng lặng dâng lên rồi từ từ bóp nghẹt lấy cổ họng của Jaehyun. Đáng tiếc rằng cậu không được như Taeyong, khinh bỉ lớn nhất mà Jaehyun có thể dành cho người khác chỉ là im lặng.

"Lee Taeyong...", Junhee đột ngột lên tiếng. "Em nghe nói hai người vẫn còn qua lại với nhau có đúng không?"

Jaehyun nhếch môi cười nhạt:

"Chúng tôi đã bao giờ hết qua lại đâu?"

"Em nghe nói hai người không phải kết hôn vì yêu nhau, chẳng qua là vì công ty nhà anh cần tàu chở hàng nên mới sắp xếp..."

"Ừm", Jaehyun gật đầu ngay lập tức. "Không biết em nghe ai nói, nhưng chuyện đó cũng không sai."

Kim Junhee hơi run rẩy:

"Jung Jaehyun em yêu không phải là người như thế."

Jaehyun cuộn mấy tờ đồ án thành một cuộn lớn. Nhét vào trong ống đựng giấy, cậu thở hắt ra:

"Tiếc quá, tôi chính là người như thế. Nếu em không phiền thì bây giờ tôi tan làm."

Tiếng chuông báo thức vang lên khắp các hành lang phòng học. Jaehyun với lấy áo khoác trên giá, xách theo ống đựng giấy, tay ra hiệu cho Junhee lùi bước khỏi phòng. Cánh cửa gỗ cùng với bảng tên của tiến sĩ Jung đóng lại, Kim Junhee vội vã níu lấy quai xách ống giấy, kêu lên:

'Để em cầm.'

Jaehyun lặng lẽ nhìn Junhee. Cậu không nhớ chính xác lý do vì sao ngày đó mình lại hẹn hò với người này, có lẽ mọi chuyện chỉ đơn giản là một phút bồng bột cố chấp chọn lấy một người mà bố mẹ không vừa mắt nhất. Jung Jaehyun xốc nổi tin rằng bố mẹ cậu gai mắt Kim Junhee là vì bọn họ mang trong mình sự cao ngạo và những giáo điều của người lớn tuổi, thế nhưng không phải không dưng mà người ta nói rằng người bố mẹ không thích thì nhất định không nên dính dáng vào. Đôi mắt đỏ ngầu thiếu ngủ của Kim Junhee lúc này, gương mặt gầy đến nỗi hai mỏm xương má nhô lên rõ thành hình hốc hác, tất cả cùng với chứng bệnh trầm cảm không biết là thật hay là giả làm cho Jaehyun không tài nào có thể xót thương.

'Không cần', Jaehyun giật phắt sợi dây. 'Đồ án của sinh viên tôi không phải là thứ ai cầm vào cũng được.'

Junhee thì thào:

"Em đâu phải là ai đó."

"Với vấn đề này thì kể cả là mười năm trước, em cũng chỉ là ai đó thôi."

Junhee bẻ ngoặt câu chuyện:

"Vì sao em gọi anh không đến? Anh có biết hôm đó em gọi anh từ bệnh viện hay không?" 

Jaehyun đương nhiên là biết. Bệnh viện liên lạc với cậu với lí do 'liên hệ với người nhà', nhưng Jaehyun quyết định không quan tâm. Cứ như khi người ta bước ra khỏi nhà tù rồi được dặn là đừng bao giờ quay đầu nhìn lại, Jaehyun biết rằng Kim Junhee không sớm thì muộn cũng sẽ kéo cậu vào chung một hố nếu Jaehyun để hở ra bất cứ quan tâm nào.

Bệnh viện nói rằng Kim Junhee nhập viện vì uống quá liều thuốc hạ sốt. Cậu được đồng nghiệp phát hiện ra, cao tầng của công ty đương nhiên không lấy gì làm vui vẻ vì chuyện đó. Nói là tư bản máu lạnh thì cũng không hẳn, không ai muốn bỏ tiền ra thuê một nhân công thiếu đi năng lực lao động mà lại khiến cho đồng nghiệp bị lây cả những muộn phiền mà họ đang chứa trong người.

"Thầy Jung!" 

Tiếng gọi trong cao cất lên từ cuối hành lang làm cả Jaehyun và Junhee cùng nhìn lại. Cậu sinh viên mắt long lanh ngày nào dạo này đã bớt long lanh đi -  khả năng lớn là do mớ đồ án đè nặng lên vai sinh viên kiến trúc -  cùng ba đứa sinh viên khác đi đến với một mớ nhà cửa gì đó trên tay. Jaehyun khẽ gật đầu chào, Kim Hyunjin niềm nở gọi:

"Thầy Jung, chúng em đem mô hình lên hỏi nhờ thầy một chút. Thiết kế nhà trưng bày ô tô nếu làm phào chỉ thì không ra dáng công nghiệp, còn nếu không làm thì công trình sẽ nhanh xuống cấp. Không biết thầy có góp ý gì không?"

Jaehyun khẽ mỉm cười với Kim Hyunjin. Mắt long lanh vẫn còn nhìn cậu đầy ngưỡng mộ nhưng không vồ vập mồi chài như trước kia. Suốt thời gian qua, tất cả ngưỡng mộ mà Hyunjin dành cho Jaehyun dường như được thể hiện hết ở thành tích học tập. Kim Hyunjin không xuất sắc nhưng rõ ràng đã tiến bộ từ từ, không còn ở trong tình trạng một mét vuông sai ba phép toán như ngày xưa nữa. 

"Tôi có vài tài liệu, chỉ cần các em đọc hiểu tiếng Anh tốt là được. Góp ý trực tiếp vào đồ án thì tôi e là không thể, nhưng tài liệu thì có thể cho các em."

Một thầy bốn trò vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Đám sinh viên dạo này rất hay thắc mắc, giảng viên càng trẻ thì càng bị bọn chúng bám riết lấy, Jaehyun càng ngày càng thấy dễ chịu với lựa chọn nghề nghiệp của mình. Để cho Kim Junhee nín lặng đi cùng thầy trò bọn họ đến cuối hành lang, Kim Hyunjin mới thốt lên: 

"Đây là kiến trúc sư của Alister phải không ạ? Em vừa đi nghe tư vấn hướng nghiệp, không biết là bạn của thầy."

Jaehyun nói:

"Người quen trong ngành."

"Tôi là bạn trai của anh ấy."

Một câu chen vào đanh đá của Kim Junhee thành công khiến cho hai hàng lông mày của Jaehyun cau chặt lại. Đám sinh viên ngạc nhiên vì thông tin sốt dẻo kia thì ít mà nhốn nháo vì biểu cảm lạnh lùng hiếm khi hiện ra trên khuôn mặt của tiến sĩ Jung thì nhiều.

"Kim Junhee!", giọng nói của Jaehyun chứa đầy gai nhọn. "Cái gì cũng có giới hạn thôi."

Kim Hyunjin rón rén cất lời:

"Em... Người nhà của thầy Jung là người khác đúng không ạ? Em từng gặp qua một lần..."

"Ừm", Jaehyun gật đầu. "Là người đó."

Kim Hyunjin lén nhìn Junhee, trong lòng cảm thán rằng trên đời chỉ có một thầy Jung thì thật không công bằng cho số người coi thầy là người trong mộng. Tuy vậy, mắt long lanh thật thà cũng phải cảm thán thêm một điều rằng so với cậu hay cái người gầy hốc với đôi mắt to lồ lộ trước mặt, anh trai nghề tay phải là mở tiệm giặt là, nghề tay trái là quản lý tập đoàn thật sự là lựa chọn vô cùng đi vào lòng người.

"Người nhà của thầy Jung đẹp trai cực kì", Kim Hyunjin hào hứng khoe với bạn. "Đẹp kiểu hoàng tử nhưng tự giải được lời nguyền của phù thủy. Không những đẹp mà còn vừa giàu có vừa tốt tính, thật sự là hoàn hảo cho người hoàn hảo như thầy."

Jaehyun cười:

"Cảm ơn em có lời khen. Người nhà tôi biết được chắc chắn là vui lắm."

Hoặc là anh sẽ nói "anh biết rồi". Nghĩ đến sự tồn tại Lee Taeyong là lại thấy thời gian trong ngày còn có gì đó để đợi mong, Jaehyun gõ ngón tay vào ống giấy:

"Tôi đi nộp đồ án. Có câu hỏi gì thì email cho tôi, nếu không trả lời được thì tôi sẽ đi tìm người biết đáp án rồi chuyển câu hỏi giúp các em."

Giảng viên không được mang đồ án của sinh viên về nhà,  Jaehyun một mạch đi thẳng vào phòng giáo vụ. Bốn đứa sinh viên tội nghiệp  bị bỏ lại cùng một nhân vật thừa thãi, Kim Hyunjin vừa định mở miệng chào tạm biệt thì Junhee đột ngột hỏi: 

"Tiến sĩ Jung giới thiệu Lee Taeyong với các cậu từ khi nào?"

Mắt long lanh là người trong thế hệ quen thuộc với những bé đường và trà xanh,  bản thân cũng đầy đủ năng lực bé đường và trà xanh, vừa liếc nhìn Kim Junhee thì đã biết anh trai trước mặt mình là miếng kẹo cao su dù đã hết ngọt nhưng vẫn bám cứng ngắc trên ghế ngồi của thầy giáo. Nhe răng cười rồi nhanh chóng ngậm môi, Hyunjin đáp:

"Ngày xưa em cũng theo đuổi thầy Jung nên mới được gặp anh nhà."

Kim Junhee ném cho Hyunjin một cái nhìn khinh bỉ:

"Tôi là người hẹn hò với anh ấy từ năm mười bảy tuổi."

Hyunjin kêu lên:

"Rồi sao bây giờ thầy Jung lại cưới người khác?"

"Vì anh ấy vướng bận thôi."

"Vướng bận với một anh đẹp trai nhà giàu thì tôi cũng muốn vướng."

Kim Junhee hận không thể hét cho cả thế giới biết về cậu và Jaehyun, gặp cơ hội được nói chuyện với học trò của thầy Jung thì dĩ nhiên không thể bỏ. Nhưng học trò này không hiền lành mà cũng không học được nết khinh bỉ bằng phương thức im lặng, Junhee chưa tâm sự được mười câu thì đã phải bật thốt lên:

"Tôi bị trầm cảm. Tôi cần Jaehyun."

Lần này thì không chỉ mắt long lanh mà ba đứa sinh viên còn lại cũng tròn mắt nhìn Junhee. Bốn đứa nhóc hai mươi tuổi nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa còn lại cũng chỉ có ngạc nhiên, rồi một đứa nói:

"Vì sao anh bị... ờm... Trầm cảm ạ?"

Junhee đáp:

"Bệnh này không có nguyên nhân cụ thể đâu."

"Vậy thì vì sao thầy Jung phải chịu trách nhiệm ạ?"

Sinh viên ngày nay không còn ù lì nữa, tư duy phản biện tới mức hỏi vặn đáp vẹo càng ngày càng được củng cố, nhất định không thể đối phó với bọn chúng đơn giản như cách của ngày xưa. Không ai dạy Junhee điều này, cậu chững lại một nhịp rồi nói:

"Tôi không mắc trầm cảm vì Jaehyun, nhưng bác sĩ nói tôi rất cần Jaehyun giúp đỡ trong giai đoạn này."

 Trước khi Junhee kịp bổ sung điều gì, mắt long lanh đã lắc đầu:

"Nhưng người ta có gia đình rồi ạ?"

"Thì sao chứ?"

Bốn đứa sinh viên lại trố mắt nhìn nhau.

Tiêu đề tin nóng ngày mai chắc chắn không phải là người yêu cũ đáng thương của thầy Jung mắc trầm cảm, mà nhất định phải là thầy Jung đáng thương gặp phải người yêu cũ tâm thần. 

--




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jaeyong #nct