Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt tôi mở to đến cực độ ngạc nhiên nhìn Trịnh Tại Hiền, Trịnh Tại Hiền hắn thực sự hôn tôi ư? Đôi mắt đen láy của Trịnh Tại Hiền âu yếm nhìn tôi, khiến tôi thấy được trong đôi mắt này có chứa biết bao nhiêu là thực tâm, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc. Tiếng reo hò của mọi người đứng xem ngày càng lớn dần, tôi phát giác ra bản thân đang đứng ở chốn đông người, liền vội vàng đẩy Trịnh Tại Hiền ra.

Trịnh Tại Hiền không đề phòng mà bị đẩy mất thăng bằng lùi về phía sau, ánh mắt hắn chuyển thành bi thương nhìn chằm lấy tôi. Tâm tôi một trận rối bời không biết làm thế nào, chỉ nghe thấy tiếng xù xì bàn tán xung quanh cùng chỉ trỏ hai chúng tôi, tôi mới bối rối xoay người lại chạy khỏi trà lầu.

Tôi hòa vào dòng người đông đúc trên phố mà trở về, chỉ cảm thấy cả người như vô lực, trong lòng cũng thấy giác bồn chồn đến khó tả. Tôi không biết bản thân đã trở về như thế nào nữa, chỉ nhớ mình cứ vô định mà đi tới, đi tới, cũng không có hơi sức để quan tâm cặp mắt mọi người nhìn mình kỳ quái đến mức nào. Phía sau ngày càng tĩnh lặng dần, tôi rốt cục cũng về tới khách điếm. Mà Trịnh Tại Hiền, cũng không thấy quay về nữa.

Tôi mệt mỏi đóng cửa phòng lại, trượt dài xuống nền đất. Tâm tình rối ren lại bắt đầu chìm vào suy tư.

Mặc dù bản thân trước kia đã đưa ra lý do vô cùng chính đáng trước tình cảm của mình dành cho Trịnh Tại Hiền, nhưng tôi lại thấy như thế chẳng khác nào là tự dối người gạt mình! Nhớ lại thời khắc Trịnh Tại Hiền đem tấm chân tình của hắn nói ra, tim tôi đã đập loạn một trận không thôi. Và sau khi hắn nói về tình cảm của vị Tứ hoàng tử kia, trong lòng tôi lại thấy mất mát đến khó tả, giống như là sợ Trịnh Tại Hiền chỉ là muốn đáp trả lại tình cảm của người kia, sợ là sau khi hắn biết tôi là ai sẽ trực tiếp thu hồi lại tất cả những câu nói đó, không chấp nhận được mà vứt bỏ hết thảy. Nhưng Trịnh Tại Hiền lại thực sự không vì đáp lại tình cũ, không để tâm đến thân phận của tôi, điều này thực sự khiến tôi thấy cảm động không thôi. Tôi càng mông lung về tình cảm trong lòng hơn nữa, nếu nói tôi đối với Trịnh Tại Hiền hoàn toàn không có tâm tư gì khác thì tôi cũng không dám thừa nhận, nhưng nếu nói tôi cũng giống như Trịnh Tại Hiền muốn đi quá giới hạn bằng hữu, tôi thực sự chính là cảm thấy như vậy sao?

Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào môi, hồi tưởng lại nụ hôn chân thành của Trịnh Tại Hiền, cả gương mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng. Đây lần đầu tiên tôi hôn một nam nhân, trước kia từng quen qua bạn gái cũng có từng hôn môi, nhưng bất quá chỉ là thử chơi đùa, không có ý định gì chín chắn. Nhưng lần này khi bị Trịnh Tại Hiền hôn xúc cảm thực khác biệt. Một phần có lẽ là do bất ngờ, một phần có lẽ là do mình đối với Trịnh Tại Hiền....

Tôi biết bản thân mình kì thực là không chịu chấp nhận.

Mãi mê suy nghĩ được một lúc, tôi mới nhìn ra sắc trời đã rất khuya, vậy mà Trịnh Tại Hiền vẫn chưa trở về nữa. Tôi nghĩ có lẽ hắn cảm thấy bị tôi đẩy ra nhất định sẽ ủy khuất, nghĩ là bị tôi từ chối tình cảm. Nhưng tôi thực sự vẫn chưa đủ bình tĩnh để cho Trịnh Tại Hiền một câu trả lời, chỉ có thể mặc hắn hiểu lầm. Ánh mắt bi thương khi tôi rời đi, tôi có thể hiểu Trịnh Tại Hiền cảm thấy đau thương và tuyệt vọng đến mức nào.

Tôi biết bản thân mình ích kỷ đối với Trịnh Tại Hiền, nhưng lại không thể nào không nghĩ cho tương lai Trịnh Tại Hiền. Làm sao mà tôi có thể đáp ứng cùng Trịnh Tại Hiền cao chạy xa bay rời khỏi Hoàng cung? Trịnh Tại Hiền hắn là ai? Tôi sao có thể hủy hoại tiền đồ của hắn như vậy? Vã lại tôi cũng là một kẻ sắp không sớm thì muộn cũng sẽ chết, sao có thể để Trịnh Tại Hiền lãng phí cả cuộc đời còn lại cho một kẻ vô dụng như tôi được. Không, bản thân tôi một chút cũng không xứng!

                          
                                                o0o

Cả đêm qua Trịnh Tại Hiền không hề về khách điếm, tôi quả thực đoán không sai, chỉ là trong lòng có chút gì đó thực mất mát. Mà tôi cũng không biết hắn có phải đã tuyệt tình trở về phủ Tướng quân không nữa? Cũng không thể trách Trịnh Tại Hiền được, rõ ràng là do tôi đã biết Trịnh Tại Hiền từ trước đến giờ đối tốt với tôi như vậy là vì cái gì, vậy mà vẫn mong chờ sự giúp đỡ từ hắn. Thực đúng là si tâm vọng tưởng mà!

Giờ ngọ hôm sau, tôi thu dọn tất cả hành lý, sau đó xuống lầu trả phòng đã thuê, vì hôm nay là ngày mà người trong Trần phủ trở về, nên tôi nghĩ mọi chuyện cũng sẽ kết thúc trong hôm nay, không cần phải lưu lại nữa. Tôi đem ngân lượng từ trong vạt áo ra đưa cho lão nhị, nhưng hắn ta lại hỏi về Trịnh Tại Hiền.

"Phu nhân không đi cùng công tử sao?"

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu rồi rời đi.

Tôi đi theo con đường dẫn đến Trần phủ, trong lòng cảm thấy có chút gì đó lo lắng bất an đến khó tả. Có lẽ là do con đường này vốn hoang vắng, và cả chuyện đối mặt với tên Trần thái thú kia khiến tôi thấy có chút căng thẳng. Trước kia đi cùng Trịnh Tại Hiền đều có hắn bảo hộ, nên tôi mới có thể vô lo vô nghĩ mà bước đi, giờ đây đi một mình thực sự là cảm thấy lo sợ. Nhận thấy bản thân cứ luôn nghĩ về Trịnh Tại Hiền khiến tôi càng thấy hoảng loạn, mạnh mẽ lắc đầu gạt mọi suy nghĩ sang một bên, thầm trách bản thân đã quá lệ thuộc vào sự che chở của Trịnh Tại Hiền rồi! Không, tôi không nên nghĩ về hắn thêm nữa.

Tôi cố tình đứng ở một nơi thực xa nhưng vẫn nhìn thấy Trần phủ, đợi người trong đây quay về. Đứng đợi được gần một canh giờ, trời cũng đã ngã trưa, thì bên ngoài mới có người đi vào. Là một gã nam nhân mặc quan phục, nhưng chiếc mũ quan của hắn đội quá thấp, gần như che khuất cả khuôn mặt nên tôi không nhận ra được. Thấy hắn tra chìa khóa cửa lớn đi vào, tôi cũng từ từ tiếp cận hắn đi tới. Nếu hắn thực sự là Trần thái úy thì tôi có thể nhận ra, vì hôm trước tôi đã cho cung nhân tìm người phát họa lại hình ảnh của hắn trước khi chết. Người kia đi vào trong phủ, nói với tên nô bộc quét sân điều gì đó khiến hắn mang chổi đi vào trong. Tôi cảm thấy có điều gì đó thực kỳ quái, chẳng phải Trịnh Tại Hiền bảo hắn bị câm điếc không thể nghe thấy sao? Sao lại có thể nghe theo mệnh lệnh của người kia được? Tôi càng nghĩ càng hiếu kỳ theo người kia đi vào trong, nhưng hắn ta đi rất nhanh như đang gấp gáp làm chuyện gì đó khiến tôi theo phía sau hắn càng di chuyển ngày càng nhanh hơn nữa.

Người kia đi đến một gian phòng trong phủ, sau đó đi vào đó rồi đóng cửa lại. Tôi càng theo phía sau hắn càng thấy có gì đó không đúng, bất giác dừng chân. Bây giờ người đã ở trước mắt, nếu như bây giờ tôi cũng bước vào thì nhất định sẽ đối mặt với hắn ta, nhưng tôi lại không có khinh công, làm sao đấu nổi với hắn đây? Tôi do dự nắm chặt y phục trong tay, nhưng nếu cứ mãi suy nghĩ cũng không thể nào tìm ra được biện pháp, tất cả là do tôi đã hành động nôn nóng thiếu chu toàn. Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã đến đây rồi, cho dù có quay lại thì hiện tại với sau này thì cũng đều sẽ... một mình đối mặt thôi, cho nên, lúc nào cũng như nhau cả. Tôi dù đang rất lo sợ cũng phải hạ quyết tâm lấy hết dũng khí bước vào.

Tôi rốt cục cũng nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong phòng, nhưng người kia đã không còn thấy đâu nữa. Tôi đưa mắt tìm kiếm xung quanh, trong phòng ngoại trừ tôi chỉ có bàn đọc sách và tủ sách, dường như là thư phòng của Trần thái úy. Tôi hoảng loạn nhìn khắp nơi, rõ ràng lúc nãy đã nhìn thấy hắn ta đi vào đây mà? Sao bây giờ lại không có ai được?

Tôi càng nghĩ càng thấy bất an, liền quay đầu lại định bỏ ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa, lại thấy có ba tên nam nhân khác lại tiến vào đóng cửa lại.

"Các ngươi là ai?"

Sắc mặt dữ tợn của bọn họ khiến tôi cảnh giác lùi về phía sau, thầm nghĩ là do người của gã kia phái tới để thủ tiêu. Tôi mặc dù đã lường trước được hậu quả, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi.

"Đây là người chúng ta cần phải giết sao?"

"Đúng vậy đại ca, chính là người này"

Tôi biết bọn họ đang nói đến mình, càng cố gắng tránh né cái nhìn của bọn họ, muốn tìm cách thoát thân. Một gã trong số bọn chúng đột nhiên bước đến chỗ tôi, thân hình gã đầy rẫy những vết sẹo, vừa nhìn đã biết là không phải cái dạng tốt đẹp gì, cầm lấy tay tôi quẳng xuống đất. Lực đạo trên tay gã thực sự lớn đến kinh người, khiến tôi ngã xuống vô cùng chật vật không kịp đứng lên, sau đó lại vòng hai tay tôi ra sau lưng, dùng chân đè lưng tôi xuống.

"Thả ta ra, ta không biết các ngươi là ai cả" Hai tay bị bẻ ra phía sau khiến tôi đau đớn đến toát cả mồ hôi, mà động tác của gã lại vô cùng thuần thục nhanh nhẹn khiến tôi ngay cả một chút thời gian để tránh né cũng  không có.

"Ngươi không biết ta là ai cũng không sao, nhưng ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi"

Tên được mấy gã khác gọi là đại ca tỏ ra mất kiên nhẫn nói tiếp "Không biết hắn ta nghĩ gì mà lại bảo chúng ta đến xử một con nha đầu này nữa, ta cảm thấy chỉ cần đạp một cái đã khiến nó chết tươi rồi, cần gì hao tâm tổn sức đến như thế"

Tôi nghe gã kia nói thế thì vô cùng tức giận khi bị gã xem thường, mạnh miệng phản bác "Ta không phải là con nha đầu gì cả, ta là nam nhân. Còn nữa, ta cũng không biết người mà các ngươi nói là ai, mau thả ta ra"

Tôi cố gắng giãy dụa khỏi sự khống chế của người trước mặt, nhưng gã ta lại không hề lung lay, còn cố tình dùng sức đạp xuống khiến tôi đau đến không thở nổi.

"Đại ca, chúng ta nên xử nó trước hay dùng nó làm mồi nhử để tên họ Trịnh kia đến rồi giết luôn?"

Họ Trịnh? Chẳng lẽ là Trịnh Tại Hiền? Nghĩ đến bọn họ có ý định dùng tôi để hãm hại Trịnh Tại Hiền, tôi càng lo sợ đến cực điểm. Không được! Tôi có chết cũng không sao, nhưng không thể để Trịnh Tại Hiền vô can lại bị gặp nguy hiểm được. Không thể được! Tôi càng nghĩ càng thấy lo sợ, liền lớn tiếng la lên "Ta và hắn không có quan hệ gì cả, các người muốn chém muốn giết thì tùy các người, không liên can đến hắn"

"Cái miệng của ngươi nói cũng hay nhỉ? Chẳng phải hắn ta yêu ngươi sao? Sao có thể thấy chết mà không cứu?"

Tôi kinh hãi nhìn gã ta, không biết vì sao hắn lại biết chuyện này nữa. Chẳng lẽ hắn ta đã theo dõi tôi ư? Tôi quay đầu đi không muốn thừa nhận chuyện hắn đã nói, nhưng gã ta lại chỉ tay vào vết sẹo sâu dài kinh khủng trên mắt gã, hung ác nói tiếp "Ngươi có thấy vết sẹo này trên mắt của ta không? Chính là do tên Trịnh Tại Hiền đã làm đấy, hắn khiến ta mất đi tất cả, bây giờ ta có nên trả lại hết trên người của tình nhân hắn không nhỉ?"

Gã ta nói rồi ngồi xuống trước mặt tôi, lộ ra tia cười suồng sã sau đó nắm chặt lấy cằm tôi bắt tôi phải khuất phục nhìn hắn "Nam nhân thích nam nhân sao? A cũng chẳng trách, gương mặt ngươi xinh đẹp như vậy... Có phải trên giường cũng rất mê người, nên Trịnh Tại Hiền mới thích ngươi đến như vậy? Ha ha"

Đồng tử tôi mở to trước lời nói vô sĩ của gã kia, không chịu được sĩ nhục mà phun nước bọt vào mặt gã. Mà gã kia đúng là bị bệnh thần kinh, không những không thấy tức giận mà còn lấy tay đưa nước bọt lau đi sau đó chậm rãi cho vào miệng. Tôi bị hành động của gã làm cho buồn nôn sắp phát điên, không nhịn được mà trừng mắt tức giận quát lớn "Ta không biết Trịnh Tại Hiền đã đắc tội gì với ngươi, nhưng hắn nhất định sẽ không hại người vô tội"

"Người mà Trịnh Tại Hiền chọn đúng là không tồi đi, dù sao gì thì ngươi cũng phải chết, chỉ bằng để các đại ca vui vẻ một chút, sau đó các đại ca sẽ tiễn ngươi lên thiên đường"

Gã ta nói rồi mang một chiếc lư hương bằng đồng đến trước mặt tôi, khói hương trong đó không ngừng bay ra xộc thẳng vào trong mũi khiến tôi không kịp hô hấp. Tôi ho sặc sụa không biết bên trong chứa loại hương gì, chỉ thấy khi hít vào cả người đều vô lực, gã đạp chân trên người tôi cũng buông ra, tôi cứ thế mà nằm trải dài xuống sàn.

"Đây... là thứ gì?"

Tuy được buông ra nhưng tôi lại không có sức để đứng lên nữa, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, cổ họng khô khốc đau rát, cả người nóng bừng vô cùng khó chịu, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi đến lợi hại. Gã kia lại bắt đầu đem người tôi lật lại, tay nắm lấy y phục của tôi có ý muốn mở ra.

"Đừng chạm vào ta... Bỏ ra"

Tôi mạnh mẽ vẫy ra, sau đó cắn lên tay gã kia một cái. Gã kia bị tôi cắn đến xuất huyết, tức giận vung vào mặt tôi một cú đấm. Thần trí mơ hồ khiến tôi không kịp phản xạ, ăn trọn cú đấm của gã, bên má đau rát sưng tấy lên khiến tôi mới tỉnh táo được đôi chút.

"Tiện nhân dám cắn ta, ra tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi"

"Hai đứa bây giữ chặt nó lại cho tao"

Gã kia ra lệnh xong, hai tên còn lại liền bước tới giữ chặt tôi lại, sau đó hắn ta mạnh mẽ nắm lấy y phục của tôi xé toan. Xoẹt một cái y phục của tôi rách ra thành từng mảnh, rơi đầy trên mặt đất. Tôi hoảng loạng khi thấy mình sắp đối đầu với chuyện kinh khủng này, càng tận lực giãy dụa muốn thoát ra, nước mắt khuất nhục cũng bắt đầu chảy dài trên mặt, tuyệt vọng kiêu cứu.

"Cứu với..."

Gã ta nhào xuống ngực tôi sao đó hung hăng hôn xuống, tôi thấy bản thân không chịu nổi sĩ nhục nữa muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng 'Phanh' một tiếng, tôi chưa kịp động thủ thì bên ngoài truyền đến âm thanh đạp cửa vang dội khiến tôi dừng lại động tác.

"MAU THẢ NGƯỜI RA"

Hết chương 21

Anh Hiền mà cứu giá chậm chút nữa là tiêu đời anh Dung dòi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net