Chương 25 - Ngoại truyện 1 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra chương này vẫn là nội dung chính của truyện nha mọi người, nhưng vì nó không có xảy ra xung quanh Lý Thái Dung nên chuyển sang ngôi thứ 3 kể về cặp đôi Lý Mân Hanh - Lý Đông Hách nên mình chuyển sang ngoại truyện để mọi người đỡ phải thắc mắc ạ ^^ Ai không chịu được ngược không nên xem nhá ^^




Lý Mân Hanh trong lòng ngạc nhiên không tả nổi, không nghĩ tới Lý Thái Dung lại ra tay với hắn. Mặc dù Lý Mân Hanh không hề cảm nhận được một chút đau đớn nào từ cái tát kia, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một làn thủy triều của sự phẫn nộ và điên tiết muốn cuốn trôi hết tất cả khi bị người mà hắn chấp niệm cự tuyệt. Cho nên hắn liền lật tung hết cả căn phòng, tiếng đổ vỡ vang vọng liên hồi, mà Lý Mân Hanh vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, nên hắn cố gắng kìm nén mà bước ra ngoài, không muốn làm thương tổn Lý Thái Dung.



"Tất cả các người nếu ai để Tứ điện hạ rời khỏi đây thì mang đầu cả nhà đến phủ hoàng tử ta đền tội" Lý Mân Hanh trước mắt cứ đem Lý Thái Dung giữ lại bên cạnh, bởi vì hắn cứ chấp mê bất ngộ muốn vun đắp cho thứ mà hắn gọi là tình yêu, còn đối với đối phương, đó chính là tước đoạt đi tự do, hạnh phúc của người khác.



Mân Hanh càng nghĩ càng ôm lấy bình rượu lên uống đến say mèm muốn an ủi bản thân, nhưng lại vô thức uống đến thần trí không còn được bao nhiêu phần tỉnh táo. Cho đến khi hắn chịu phát giác ra, thì đã sắp rạng sáng, tùy tiện thuê một căn phòng trụ lại qua đêm, ngày mai hắn còn rất nhiều chuyện lại phải đau đầu rồi.


Đông Hách đang loay hoay dọn lại đồ đạc, ngày mai cậu phải hầu hạ cho một vị khách nhân vừa trú lại nơi đây, thì lại nghe thấy tiếng gọi của bà chủ, liền vội vàng chạy ra ngoài. Trời đã khuya lắm rồi, không biết là ai lại đặt phòng vào giờ này nhỉ? Đông Hách có chút tò mò nghĩ, tay che lại miệng ngáp vài cái nhưng vẫn cố gắng làm cho xong. Cậu đi tới giường ngủ, ôm chăn đệm quay lưng lại với bên ngoài, lúi húi trải giường. Chợt nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề, Đông Hách giật mình quay đầu lại, có lẽ là vị khách đã thuê phòng này. Đông Hách nhìn thấy người nọ cả người đã say bí tỉ, trên tay còn ôm lấy bình rượu, vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó. Giường cách cửa không xa, nhưng người nọ lại cứ đi chao đảo như sắp ngã, sợ rằng chưa đến giường đã ngã xuống. Đông Hách thấy xung quanh mọi người đều đã đóng chặt cửa đi ngủ, cũng không muốn người nọ làm loạn, liền chạy tới đỡ lấy người kia.



"Công tử đừng uống nữa, huynh đã say lắm rồi"



Đông Hách cẩn thận đỡ lấy người nọ, dìu đến bên giường, nhưng người kia thực sự là nặng muốn chết, lại còm cao hơn cậu một cái đầu khiến cậu di chuyển vô cùng khó khăn. Đông Hách thấy người nọ cứ ôm lấy bình rượu nên muốn lấy ra, nhưng lực đạo người nọ lại quá mạnh, cứ giữ chặt lấy vò rượu. Đông Hách giằng co một hồi thì người nọ đột nhiên tỉnh lại, sau đó giương ra một chưởng, cả người Đông Hách liền ngã nhào trên mặt đất. Đông Hách vì bất ngờ đau đớn mà kiêu lên một tiếng.






Hành động lỗ mãng của khách quan khiến Đông Hách thực sự có chút sợ hãi, liền nghĩ muốn rời khỏi đây để bảo toàn an nguy, nhưng chưa đi được ba bước, đã bị người kia mạnh mẽ kéo lại, đẩy xuống chiếc bà trà bên cạnh. Đông Hách hoảng loạn không biết chuyện gì đang xảy ra, nghĩ là người kia say nên tưởng mình là kẻ thù, muốn diệt thủ chăng? Đông Hách vì ý nghĩ đáng sợ của mình mà nhất thời phát run, càng muốn ra khỏi phòng, nhưng vẫn lịch sự tránh né "Công tử, người say lắm rồi, mau nghĩ ngơi sớm đi"



Đông Hách vừa nói xong, đột nhiên người kia lại tiến lại gần, hai con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào Đông Hách khiến cậu lo sợ đến đứng không vững. Người kia càng tiến lại gần, cậu càng lui về sau, nhưng lại nhanh chóng bị người kia bắt được. Sắc mặt cậu trắng bệch, suy nghĩ không biết người kia định làm gì mình thì cổ đột nhiên bị người ta bóp chặt "A...ưm"




Đông Hách nắm lấy tay người kia muốn kéo tay hắn ra, nhưng người kia lại quá mạnh khiến Đông Hách không tài nào di chuyển tay người kia ra được. Đông Hách bị thiếu dưỡng khí mà hô hấp không thông, mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, cố gắng kiêu cứu từ người kia "Công tử....buông....a"




Mân Hanh thấy người trong tay bị mình bóp đến giãy dụa mới giật mình bỏ tay ra, thầm nghĩ không biết mình đang làm cái gì nữa. Mân Hanh vỗ vỗ trán nhìn người kia nước mắt đã ướt đẫm sợ hãi, dáng vẻ yếu ớt suy nhược hệt như Lý Thái Dung, không hiểu sao đầu óc hắn lại quay cuồng. Thái Dung, Thái Dung. Hắn lặp đi lặp lại cái tên khiến hắn thống khổ trong đầu, bỗng người trước mắt hắn hiện lên thực sự là Lý Thái Dung. Lý Mân Hanh đưa tay ra chạm vào dòng nước mắt trên mặt đối phương muốn an ủi y, nhưng lại bị thẳng thừng gạt tay ra. Cơn tức giận phun trào cộng với men say khiến Lý Mân Hanh không thể tiết chế nổi, chỉ thấy dáng vẻ ương ngạnh đang vùng vẫy khiến hắn có cảm giác như muốn bùng nổ, không còn muốn làm cái gì đó gọi là anh hùng hay nâng niu người mình ái mộ nhưng cuối cùng lại bị cự tuyệt, liền túm lấy cổ áo người nọ, quăng lên giường. Đông Hách không kịp thích ứng, cả người bị đập vào giường gỗ cứng rắn thì nhăn mặt đau đớn kiêu lên "A-"




Đông Hách còn chưa kịp biết người kia định làm gì mình, thì Lý Mân Hanh lại leo lên giường, khóa người Đông Hách lại, sau đó cầm lấy chiếc áo mỏng manh của y, mạnh mẽ xé toang. Đông Hách biết được ý định của người kia thì vô cùng hoảng loạng, dùng hết sức lực bình sinh đẩy Mân Hanh ra, không còn gì gọi là kính lễ với hắn nữa. Mân Hanh thấy Đông Hách phản kháng thì vô cùng tức giận, hắn hiện tại gấp rút phát tiết, không muốn phí hoài thời gian mà dây dưa vô ích. Mân Hanh nheo mắt, giơ tay lên tát vào mặt Đông Hách một cái. Đông Hách bị đánh mà mặt sưng vù, khóe môi bị rách đến bật máu, Mân Hanh thấy thế mới hài lòng, buông lời đe dọa Đông Hách.



"Tứ ca hãy ngoan ngoãn đi"




Tứ ca ư? Đông Hách không nghe nhầm chứ? Giữa cậu và người này vốn không hề quen biết nhau, chẳng lẽ hắn trong cơn say mà lầm lẫn chứ? Đông Hách biết mình vì bị nhìn lầm mới phải đối mặt với sự việc kinh khủng này, liền liều mạng giải thích.




"Cầu xin ngài thả ta ra, ta không phải Tứ ca của ngài, mau thả ta a-"




Đông Hách còn chưa nói xong, thì môi đã bị người kia áp lên. Đông Hách từ trước đến giờ vẫn chưa từng hôn ai, nên cứ cứng nhắc không biết làm thế nào, chỉ biết cố sức đẩy Mân Hanh ra, không cẩn thận thế nào lại cắn trúng lưỡi Mân Hanh. Mân Hanh bị cắn đến đầu lưỡi chảy ra tơ máu liền nhăn mặt buông ra, không một chút thương tình vung tay đấm vào bụng Đông Hách một cái. Đông Hách rên lên một tiếng thảm thiết, ôm bụng co người lại, hai chân đã hoàn toàn mất đi sức lực mà ngừng quẫy đạp, nước mắt chảy dài trên mặt vô cùng thống khổ.




"Tứ ca đừng khiến ta nhọc lòng nữa"



Mân Hanh nói rồi lật người Đông Hách lại, động tác vô cùng hung hãn thô lỗ khiến Đông Hách đau đến không thở nổi, nhưng vì sức tàn lực kiệt nên cậu chỉ có thể tùy ý hắn thao túng. Đông Hách biết Mân Hanh đang say, chỉ mong người kia tỉnh táo lại, cậu phải nói cho hắn biết cậu không phải là Tứ ca gì đó, cho nên đừng đối xử với cậu như vậy.



"Ta không....a...mau....buông...."



Mân Hanh như để ngoài tai những lời cầu xin đứt quãng của Đông Hách, trong đầu chỉ có ý định muốn hòa làm một với người dưới thân. Mân Hanh mạnh mẽ xé rách quần của Đông Hách, đem mấy mảnh vãi rách nát trói hai tay Đông Hách lại, bắt cậu quỳ lên, hạ thể quay về phía hắn. Cả người Đông Hách bị bại lộ trong không khí khiến y rùng mình một cái, nơi kín đáo lại bị Mân Hanh nhìn thấy không sót thứ gì, Đông Hách lại thấy xấu hổ vô cùng, hai tay bị trói chặt yếu ớt giãy ra, kiêu cứu.



"Ai đó ....cứu....ta....làm ơn...."



Đông Hách kiêu cứu trong vô vọng, nhưng không hề có một ai nghe thấy. Mân Hanh giải phóng khố hạ mình, để lộ ra cự vật đã sớm cương cứng, qua loa lấy ngón tay đâm vào bí huyệt Đông Hách vài cái khuếch trương. Đông Hách bị Mân Hanh đâm ngón tay vào thì sắc mặt trắng bệch, đau đến không thốt lên tiếng, cậu chỉ biết cắn chặt môi dưới nhằm giảm bớt đau đớn. Mân Hanh khuấy động một hồi, sau đó đem cả chiều dài của mình đẩy vào trong người Đông Hách khiến nơi hậu huyệt chật chội chảy máu, Đông Hách la lên một tiếng vô cùng thảm thương, sau đó đầu sụp xuống dưới chiếc gối cứng rắn.



"Không....a....mau ra..ngoài"




Đông Hách chưa bao giờ biết, làm tình lại đau đến như vậy. Hôm nay cậu còn bị kẻ khác cường bạo, lần đầu tiên trong đời Đông Hách cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết. Đột nhiên Mân Hanh đưa tay lên ngực cậu, xoa nắn hai điểm nổi phía trước khiến Đông Hách bị kích thích mà cong người kiêu lên. Mân Hanh thấy cơ thể Đông Hách dần có phản ứng thì nắm lấy vai y, cắn xuống một cái để lại dấu vết vô cùng to rõ "Đừng cố giả vờ nữa, chẳng phải huynh cũng thích lắm sao?"



Đông Hách nghe thấy lời lẽ suồng sã của Mân Hanh thì mạnh mẽ lắc đầu "Không-"




"Hừ" Mân Hanh chán ghét hừ một tiếng. Một tay nắm lấy eo Đông Hách kịch liệt ra vào, tay còn lại bắt đầu càn quét cơ thể đang run rẩy của người dưới thân. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể này thực sự khiến hắn tiêu hồn, khoái hoạt không muốn thoát ra nữa. Nhìn biểu tình "tứ ca" diễm lệ xinh đẹp dần dần chịu khuất phục, Mân Hanh nâng mặt y lên, chìm vào nụ hôn sâu thẳm giữa đêm dài lạnh lẽo.



"Thái Dung, ta thực sự rất yêu huynh"



Đông Hách không biết mình đã bị Mân Hanh lật qua lật lại bao nhiêu lần, đổi qua bao nhiêu tư thế nữa, hắn mới chịu giải phóng mà buông cậu ra. Đông Hách tuyệt vọng nhưng lại vô lực tỉnh táo, hận không thể ngất đi để phải đối diện với sự tình này. Mân Hanh phát tiết xong vô cùng thỏa mãn liền chìm vào giấc ngủ, còn Đông Hách đột ngột mất đi điểm tựa mà ngã sập xuống giường, nơi hạ thể bị tàn phá nghiêm trọng không ngừng chảy ra
máu cùng bạch trọc của nam nhân. Đông Hách khóc đến cạn nước mắt, cắn răng nhặt y phục rách nát mặc vào, ôm bụng chậm rãi rời khỏi phòng.



Sáng hôm sau, mặt trời đã qua khỏi đỉnh đầu, Lý Mân Hanh mới từ từ tỉnh giấc. Vì hôm qua hắn đã quá chén nên hôm nay đầu óc hắn nặng nề như muốn nổ tung. Lý Mân Hanh qua loa ngáp vài cái, nhưng khi nhìn thấy những vệt máu lớn còn đọng lại trên giường, hắn lại vô cùng hốt hoảng. Tối hôm qua hắn...hắn đã cường bạo Lý Thái Dung ư? Hôm qua hắn xác định là có cùng một nam nhân lên giường, người đó đã khóc lóc rất nhiều, còn van xin hắn đủ điều, Lý Mân Hanh cố gắng nhớ lại gương mặt thống khổ tối qua, nhưng bởi vì hắn cứ đinh ninh đó là Thái Dung, cho nên không thể nào nhớ ra được. Hình ảnh vị tứ ca xinh đẹp bị chà đạp không ngừng hiện lên trong đầu Lý Mân Hanh, hắn thực sự không thể chấp nhận được.



Lý Mân Hanh bị suy nghĩ của mình làm cho khẩn trương không ít, vội vàng đem y phục mặc vào, đi theo vệt máu trải dài ngoài hành lang phía trước. Hắn đã lộng tứ ca bị thương đến mức này ư? Lý Mân Hanh thực sự vô cùng trách bản thân từ trước đến giờ là một người luôn vô cùng tĩnh táo, nhưng lại bị tình dục nhất thời chi phối, gây ra chuyện không thể nào cứu vãn được nữa. Từ trước tới giờ Lý Thái Dung trong mắt hắn chính là một đóa hoa diễm lệ cao quý, sao có thể để hắn vũ nhục đến thành ra nông nỗi như vậy?


Lý Mân Hanh, mày điên rồi!


Hết chương 25.

Vậy là Lý Đông Hách đã xuất hiện sau 24 chương rồi nha cả nhà, yêu mọi người vì đã ủng hộ mình ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net