Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwon mệt mỏi thức dậy, em cảm nhận được thân nhiệt của mình đang tăng cao, dùng sức để ngồi dậy đối với em hiện giờ là một điều vô cùng khó khăn. Hẳn là hôm qua dầm mưa nên ông trời đã ban cho em cơn sốt cao làm quà.

Tưởng chừng như sắp ngất, em cố với lấy chiếc điện thoại đặt ngay bàn gọi cho Sunoo, đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời nhưng không thấy nói năng gì, em thấy vậy thì thều thào mở lời trước:

"Sunoo hyung em bị sốt rồi, nhờ anh mua vài liều thuốc với ít cháo nóng hộ em"

Bên kia vẫn không ư hử gì, em nghĩ chắc là Sunoo cũng nghe rồi nên mặc kệ anh có trả lời hay không mà kết thúc luôn cuộc gọi sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Jungwon cứ thế ngủ được một lúc lâu nhưng giấc ngủ không sâu, em vẫn có thể nhận thức được chỉ là mi mắt em nặng trĩu không thể mở ra.

Bỗng một bàn tay to lớn áp lên vầng trán nhỏ của em, người đó chườm một chiếc khăn ấm lên trán em. Jungwon lờ mờ nhìn người trước mặt, từng hành động, cử chỉ của người này đều rất nhẹ nhàng, ôn nhu.

"Sunoo hyung?"

Hắn không trả lời, định đứng lên rời đi thì bị em kéo lại.

"Em lạnh"

Hắn lấy chăn trùm lên cho em.

"Anh ôm em được không?"

Hắn chần chừ đứng ngây ra đó, em mơ hồ chờ đợi hắn, cơ thể vừa mệt vừa lạnh, em khó chịu đến bật khóc.

"Ôm em một chút thôi!"

Hắn tiến đến ôm em, định lau những giọt nước mắt lăn trên má em thì bị ngăn lại.

"Đừng! Để em như vậy một chút thôi!"

Tay hắn khựng lại nơi gò má Jungwon, em mệt mỏi đến mức nào mà hắn không biết? Ngay cả khi em chịu bộc lộ cảm xúc thật của mình cũng chỉ là lúc em nghĩ mình đang ở bên cạnh Sunoo.

Jungwon cứ thế ôm hắn mà khóc, em có thể cảm nhận được mùi hương bạc hà quen thuộc từ đối phương, đây không phải mùi của Sunoo mà là mùi của Jongseong. Jungwon đã nghĩ là do mình mệt quá nên sinh ra ảo giác nhưng cảm giác quá đỗi chân thực, chân thực đến mức chỉ một chút mùi hương bạc hà khẽ đong đưa qua cánh mũi đã khiến mắt em cay xè. Em nhớ Jongseong, nhớ mùi hương này đến phát điên, cứ nghĩ đến hắn là em lại thấy hối hận về những hành động mà mình đã làm, thì ra lúc nhận ra tình cảm mình dành cho người ta lớn như thế nào thì cũng là lúc ta mới biết rằng bản thân cũng đã làm tổn thương người ấy nhiều bao nhiêu. Nghĩ đến đây Jungwon không chịu được lại bật khóc, nếu đổi lại em là hắn, làm sao mà em chịu được những điều ấy chứ? Thay vì vẫn yêu hắn em nhất định sẽ căm hận hắn đến cuối đời. Jongseong không phải quá tốt đẹp rồi sao?

Khóc được một lúc thì Jungwon mệt mỏi thiếp đi, nhưng có vẻ em đã nhẹ nhõm hơn so với lúc nãy, tay em không còn đè nặng lên người hắn nữa mà dần tuột xuống, trước khi vào giấc ngủ sâu em còn thì thầm nói lời xin lỗi với Jongseong như thể là hắn đang thật sự ở đây.

Đến khi Jungwon tỉnh dậy đã là 5 giờ chiều, em gượng người ngồi dậy với chiếc khăn rơi trên đầu, em chợt nhớ lại người đã chăm sóc cho mình, là Sunoo hay Jongseong?

Em xuống dưới lầu tìm người nhưng không thấy một ai, chỉ thấy đầy đủ thức ăn được bày trên bàn đã được đậy lại kín đáo, bên cạnh còn có thuốc và một cốc nước. Jungwon nhìn những thứ này không khỏi thấy cảm động, chiếc bụng trống rỗng cũng vì thế mà không ngừng kêu, em ngồi vào bàn nhanh chóng ăn lót dạ.

Những món này toàn là những món em thích, nhưng mà món em thích thì Sunoo không biết nấu, thế mấy món này ở đâu ra? Jungwon càng nghĩ càng nghi hoặc liệu có phải là Jongseong thật sự đến đây?

Cánh cửa mở ra khiến em thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, Sunoo tay xách nách mang rất nhiều đồ ăn và quà về, em thắc mắc hỏi:

"Anh đi đâu mà mang nhiều đồ về vậy?"

"Nay tao về quê thăm gia đình, tao bảo mày rồi mà, mày quên hả em?"

"Vậy..."

"Vậy cái gì?"

"Không có gì"

Vậy thật sự là Jongseong đã đến đây, như sợ em chưa đủ chắc chắn, ngón tay vô thức bấm lung tung trên màn hình điện thoại lại bấm ngay vào lịch sử cuộc gọi và cái tên hiện lên đầu danh sách là "J", tên danh bạ em đặt cho hắn. Như vậy thì không còn gì nghi ngờ nữa, Jongseong thật sự đã đến đây và em là người gọi nhầm cho hắn. Em bối rối nhớ lại lúc cơn sốt lên cao đã nhõng nhẽo với hắn như thế nào, mặt cũng vì thế mà đỏ bừng lên.

Sunoo thấy em ngây người ngồi im một chỗ thì mắng:

"Mày ngồi đó mà đỏ mặt cái gì? Lại đây xách đồ vô phụ tao coi!"

"Nãy xách lên đây sao thì giờ xách vô vậy đi!"

"Thế mày có muốn ăn không?"

"Có"

Hết cách, em đành phải đi đến giúp Sunoo một tay.

Buổi tối hôm nay trời se se lạnh, em ở trong phòng cả ngày cảm thấy có chút chán, bèn rủ Sunoo ra ngoài đi dạo nhưng cậu từ chối nên em đành đi một mình.

Em vẫn chưa hết sốt hẳn nên cơ thể vẫn còn yếu nhưng chút gió ngoài trời này không khiến em khó chịu mà lại cảm thấy rất thoải mái. Nơi này quả thật trong lành, người dân ở đây đều rất có ý thức về vệ sinh môi trường song các cô chú lao công cũng ngày đêm chăm chỉ quét dọn. Ở đây còn có cây hoa anh đào, trùng hợp lại đang là thời điểm hoa nở nên cây ra hoa sắc hồng giữa trời đêm trông vô cùng đẹp mắt mà người đứng dưới gốc cây cũng trông thật lung linh toả sáng cùng hoa anh đào.

Chiếc áo khoác gió bỗng được choàng lên hai bên vai em, em khẽ giật mình xoay người lại thì thấy Jongseong, còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn mắng:

"Chưa hết sốt sao còn ra đây?"

"Tôi ra đây hít thở không khí trong lành một chút"

"Em cũng thật biết để người khác lo lắng nhỉ?"

Em ngại ngùng không đáp, tay với lấy chiếc áo định trả lại cho hắn thì bị hắn choàng ngược lại lên người, em đành bất lực nhận lấy.

"Sao anh lại ở đây?"

"Thế tôi không được ở đây sao?"

Thật ra Jongseong vẫn còn lo lắng cho em nhưng sợ em khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy khó xử nên chỉ biết ở bên ngoài nhìn lên, bằng một cách nào đó mà Jungwon tình cờ xuất hiện ở đây và hắn thay vì thấy vui thì lại lo lắng cho sức khoẻ của em, không nhịn được mà đến choàng cho em một chiếc áo khoác gió giữ ấm cơ thể.

"Chỉ là...cảm ơn anh, tôi biết người chăm sóc cho tôi là anh"

"Ừm cũng nhờ em gọi cho tôi"

Nhắc đến cái này em lại thấy ngại, không hiểu sao lại nhầm trúng Park Jongseong được.

"Có muốn đi dạo một chút không?" - Em ngỏ lời với hắn.

""

Em và Jongseong cùng nhau đi dạo đến công viên gần đó, cả đoạn đường không ai nói câu nào chỉ tập trung đi nhưng thật ra trong lòng ai cũng đang bấn loạn cả lên, đều bối rối không biết nên bắt chuyện với đối phương như thế nào. Chẳng biết khi nào giữa hai người lại có khoảng cách lớn như vậy, ngay cả việc nói chuyện thoải mái như lúc trước cũng không thể làm được nữa. Cả hai đi được một lúc thì cùng nhau ngồi xuống dưới một chiếc ghế dài.

Jungwon vẫn luôn thắc mắc trong lòng về mối quan hệ của hắn và Seo Jinny, em nghĩ đây là cơ hội tốt để mình biết được câu trả lời, em quay sang hỏi hắn sao cho trông tự nhiên nhất có thể:

"Anh với Seo Jinny có vẻ thân nhau nhỉ?"

"Ừm tôi và Jinny có hôn ước với nhau từ nhỏ"

Nhận được câu trả lời từ hắn, Jungwon cứng đờ cả người, cảm giác như chút hy vọng cuối cùng để đến với hắn cũng không còn nữa, người ta thì có hôn ước với hắn, còn em thì có gì chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net