và rồi một ngày nào đó, anh sẽ không còn nhớ em nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"và anh thề rằng
anh không hề nhớ em chút nào"

tấm hình chụp ai với nụ cười sáng bừng cả thế giới treo trên tường kia? anh thề rằng anh cũng chẳng biết đó là ai nữa.

thứ mùi hương quen thuộc vương trên làn da em - hoa nhài, lily và hoa huệ, anh chắc chắn không hề nhớ nó một chút nào.

lúc em bắt chước giọng anh của người úc như anh, ngốc nghếch nhưng anh đã cười giòn giã. hay đôi mắt lấp lánh sao trời hai mí sẽ khiến bất cứ nhà văn nào cũng khóc tiếc vì quá xinh đẹp. má mềm phúng phính hồng hồng, cả đôi má lúm đặc biệt đáng yêu? xin lỗi, anh không nhớ những thứ đó là gì đâu.

và xin em đấy, giấc ngủ anh rất ổn. không phải cứ một hai lần trong một đêm là anh mơ về em đâu.

em biết gì nữa không? anh lại còn thích cảm giác được ăn một mình nữa, thật thoải mái khi không bị lăn tăn mất tập trung bởi miệng cười hiền dịu, hay là nôn nóng đến đèn xanh để được về nhà mau lẹ với em.

ừ anh thề đấy, anh chẳng hề nhớ em một chút nào cả.

____

anh đã lừa dối em.

anh đã là một kẻ thậm tệ.

hai giờ sáng, anh không ngủ được, cầm tấm ảnh polaroid mang nụ cười của em trên tay. đến khi nào anh lại được thấy nó rạng rỡ dành cho anh?

một dãy số dài đằng đẵng hiện trên màn hình điện thoại, làm sao anh có thể vực dậy thay vì bỏ cuộc và gọi cho em, chấp nhận bản thân là một kẻ quá tồi tệ với một người như em.

em không thể nữa jaeyoon, đả kích liên tiếp đả kích, và bây giờ anh muốn em đừng rời xa anh? shim jaeyoon của em không phải như vậy.

đôi mày nhíu nhẹ, tận sâu trong đáy mắt jungwon khi đó có bao nhiêu niềm tin đổ vỡ, em đau đáu nhìn jaeyoon, long lanh chực trào nước mắt. jaeyoon khắc sâu trong trí nhớ mình, hình ảnh phản chiếu của anh khi đó đã nhạt nhòa trong trái tim em.

jungwon, làm ơn... anh xin lỗi...

đủ rồi jaeyoon, em không muốn nghe.

giọng nói em run rẩy, chúng vẫn nhỏ nhẹ như cách em giải quyết mọi việc.

jungwon của anh khi đấy, giỏi giang lẫn xinh đẹp, vậy mà những vết thương anh hằn lên em, lại đớn đau cho em đến thế.

____

ta ở cùng với nhau qua một mùa tuyết đầu đông, em đã tỏ tình với anh vào mùa thu năm ấy, nét đỏ như phủ phấn trên má em không biết là do lạnh hay do em đã rất ngượng ngùng.

này anh, xinh không?

em cười ngây ngô, chìa ra hai chiếc móc khóa, một cái hình cún golden retriever, một cái hình mèo mướp. đó món quà đầu tiên em tặng đôi ta.

jaeyoon tựa đầu bên ban công, lắc chai bia đã vơi quá nửa trong tay, tay còn lại mân mê chiếc móc khóa con mèo mướp. cảm giác say xỉn chán ghét lại mò về quấy rầy bao tử của hắn. jungwon rồi sẽ thất vọng về hắn lắm nhỉ, kể từ khi chia tay hắn tàn tạ đến thế này cơ mà.

chúa ơi hắn thề một ngày nào đó hắn sẽ không còn dằn vặt bản thân và nhớ em đến mức này nữa.

nhưng sao có thể khi mỗi tối jaeyoon nhắm đôi mắt mệt mỏi, jungwon lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn. và hắn đã tuyệt vọng vô cùng với bản thân mình, cớ sao một thiên thần như em lại dày vò tâm trí hắn đến như vậy? tâm trạng tồi tệ dần khi jaeyoon choàng tỉnh dậy và nhớ lại những chuyện đau thương hắn gây nên cho em.

jaeyoon... chị ấy là ai vậy?

hắn phạm sai lầm lần một.

jake. xin anh đừng làm như vậy với em.

lần thứ hai hắn lại theo vết xe đổ.

một tối jaeyoon về đến nhà đã thấy không còn jungwon ở đó nữa, đồ đạc của bản thân em đã dọn sạch sẽ không để lại chút vấn vương mơ hồ nào cho hắn.

lạnh. lạnh quá.

ngày hôm đó, cũng là ngày tuyết rơi đầu mùa.

tuyết rơi đầu mùa đẹp đẽ, từng bông tuyết trắng ngần long lanh mang họa tiết khác biệt thi nhau rơi lên sống mũi jaeyoon cùng gò má hằn những dòng nước mắt.

hắn đã khóc. những giọt nước mắt mặn chát đánh tan từng bông tuyết long lanh, jaeyoon đã khóc.

vì sai lầm mà ngã quỵ, vết thương lòng phơi ra dưới khung trời lạnh giá.

jungwon, anh xin lỗi em.

và em thì quá thông minh để hắn nhận ra, chẳng còn khái niệm "quá tam ba bận" để em nhắm mắt tha thứ cho hắn.

jungwon đã tưởng em có thể giúp đỡ hắn, và jaeyoon cũng đã mong đến một tương lai đẹp đẽ hơn để bù đắp cho em.

nhưng không thể. hi vọng giữa em và hắn, như một câu chuyện thần tiên chẳng bao giờ thành sự thật cả.

bản chất hắn khó bỏ, thế thì em giúp được gì nữa?

trai tồi vẫn mãi là trai tồi thôi.

jaeyoon đã khóc, khóc cho một bóng hình đã khiến cho hắn không thể nào quên được, mãi mãi về sau.

____

nhà không còn xa, cũng không còn biển báo dừng nào trên đường đi, nhưng đột nhiên bài hát của chúng ta được phát trên radio, thế là anh liền muốn tông nát chiếc xe đang lái này.

giọng hát jungwon ngọt ngào, em thích hát. em thích phơi bày đôi má lúm xinh xắn của em mỗi khi em say sưa hát theo điệu nhạc em yêu.

em thích bài này lắm, bài này như dành cho tụi mình vậy đó!

jungwon cười xinh xắn, nhịp tay tinh nghịch theo điệu nhạc. đáng yêu quá rồi, jaeyoon rồi cũng mỉm cười, chồm người đến, hôn lên môi em một nụ hôn cánh hoa nhẹ nhàng.

em yêu những giai điệu, như em yêu jaeyoon.

vậy mà khi đó, hắn đã không yêu jungwon được như vậy.

vậy mà khi đó, hắn đành lòng lừa dối em.

em không khóc khi nói lời chia tay, có lẽ em đã khóc quá đủ trong những màn đêm tăm tối, u buồn lẫn cô đơn.

em khi đó, đã quá thất vọng về hắn rồi.

lời chia tay, câu tạm biệt em nói ra nhẹ nhàng. em không muốn em phải đau vì hắn nữa.

bây giờ anh có thể, quay về chơi đùa với các mối quan hệ xung quanh mình rồi. thật tiếc rằng, đối tượng đó của anh không phải là em. và sẽ không bao giờ là em.

____

nhưng em à, anh xin lỗi, anh sẽ không phạm lại sai lầm đó mà ngã quỵ.

em ơi, anh thề rằng, một ngày nào đó,

anh sẽ không còn thấy nhớ về em nữa.








"jungwonie đây ạ, chắc vì mình đang bận đó nên xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp nhé!"

*bíp*

jungwon à, anh nhớ em... nhớ em, yêu em rất nhiều.

____

miss you? who, me?,
end.

15/12/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net