Chap 4: Chú cáo nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, tôi vào Instagram của em. Em hay đăng những bức tranh mình vẽ, một vài dòng trạng thái ngắn như một đoạn nhật kí.
Em rất thích những thứ cổ điển mang phong cách phương Tây, thích phong cảnh ở đó. Em vẽ rất nhiều về những cánh đồng cỏ xanh mướt cùng đàn cừu ở Đức, về những cối xay gió ở Hà Lan, về những con hẻm nhỏ ở Ý,...
Em còn vẽ ra những suy nghĩ, tâm trạng của em. Từ buồn bã, thất vọng cho đến hạnh phúc, mãn nguyện. Em hướng nội nhưng em không ngại thể hiện bản thân mình cho mọi người thấy. Em muốn mọi người biết em nghĩ gì, em như thế nào, em thích gì,...
Em đặc biệt! Em là duy nhất và tôi ngưỡng mộ điều đó ở em.
Tôi quyết định chủ động nhắn tin cho em qua Instagram. Nhưng tôi nên nhắn gì bây giờ? Liệu tôi nhắn tin lúc này có làm phiền em không? Em sẽ đọc tin nhắn tôi chứ? Hàng loạt những câu hỏi hiện ra trong đầu tôi. Tôi không ngờ khi yêu, con người ta lại hay hoài nghi những thứ tưởng chừng rất đơn giản như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi lấy hết dũng khí để nhắn dòng tin nhắn đầu tiên.

8:20 phút
@_joengjaehyun:
Chào! Anh là tiền bối Tại Hiền. Đây là instagram của anh.

Tôi không dám rời chiếc điện thoại, chờ từng giây, từng phút với niềm tin em sẽ đọc được tin nhắn của tôi.

@yellow_3to3 đã follow lại bạn
8:45
@yellow_3to3:
Xin lỗi anh nha😅 vì em rep hơi muộn. Tại em đang làm bài tập. Tiền bối có chuyện gì sao ạ😁

@_joengjaehyun:
À không! Anh chỉ nhắn để em biết đây là Instagram của anh thôi.

@yellow_3to3:
À thì ra là vậy😅

@_joengjaehyun:
Anh không biết rằng em đang học. Cho anh xin lỗi vì đã làm phiền nhé!

@yellow_3to3:
À vâng không sao đâu ạ😊. Tiền bối có chuyện gì cứ nói với em nhé, em không phiền đâu😁.

@_joengjaehyun:
Uhm, vậy em đi học tiếp đi!

@yellow_3to3:
Dạ vâng ạ😁. Tạm biệt tiền bối nhé😊.

Tôi thở phào. Kêu lên một cái "yes". Khi tôi thực hiện thành công một việc gì đó thì tôi thường hay làm vậy.
Nhân Tuấn có vẻ rất thích dùng các icon thể hiện cảm xúc. Tôi thì không vì thấy nó khá phiền nhưng khi em nhắn, tôi lại cảm thấy rất dễ thương. Tôi bắt đầu tập nhắn tin có chèn icon.
Thằng Tư Thành thấy tôi thêm mấy cái icon cảm xúc, nó khó hiểu, lạ lẫm. Nó lại hỏi tôi có bình thường hay không. Chắc chắn là không bình thường rồi! Khi yêu đâu có ai bình thường.
Tư Thành bảo tôi nên đi khám bác sĩ đi nhưng bệnh của tôi đâu thể nào khám bác sĩ được chứ. Mà nếu có khám thì cũng bị đuổi về sớm.

______________________________
Lại một đêm tôi không thể ngủ yên vì cứ nghĩ đến em. Tôi mong trời sáng thật nhanh để sớm được gặp lại em.
Hẹn em ngày mai nhé, chú cáo nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net