64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Jihyun: “Được, tôi nghe theo cậu.”

“Cô đừng manh động, đợi tôi lên kế hoạch xong sẽ thông báo lại cho cô, cô dựa theo đó mà làm.”

“Vâng.”

Kết thúc cuộc gọi, tâm trạng của Yang Jungwon bỗng trở nên khó chịu.

Đứa bé - Một sinh mạng vô tội...

--------------------

Buổi tối, Yang Junghoon, Yang Somin quay về nhà.

Yang Somin vừa nghe Yang Jungwon quay về liền đứng bật dậy: “Cái gì? Yang Jungwon trở về rồi?”

Yang Somin khiếp sợ, lúc đứng dậy, đầu gối va vào bàn trà kêu “bộp” một tiếng nhưng cô ta không cảm thấy đau. Hiện giờ trong đầu chỉ có một chuyện -- Yang Jungwon đã quay về!

Yang Minhee tức giận mức đập nát cái cốc: “Đúng vậy, không những quay về mà còn phong phong quang quang mà quay về, Yang Jungwon bây giờ đã trở nên nổi tiếng, làm ngôi sao lớn, còn đóng phim điện ảnh, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, còn khiêu khích chúng ta, nó muốn trả thù.”

Yang Minhee thật sự muốn xe nát cái mặt Yang Jungwon ra, ba năm qua cô ta vẫn cứ cho rằng Yang Jungwon hiện tại đang sống ở tầng lớp hạ lưu hoặc là đi làm điếm kiếm sống.

Chưa từng nghĩ đến, Yang Jungwon đột nhiên quay về lại có cuộc sống hoàn mỹ, tương lai sán lạn đến như thế.

Vừa ra mắt liền được đóng tác phẩm kinh điển, lại còn là vai chính, nó dựa vào cái gì mà lại may mắn như thế.

Nghĩ đến việc sau này cậu ta sẽ đạp lên đầu bọn họ, Yang Minhee liền tức tối, hận không thể một dao giết chết Yang Jungwon.

Gương mặt Yang Somin trắng bệch, nhìn Yang Jungwon trên màn hình.

Ba năm không gặp, cậu ta càng đẹp, càng quyến rũ, càng mê hoặc lòng người, khi nó đứng trên sân khấu tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó.

Chẳng khác gì hồ ly tinh, lúc nào cũng muốn quyến rũ đàn ông.

Ngón tay Yang Somin siết chặt lấy điện thoại, cô ta và Yang Minhee chưa từng nghĩ đến, Yang Jungwon sẽ dùng phương thức này xuất hiện trước mắt bọn họ, nó đã thành công đảo loạn cuộc sống của họ.

So với Yang Minhee, Yang Somin lại càng hận Yang Jungwon, hận đến mức chỉ muốn lột da uống máu nó, bởi vì cậu ta đã ngủ với người đàn ông của cô.

Đôi mắt Yang Somin lúc ngày giống như con rắn độc nhìn chằm chằm về Yang Jungwon.

“Nó đã quay trở về...đã trở về.”

Yang Minhee không ngừng đá chân bàn trà, liên tục mắng: “Yang Jungwon, chết tiệt, nó phải sống cuộc sống như một con chuột chen chúc trong rãnh nước hôi hám, bị vạn người cưỡi mới đúng, dựa vào cái gì mà có cuộc sống tốt đẹp như thế, cha mẹ, mau nghĩ cách đi, con không muốn nhìn thấy nó, con muốn nó chết.”

Sang Hoon tức giận tới mức đau cả bụng, bà ta mở miệng nói với Yang Junghoon: “Ông Yang, ông mau nghĩ cách đi, thằng đê tiện kia trở về một cách vinh quang như vậy, lại còn dám khiêu khích chúng ta, ông đừng có quên, ba năm trước nó uy hiếp ông như thế nào, nó không chết thì cả nhà chúng ta cũng đừng mong sống yên ổn.”

Yang Junghoon nghe bọn họ ầm ĩ mà đau hết cả đầu, ở công ty thì xảy ra một đống chuyện, về đến nhà thì ầm ĩ hết ngày này qua ngày khác, ông ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Yang Jungwon đột nhiên quay về cũng khiến ông ta phải giật mình, nhưng bây giờ tất cả tâm tư của ông ta đều đặt vào công ty và đứa bé trong bụng Kang Jihyun, không còn hơi sức đâu mà đối phó với Yang Jungwon.

Ông ta nói: “Hiện tại lo lắng thì có tác dụng gì? Đầu tiên phải điều tra ra người chống lưng cho nó là ai?”

Yang Junghoon muốn trừ bỏ Yang Jungwon, nhưng không thể kích động như thế, Yang Jungwon về nước liền có tài nguyên tốt như vậy, người chống lưng cho nó nhất định không phải hạng dễ chọc, không thể nói động là động được.

Sang Hoon quát Yang Junghoon: “Đều là việc tốt ông làm đó, tôi đã sớm nói là giải quyết cả hai mẹ con nó, thế mà ông không chịu nghe, giờ mới lắm truyện như thế đấy.”

Sang Hoon gần đây như bị sao quả tạ chiếu, con trai thì nằm viện mãi không tỉnh, bà ta không nỡ nặng lời với con gái, nên suốt ngày gây chuyện với Yang Junghoon.

Gương mặt Yang Somin u ám: “Anh, chị dâu, em lên lầu trước đây.”

Cô ta xoay người lên lầu, gọi một cuộc điện thoại.

“Anh Hwang, nhờ anh chút chuyện, giúp em tra một người tên là Yang Jungwon, mới về nước, anh tra giúp em tra xem nó về nước lúc nào, sau khi về nước tiếp xúc với ai, nó có quan hệ gì với Park Jongseong... Chỉ cần tra ra, anh muốn bao tiền cũng được...”

Buông điện thoại xuống, tay của Yang Somin không ngừng run lên.

Khi cô ta nghe tin Yang Jungwon đã về nước, cô ta nghĩ ngay đến Park Jongseong.

Park Jongseong trước đây tuy coi cô ta như không khí nhưng một tháng gần đây thái độ anh ta đột nhiên trở nên ác liệt hơn.

Cô ta bất giác liên hệ hai chuyện này lại với nhau.

Nếu như Yang Jungwon thật sự quyến rũ được Park Jongseong, vậy cô ta phải làm thế nào? Như thế thì làm sao cô ta tiến vào nhà họ Park được?

Yang Somin bắt đầu hoảng loạn, sợ, hận, cô ta cần phải làm gì đó... Phải hủy hoại Yang Jungwon.

Yang Somin lập vài cái tài khoản ảo, bình luận khắp nơi.

Nội dung chủ yếu là bôi đen Yang Jungwon: Tôi quen cậu Yang Jungwon này, tôi là bạn học của cậu ta, cậu ta là con riêng của Yang gia, từ nhỏ đã lẳng lơ, chuyên đi quyến rũ đàn ông, giống hệt như mẹ cậu ta, chuyên đi làm người thứ ba hủy hoại gia đình người khác... Bạn trai của bạn thân, chồng chưa cưới của em gái, nghe nói ngay cả bạn trai của cô cũng cướp, loại người đê tiện như vậy, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, mới đổi được vai diễn đó.

Sau khi up bài viết lên, Yang Somin cảm thấy không ổn, chỉ có mình cô ta thì chẳng khác gì tát nước biển đông, cần phải thuê người dìm Yang Jungwon xuống.

Cô ta nhất định phải bôi đen Yang Jungwon, khiến nó không cách nào ở lại cái đất nước này.

------------------------------------

Buổi họp báo của Túy Hương diễn ra tốt đẹp, Park Jongseong cũng quen với việc lướt tin tức trên mạng. Bởi vì Yang Jungwon lập tài khoản, lượng fan theo dõi cũng mới chỉ có hơn trăm nghìn người, không nhiều nhưng cũng chẳng ít.

Stt đầu tiên Yang Jungwon chính là một tấm ảnh tự sướng trong khi đang quay Trần Hồn Khúc, bình luận ở phía dưới toàn bộ đều là biểu tượng liếm màn hình.

Park Jongseong “hừ” một tiếng, nhấn lưu tấm hình lại rồi lại lướt xem bình luận, nhìn thấy có người công kích cậu, nói cậu chuyên đi làm người thứ ba phá hoại gia đình người khác, lăng loàn lẳng lơ, chỉ cần là đàn ông đều có thể lên giường của cậu ta.

Park Jongseong híp mắt, bật cười, mới thế thôi đã có người dám bôi nhọ cậu ấy rồi.

Nhưng mà, Park Jongseong phát hiện có vẻ như Yang Jungwon dường như chẳng để ý tới, xem ra tâm trạng cậu khá tốt.

Chuyển qua xem bảng xếp hạng hot, Park Jongseong lại thấy cái tag chủ đề #Tony có người yêu, cái chủ đề này đã ở trên top hot nhiều ngày rồi, thế là Park Jongseong tiện tay nhấn vào.

Vừa mở ra xem, anh không còn giữ được bình tĩnh, nhanh chóng lướt hết tài khoản của Tony, càng xem càng tức giận.

Mẹ nó đừng nghĩ ông đây không có mắt mà không nhận ra hồ ly tinh - Yang Jungwon kia.

Park Jongseong nhấc điện thoại trên bàn, “Cút vào đây.”

Jun bị dọa sợ run cầm cập, mau chóng tiến vào, vừa mới bước vào thì thấy thi thể chiếc di động đáng thương đang nằm trên mặt đất.

Park Jongseong quay lưng lại với Jun, đứng trước cửa sổ, cà vạt vứt trên đất, nói: “Đi mua cho tôi cái khác.”

Jun lạnh hết cả sống lưng, vị tổ tông này lại tức giận rồi.

Cậu ta vội vàng đáp: “Dạ, vâng ạ...”

“Tôi bảo cậu mua nhà ở Seongbuk-dong đã mua được chưa?”

Jun gật đầu: “Được rồi.”

Park Jongseong: “Chìa khóa.”

“Ngày mai sẽ đưa cho ngài.”

Park Jongseong chậm rãi quay người lại: “Tôi muốn ngay bây giờ.”

Jun nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Park Jongseong mà chân mềm nhũn.

Jun vội vàng đáp: “Vâng, sẽ đưa ngay... Lập tức.”

Ra ngoài, Jun mới thở phào một hơi, Boss dạo này cứ như người đến tháng, mỗi lần đến đều dày vò bao nhiêu ngày.

Nửa giờ trôi qua, Jun mồ hôi như tắm quay trở lại đưa chìa khóa cho Park Jongseong.

Park Jongseong cầm chìa khóa nói với Jun: “Gọi người sửa chữa, tôi cần dùng lập tức.”

Jun không ngừng gập đầu: “Vâng... Vâng.”

Cậu không biết Park Jongseong muốn làm gì, nhưng.. Thôi, cứ làm theo phân phó là được.

-------------------------

Hôm nay Yang Jungwon không có cảnh quay nào, mấy ngày trước thì quay mấy cảnh liền một lúc khiến cậu mệt muốn chết, nhân tiện được nghỉ thì về nhà nghỉ ngơi.

Xe vừa dừng, Yang Jungwon cho Timon về trước, tự mình xách hành lí lên nhà.

Kết quả là, vừa mới bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng máy khoan đinh tai nhức óc, Yang Jungwon nghe thấy âm thanh này mà đầu đau như búa bổ.

Yang Jungwon lúc đầu cứ tưởng là âm thanh truyền ra từ căn hộ của Tony, nhưng tiến thêm hai bước nữa thì mới phát hiện có cái gì đó không đúng.

Yang Jungwon vội vàng đi về căn phòng của cậu, phát hiện, cửa không khóa lại có tiếng máy khoan truyền ra từ trong đó...

Yang Jungwon: “Đệch, có trộm à!”

Cậu vội vàng quẳng hành lí xuống, nhấc chân đá cửa, xông vào.

Ầm một tiếng, cửa phòng mở ra, người trong phòng toàn bộ đều dừng lại, nhìn ra phía cửa.

Yang Jungwon đảo mắt khắp căn phòng, trong phòng có sáu bảy người, là công nhân sửa nhà, không phải là trộm.

Yang Jungwon nghiến răng: “Đây là nhà tôi, ai cho phép các người vào đây, đi ra!”

Những người công nhân nghệt mặt nhìn nhau.

“Cậu à, chúng tôi cũng chỉ làm công kiếm miếng cơm thôi, có người thuê bọn tôi đến sửa phòng... Sửa phòng của anh ta, người ta là chủ nhà, có chìa khóa mà.”

Yang Jungwon nhướng mày, chị Milla giúp cậu kí hợp đồng thuê nhà thời hạn một năm, bây giờ mới một tháng, cho dù muốn phá hợp đồng thì cũng không thể không nói câu nào được, chuyện này chắc chắn là có vấn đề.

Cậu lạnh giọng: “Chủ nhà? Ai...bảo anh ta cút ra đây cho tôi.”

Ngay lập tức một âm thanh vang lên từ phía sau cậu: “Là ông đây.”

Yang Jungwon hùng hổ xoay người lại, thì thấy gương mặt như đang đòi nợ của Park Jongseong, mẹ nó lại là người quen!!!!

Đám công nhân phía sau nói: “Cậu à, đây là chủ nhà, chúng tôi chỉ nhận tiền của anh ta mà làm việc thôi.”

Yang Jungwon lạnh mặt nhìn Park Jongseong: “Cút khỏi đây, không tôi báo cảnh sát.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net