Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc ám vô tận, như vực sâu không thấy đáy bao trùm lấy không gian chìm ngập trong bóng tối. Tôi nhìn thấy bản thân mình đang trôi nổi trong mảnh không gian đó, có thể nhận thấy một cỗ lực hấp dẫn cuốn tôi vào trong. Mà thứ lực hấp dẫn ấy ngày càng lớn khiến tôi càng lúc càng bị xoáy sâu vào, không tìm thấy được cho mình được một tia ánh sáng ...

Tôi hoảng hốt mở to mắt, thứ ánh sáng chói loá xuyên qua đỉnh đầu chiếu thẳng vào mắt khiến tôi đã quen với bóng tối không kịp thích ứng, tôi liền nheo mắt lại. Đợi đến khi bóng tối đã dần tan đi trong mắt, tôi mới ngồi dậy, xoa xoa thái dương.

Ban nãy khi ngồi dậy, chỉ mới có cử động một chút, mà cơ thể lại vô pháp đau nhứt, giống như là mới vừa bị một chiếc xe tải cán qua.

Cảm giác đau đớn này, sao lại chân thực như vậy? Hoá ra bản thân mình, vẫn còn chưa có chết sao? Sao lại như vậy được, chẳng phải mình vừa mới rơi từ tầng mười sáu của trung tâm xuống sao? Như thế nào lại còn sống? Lại còn gặp phải cả ác mộng. Mạng của mình cũng thực lớn đi.

Trong lúc tôi đang mơ màng nhận ra bản thân mình còn sống, thì bên tai tôi lại truyền đến tiếng thở lúc đều đều, lúc dồn dập thất thường. Tôi khó hiểu dời tầm mắt, nhìn thấy một nữ tử thanh tú quỳ bên giường.

Người nọ nữa quỳ gối dưới đất, nữa trụ tay trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lộ rõ quầng thâm đen tím dưới mắt. Chân mày nhíu lại, thỉnh thoảng lại giật giật, cũng với hơi thở không đều đặn giống như ngủ không yên giấc, có chút đáng thương. Gương mặt trẻ trung thanh tú, nhưng mà, quần áo người kia mặc trên người lại có chút kì quái, nhìn không ra là kiểu mốt gì của giới trẻ hiện đại, một chút cũng không giống. Mà ngược lại, càng nhìn càng thấy giống với mấy bộ cẩm phục trong phim truyền hình cổ trang mà tôi hay xem trên TV. Lại thấy mái tóc người nọ búi gọn gàng cố định bằng một cây trâm bằng gỗ, tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình là hợp lý.

Tôi khó hiểu nhìn xung quanh, nhận thấy bản thân mình vận y phục trắng tươi, ngồi trên chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, phía trên đầu giường cũng làm bằng gỗ có chạm khắc hình hoa mộc lan tinh xảo. Tôi vô cùng hoảng hốt, vội vàng đánh giá lại kiến trúc căn phòng.

Trước mắt là bàn viết sách bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn mộc vân, bên cạnh là ghế bành gỗ chạm hoa. Còn có tủ sách cũng làm bằng chất liệu tương tự, bàn chảy đầu, ghế ngồi. Trên đầu tủ là một cái bình phong cắm hoa màu xanh lam bằng gốm tao nhã, cùng với một vài bức hoạ đồ nét vẽ tinh xảo treo trên vách tường.

Càng nhìn lại càng thấy quái lạ. Đây rốt cục là nơi nào, sao cái gì cũng đều đồng dạng kì lạ như vậy a? Tôi hoảng loạng suy nghĩ, một lát sau thì quyết định ra ngoài xem xét. Chân còn chưa chạm đất, tôi vì cử động mạnh mà mất thăng bằng, vô lực ngã xuống sàn, phát ra thanh âm chấn động không gian.

Có lẽ tiếng động lớn đã tác động đến nữ tử bên giường khiến cô ấy thức dậy. Nữ tử mở mắt nhìn thấy tôi ngã dưới đất, kinh hỉ nhìn tôi, môi mỏng khẽ mấp máy đến phát run "Chủ tử, người rốt cục đã tỉnh, đã tỉnh"

Thanh âm dịu dàng mà hoảng loạng của nữ tử kia như sét đánh ngang tai, tôi ngơ ngác tròn mắt, không buồn đứng lên mà ngồi im bất động.

Dường như thấy tôi hành động kì lạ, người nọ lại nắm lấy tay tôi, hốc mắt vốn thâm quầng nay lại đỏ hoe, thút thít nói "Chủ tử, ta còn tưởng người sẽ không tỉnh lại. Người không sao chứ? Chớ doạ A Ninh sợ"

"A Ninh?"

Nữ tử nghe thấy tôi gọi tên cô ấy liền gật đầu liên tục. Tôi im lặng suy nghĩ, một lát sau mới cất giọng hỏi.

"Ta...bị làm sao thế này? Người ta đều đau, ta...không nhớ gì cả"

A Ninh kia nghe thấy tôi nói vậy, liền gọi một tiểu thái giám ở bên ngoài, bảo truyền Trương Thái Y.

"Chủ tử, người thật không nhớ sao? Mấy ngày trước người rơi từ trên đỉnh núi xuống, đã hôn mê hai ngày ba đêm, ta còn tưởng..." A Ninh chưa nói hết câu, liền bật khóc lớn thành tiếng. Dù có chút không rõ đây là tình huống gì, nhưng nhìn thấy cô ấy vì mình mà khóc lớn như vậy có chút không đành lòng, liền vỗ về trấn an cô ấy.

Chưa đầy năm phút, cửa gỗ đang đóng lập tức mở ra. Bên ngoài, một lão già đội mão quan mang hòm thuốc đi đến, khom lưng quỳ xuống trước mặt tôi hành lễ "Lão thần tham kiến Tứ điện hạ"

Tôi không biết nói gì, liền nhìn sang A Ninh. Cô ấy có vẻ nhận ra vấn đề ở tôi, nhanh nhẹn kéo tay áo lau nước mắt, rồi nói với người kia "Chủ tử bảo ông không cần đa lễ, hiện giờ sức khoẻ ngày ấy không tốt, mời ông xem bệnh cho ngài ấy"

Trương thái kia gật đầu, A Ninh đỡ tôi ngồi trở lại trên giường rồi tránh sang một bên "Tứ điện hạ, thỉnh ngày đưa tay trái cho lão thần chẩn mạch"

Tôi làm theo lời người kia, đưa tay trái ra.

Trương thái y kia đưa ba ngón tay áp lên cổ tay trái của tôi, vẻ mặt vừa đăm chiêu suy nghĩ, vừa vuốt ve bộ râu trắng dưới cầm.

"Có phải ngài cảm thấy không thoải mái"

Tôi gật đầu.

"Thỉnh điện hạ trả lời lão phu một câu, ngài có thể nói cho ta biết, hiện tại là quý mấy?"

Tôi lắc đầu.

Trương thái y thu tay lại, nhưng tay kia vẫn không ngừng vuốt râu, hướng chỗ A Ninh mà nói "Tứ điện hạ do té ngã bị chấn động mạnh, mạch tượng rối loạn, dẫn đến cơ thể hư nhược, trí nhớ hỗn loạn. Lão thần kê chút dược cho Tứ điện hạ uống, uống xong sẽ cảm thấy tốt hơn. Còn về việc ngài ấy bị rối loạn trí nhớ, cảm phiền cô nương chăm sóc tốt, cũng cố trí nhớ cho ngài ấy..."

Trương thái y nói rồi ôm hòm thuốc cúi đầu ly khai. A Ninh tiễn ông ấy ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

A Ninh ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt vừa ôn nhu vừa lo lắng nhìn tôi "Có lẽ người đã đói rồi, ta gọi người mang chút đồ ăn đến" Nói xong A Ninh xoay người định rời đi, nhưng lại bị tôi nắm lấy tay áo giữ lại. A Ninh khó hiểu nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi "Chủ tử có gì căn dặn?"

"Ta...bị mất trí nhớ sao?" Tôi lấy tay chỉ vào đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng hỏi.

"Ân, nhưng điện hạ đừng lo, A Ninh nhất định sẽ giúp người hoàn toàn bình phục"

Tôi lắc đầu cười khổ không nói gì. Tôi vốn không có trí nhớ ở nơi này, thì làm sao mà mất được

"Ta...tên gọi là gì? Còn có, bao nhiêu tuổi" Suy nghĩ một chút, tôi mới mở miệng hỏi. Dù sao thì tôi vẫn muốn biết hiện tại bản thân mình là ai, là người như thế nào.

Nghe tôi hỏi về bản thân mình, A Ninh có chút bất ngờ đến độ ngây ngốc mở to mắt. Song, cho đến một lát sau, cô ấy mới có thể bình tĩnh trả lời "Thưa chủ tử, người tên gọi là Lý Thái Dung, là Thịnh An vương triều Tứ điện hạ, đầu tháng bảy này là tròn tuổi tam thất"

Ngay cả cái tên cũng có đến bảy phần giống nhau, cả họ và tên đệm đều giống, chỉ khác ở tên gọi. Cái này, có khi nào, bản thân mình chính là xuyên không trở về quá khứ mà trong tiểu thuyết hay xảy ra không? Thật không ngờ loại sự kiện hoang đường này cũng có ngày lại rơi trúng đầu mình, có không muốn cũng phải miễn cưỡng chấp nhận. Huống hồ sống ở đây, địa vị của tôi cũng không phải thấp, dù gì cũng là một vương triều hoàng tử, sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp, ít nhất là hơn hiện tại. Tự tử bất thành, tiền bảo hiểm một xu cũng không có, thử hỏi nếu như quay về, thì lấy cái gì mà trả nợ đây? Cửa Quỷ môn quan một lần bước không tới, thì tôi cũng không dám chết thêm một lần nào nữa.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net