Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì bên ngoài lại có tiếng xì xào lớn nhỏ vang lên bên ngoài cửa phòng. Tôi mới mơ màng tỉnh dậy liền bị thanh âm đó đánh thức, vội nhìn xung quanh mới biết tôi không phải đang ở trong phòng của mình, mà chính là đang ở khách điếm vốn đã rời đi từ hôm qua. Tôi lấy tay vò vò mái tóc dài đã rối tinh rối mù từ lúc nào, trong đầu lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Một mình đi đến Trần phủ gặp phải kẻ thù của Trịnh Tại Hiền, bị người ta sĩ nhục, ngay khi định cắn lưỡi tự kết liễu thì Trịnh Tại Hiền cùng đám người Kim Đông Vĩnh xuất hiện, sau đó bởi vì trúng mỵ dược hương nên đã phát sinh quan hệ không nên có với Tại Hiền.



Tôi kéo chăn, để lộ ra thân thể quang lõa vừa trải qua một cuộc tình ái, mà người làm ra việc này vốn đã không thấy đâu. Chẳng hiểu sao bản thân tôi lại thấy có chút mất mác khi không nhìn thấy Trịnh Tại Hiền khi tỉnh dậy, mà bên cạnh chỉ có một mảng chăn gối lộn xộn đã lạnh lẽo từ lâu. Không phải là đã trốn chạy rồi chứ? Tôi bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười, vội vàng đem cái suy nghĩ kỳ quái đó gạt sang một bên, nhặt y phục hỗn độn dưới đất mặc vào.



Tôi thoáng nhìn qua chiếc gương đồng trên bàn gỗ, nhìn thấy thân thể hiện lên trong gương thực sự có chút thê thảm. Vết thương bị đánh trên mặt hiện lên vô cùng rõ ràng, trên người lại trải rộng một số dấu tích xanh tím thực dọa người. Tôi lấy tay chạm vào những vết tích đó, chợt nhớ đến những lời nói của Trịnh Tại Hiền, trong lòng có chút cảm động.




"Thái Dung, ta thực tâm thích ngươi, không phải là loại tình cảm dành cho bằng hữu gì cả. Ta đã từng nói rồi, ta có thể vì ngươi làm mọi thứ, đợi đến khi sự việc của Dương Quý Phi giải quyết xong rồi, chúng ta có thể rời khỏi đây không? Ta cũng đã bảo Kim Đông Vĩnh tìm cách trị độc cho ngươi rồi, sau này hai chúng ta cùng nhau phiêu bạt, vĩnh viễn cũng không quay trở lại Hoàng cung nữa"





Lúc trước khi nghe Trịnh Tại Hiền thổ lộ, tôi quả thực là không tiếp nhận nổi. Chung quy cũng vì thân phận câu nệ, danh dự ràng buộc, cho nên tôi cũng không dám thừa nhận hay có ý định mưu cầu tình cảm từ Trịnh Tại Hiền. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng chẳng biết từ khi nào, bản thân bắt đầu đối với Trịnh Tại Hiền sinh tình ý, sinh ra cảm giác muốn được gần gũi, được che chở, ỷ lại vào hắn. Tôi biết thời gian của mình cũng không còn nhiều nữa, chi bằng dũng cảm đối đầu, cùng hắn trải qua giông bão trong quãng đời còn lại, như vậy tôi cũng đã mãn nguyện rồi.





Tôi rời khỏi phòng, cố ý muốn đi tìm Trịnh Tại Hiền. Nhưng nghĩ lại tối qua tôi đã cùng Trịnh Tại Hiền tiếp xúc thân thể như vậy, đột nhiên trong lòng có chút thẹn thùng không biết đối mặt với hắn làm sao. Tôi thực sự muốn biết được biểu tình của Tại Hiền sau sự việc kia, bỗng nhiên lại dấy lên cảm giác sợ hãi hắn chán ghét việc ôm một nam nhân, nhưng trong lòng lại chậm rãi hồi tưởng đến dáng vẻ âu yếm cùng hành động ngọt ngào của Tại Hiền tối qua, có lẽ là không có khả năng đi...




Tôi tùy tiện đi xung quanh khách điếm muốn tìm Trịnh Tại Hiền, có lẽ là hắn chỉ quanh quẩn đâu đây dùng bữa cũng nên. Chợt khi đi đến căn phòng cạnh cầu thang, tôi lại thoáng nhìn thấy bóng dáng của Kim Đông Vĩnh lướt ngang. Tôi mở miệng gọi, nhưng Kim Đông Vĩnh cước bộ nhanh nhẹn đi tới dường như không nghe thấy, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ biết từ từ đi theo phía sau, nhưng đi càng lâu, bên dưới càng thấy đau đến lợi hại. Kim Đông Vĩnh là thái y thân cận của Trịnh Tại Hiền, hắn đã từng giúp tôi xem bệnh một lần, lần thứ hai gặp hắn chính là vào ngày hôm qua hắn đã dẫn người đến Trần phủ. Chắc hai người bọn họ đang bàn bạc công việc nên mới gặp nhau ở đây, tôi nghĩ thế nên không có ý định làm phiền bọn họ, hai ngón tay giơ lên muốn gõ cửa cũng hạ xuống.



"Chuyện hôm qua thế nào rồi?" Đúng như tôi nghĩ, Trịnh Tại Hiền đúng là đang ở cùng với Kim Đông Vĩnh, ngay lúc tôi định rời đi thì hắn mới lên tiếng.



"Ta đã đem hắn nhốt dưới mật thất phủ tướng quân của ngươi rồi, ai, cái tên đó đúng là cứng đầu nha, ta hỏi thế nào cũng không chịu khai" Có lẽ là Kim Đông Vĩnh đang nói về Hàn Trạch và bọn thuộc hạ của hắn.



"Ta sẽ tự có cách" Trịnh Tại Hiền điềm tĩnh rót một tách trà rồi chậm rãi uống.



"Chỉ cần tra ra thân phận của Trần thái thú, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo, lần này ngươi nhất định phải thận trọng, chúng ta chỉ được phép thành công, không được thất bại" Kim Đông Vĩnh đăm chiêu nhìn Trịnh Tại Hiền, hai người bọn họ nói về kế hoạch gì đó mà tôi cũng không rõ.




"Ta biết rồi. Ngươi không cần phải bận tâm" Qua khe hở, lén nhìn vào bên trong, chỉ thấy sắc mặt Tại Hiền có chút áp bách, đôi mắt sâu thăm thẳm có chút đáng sợ như đang suy tính điều gì đó.



"Ngươi định khi nào hồi cung, ở cái khách điếm tồi tàn này thực sự là chán gần chết a" Đông Vĩnh cũng rót lấy một tách trà, vừa uống vừa làu nhàu.



"Đợi Thái Dung tỉnh lại rồi hồi cung" Nghe Tại Hiền nhắc đến tên mình, thanh âm nhẹ nhàng mà ấm áp khiến tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Môi cũng bất giác mĩm cười thực tươi.




"Khoan đã khoan đã, hai các ngươi ở cùng một chỗ sao?" Kim Đông Vĩnh bất ngờ đến độ nhảy dựng lên, quan sát phản ứng của hắn, tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên. Dù sao đoạn tụ cũng không phải là cái gì tốt đẹp, có lẽ hắn không thể chấp nhận được cũng nên. Đặc biệt là đối với Trịnh Tại Hiền.




"Hắn trúng mỵ dược hương, ta giúp hắn giải" Không ngờ Trịnh Tại Hiền lại đem chuyện kia nói ra, nhưng sắc mặt hắn cực kì âm trầm. Chẳng lẽ Trịnh Tại Hiền thực sự không thoải mái khi ôm nam nhân đi!





"Ta có nghe lầm không đây? Ngươi thực sự cùng hắn...lên giường ư?" Kim Đông Vĩnh bán tin bán ngờ, hô to hỏi lại.



"Phải" Trịnh Tại Hiền cũng chỉ ung dung phun ra một chữ, sắc mặt lại càng thêm đáng sợ.




"Chà, ngươi đúng là hảo có sức hút nhỉ? Đúng là không ai có thể thoái khỏi được lưới tình của Phó tướng quân Trịnh Tại Hiền ngươi được mà. Ta thực sự là đã đánh giá thấp mị lực của ngươi rồi nha"



Nghe được những lời lẽ của Kim Đông Vĩnh, Trịnh Tại Hiền chỉ nhếch môi cười nhạt, nét mặt pha chút đắc ý tựa như vừa chinh phục được con mồi. Tôi có cảm giác có gì đó thực không đúng, đành phải đứng đấy nghe trộm bọn họ nói tiếp.



"Nhưng ta có một thắc mắc, sao bọn người Hàn Trạch biết được Lý Thái Dung kia một mình đến Trần phủ mà mai phục sẵn ở đó để uy hiếp ngươi nhỉ? Bình thường không phải các ngươi đều đi cùng sao, nếu có ngươi thì chẳng phải khả năng thất bại là rất cao đi?" Kim Đông Vĩnh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp "Khoan đã, đừng nói với ta đây cũng là kế hoạch của ngươi đi?"





Kim Đông Vĩnh nói cũng có lý, nhưng tôi vốn không có suy nghĩ đến vấn đề này. Cho đến khi nghe thấy Trịnh Tại Hiền nói, tôi được một phen sững sờ.




"Phải. Mấy hôm trước ta phát hiện Thái Dung bị người ta theo dõi, ta đã phái người điều tra thì biết được hắn ta là người của cung quý phi phái tới. Chỉ cần Thái Dung sơ hở, bọn họ nhất định ra tay diệt trừ. Hắn ta theo chúng ta đến tận đây, nhưng vì có ta bên cạnh nên mới không có cơ hội ra tay. Nhưng Dương quý phi sao có thể ngờ tới được, mọi đường đi nước bước của bà ta đều bị ta nắm rõ chứ, cho nên ta đã cố tình tách ra khỏi Thái Dung, để bọn chúng nhân cơ hội đó nôn nóng hành động. Chỉ tiếc là tên Trần thái thú đó không chịu ra mặt, nhưng không sao, ta không tin là hắn có thể trốn được cả đời"



"Lúc đầu ta tưởng ngươi chỉ lợi dụng hắn để đả kích Lý Mân Hanh thôi chứ, không nghĩ tới là ngươi còn có một âm mưu khác nữa nha. Đúng là cao tay mà, vậy mà hôm qua nhìn ngươi nôn nóng như vậy, ta còn tưởng là ngươi có tình ý với hắn chứ"



Ống tay áo bị tôi nắm chặt đến nhàu nhĩ, từng câu từng chữ của Kim Đông Vĩnh nói ra tựa như một thanh chủy thủ đâm xuyên vào lồng ngực tôi, đau đến không thở nổi. Tôi ước gì mình chưa từng nghe, hoặc là nghe lầm. Trịnh Tại Hiền chẳng phải đã từng nói thích tôi sao, chẳng phải đã cùng thề non hẹn biển sẽ rời khỏi chốn hoàng cung hỗn loạn này sao? Sao hắn có thể.... Trịnh Tại Hiền, hóa ra đây chính là lý do ngươi đối tốt với ta, luôn giữ ta bên mình ư? Ta thực sự buồn cười khi nghiêm túc nghĩ cùng ngươi một chỗ mà, còn ngu ngốc muốn đem tình cảm thổ lộ với ngươi, cùng ngươi trải qua những tháng ngày còn lại. Lòng tôi đau đến rơi lệ, trong lòng không ngừng gào thét Tại Hiền vì sao ...



"Sao hả?"


"Tất nhiên là không rồi"


Tôi không nghe nổi nữa, trực tiếp đẩy cửa bước vào, giúp Tại Hiền đưa ra một đáp án chính xác. Trịnh Tại Hiền và Kim Đông Vĩnh đều hết sức ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi, nhưng tôi không tâm, cái tôi quan tâm chính là người nam nhân trước mặt này đã hết lần này đến lần khác dối gạt tôi, lợi dụng tôi để đạt được mục đích. Đôi mắt tôi đẫm lệ nhìn vào Trịnh Tại Hiền đang hoang mang nhìn tôi. Vì sao? Vì sao chứ?


"Thái Dung sao ngươi lại ở đây?" Tại Hiền vì sự xuất hiện của tôi mà trở nên lúng túng, vội vàng nắm lấy hai vai tôi muốn giữ tôi lại.



"Nếu như hôm nay ta không vô tình nghe được, thì ngươi định sẽ giấu ta cả đời đi" Tôi như chết lặng khi nhìn vào gương mặt Trịnh Tại Hiền, ánh mắt đờ đẫn tràn ngập sự thất vọng cùng cực.



"Thái Dung, nghe ta nói, ta không cố ý muốn thương tổn ngươi, ta-" Đôi mắt Trịnh Tại Hiền như xoáy sâu vào tâm can tôi, nhưng cái gì là yêu, cái gì là âm mưu tính toán tôi đã không còn phân biệt được nữa.



"Có phải ngươi năm lần bảy lượt tiếp cận ta, ra tay cứu ta, khiến ta tin tưởng cầu xin sự giúp đỡ từ ngươi, chỉ để ta trở thành con cờ mặc ngươi chơi đùa, thương tổn người khác không? Ngươi khiến ta sa lưới, cùng ngươi chạy đến nơi này, sau đó ở trà lầu, ngài giả vờ thổ lộ tình cảm của ta, nhưng thực ra chính là đả kích ta, để ta tránh xa ngươi, một mình chạy đến Trần phủ bị người ta nhục nhã. Trịnh tướng quân nếu đã đạt được mục đích rồi thì cần gì làm bộ làm tịch mà cứu ta nữa chứ, chi bằng để ta chết đi, còn hơn nhận ra bản thân mình ngu ngốc đến mức muốn cùng ngươi một chỗ" Tôi đem hết tất cả oán hận trút lên người Trịnh Tại Hiền, trái tim đau nhói đã khiến tôi không còn đủ bình tĩnh mà rơi lệ. Còn cảm giác gì đau đớn bằng khi bị chính người mà mình thực lòng yêu thương giả dối, lợi dụng chứ?



"Thái Dung, ta thừa nhận là ta đã dối gạt ngươi, nhưng ta thực lòng thực dạ yêu ngươi, so với việc tổn thương ngươi, ta yêu ngươi hơn gấp ngàn lần"
Trịnh Tại Hiền nắm lấy tay tôi luống cuống giải thích. Nhưng tôi chỉ biết cười nhạt ở trong lòng, Trịnh Tại Hiền hắn xem tôi là đồ ngốc ư?


"Hư tình giả ý, đúng là hư tình giả ý mà. Nếu như ngươi thực sự yêu ta, vậy thì trái tim này, thân thể này đều thuộc về ngươi rồi, ngươi đã thấy hài lòng chưa?"



"Không phải như ngươi nghĩ đâu, Thái Dung hãy cho ta một cơ hội nữa ta sẽ-"


Tôi cố gắng gỡ bàn tay Trịnh Tại Hiền đang nắm chặt tay mình ra, tuyệt vọng nhìn hắn "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngài nữa sao? Ta không cần, không cần"


Tôi nói rồi, dứt khoát thoát khỏi Trịnh Tại Hiền, mặc kệ gương mặt sớm đã đẫm lệ, một mạch rời khỏi khách điếm đông người.


Hết chương 23.

Hello mọi người, tuôi đã trở lại rùi nờ~ đại loại là tuôi vừa thi xong, tuôi thi khối A mà hông hiểu sao ra văn được 9 điểm luôn ớ trời ơi còn cao hơn mấy môn TN của tuôi làm tuôi hoảng loạn thực sự :((((


Nghị lực viết chương mới của tuôi đớ mọi người
:((( Tuôi off cũng gần năm rồi nên mọi người đọc xong cho tuôi xin tý ý kiến nha, tuôi cứ sợ nó bị fail í trời ơi :(((

Mà mọi người có thấy bất ngờ trước Phó tướng quân không nèee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net