smultronställe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoàng hôn chập choạng lẩn trốn dưới đường chân trời xa vợi, khoảng xanh mênh mông khi ấy giờ nhuốm sắc cam phớt, quyện vào hương bánh mì baguette nức mũi, chẳng phải nghiễm nhiên mà người ta nói paris tình hơn cả chữ tình.

giọt nắng cuối ngày len lỏi qua khung cửa gỗ nọ, in một vệt rực rỡ trên chiếc chăn trắng xóa, đem cả cơn gió chiều muộn mát dịu miên man trên da thịt. jungwon khẽ run lên từng đợt, em khó khăn lắm mới rời khỏi chiếc chăn ấm êm, mệt mỏi vươn mình. gò má lấp ló vài tia nước, đôi mắt em còn ửng hồng, bọng mi sưng húp.

em giận chú jongseong. em cảm thấy tủi thân, tủi thân vô cùng khi chú luôn bận bịu với công việc mà chẳng để tâm đến em. hôm nào cũng vậy, đi ra khỏi nhà từ sáng sớm, chưa bao giờ về trước mười hai giờ đêm, ngoài những khi hiếm hoi em thức đợi được đến lúc chú về, gần như em và chú chẳng gặp nhau cả ngày. em là một bạn nhỏ hiểu chuyện, em biết trên công ty chú còn nhiều mối lo toan đáng để quan tâm, em biết chú gồng gánh trên vai bao áp lực vì muốn cuộc sống của em hạnh phúc. nhưng hạnh phúc đối với yang jungwon, chỉ đơn giản là được ở bên chú thật lâu, em muốn được như bao cặp đôi khác, nắm tay tản bước dưới ánh đèn tháp eiffel lãng mạn, muốn hẹn hò nơi quán cà phê nho nhỏ ở góc phố, em sẽ kể cho chú nghe hàng vạn câu chuyện, kể cho chú nghe những tâm tư bấy lâu nay em chôn sâu trong trái tim.

nhưng sao điều ấy viển vông quá, em như rơi vào khoảng lặng trống trải, chú jongseong là người yêu em, dẫu vậy thi thoảng jungwon lại nghĩ rằng em và chú chẳng khác nào hai người dưng sống chung trong một căn nhà. liệu chú có còn thương em không? cuộc sống của chú có lẽ là thế giới bí ẩn mà em mãi mãi không thể bước chân vào.

lại vùi mặt vào gối mà nức nở, em khóc, khóc rất nhiều, huyết lệ che mờ nỗi cô đơn găm sâu trong tâm trí, đau đớn nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. em yêu park jongseong, yêu chú đến đau lòng.

"cạch"

tiếng cửa khẽ mở, em giật mình đưa tay vội vã gạt đi giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi, trốn mình trong chăn.

"jungwon, em khóc à"

giọng nói trầm ấm cất lên, là chú jongseong, đột nhiên hôm nay chú lại về sớm hơn mọi ngày, tận sáu tiếng. em cố kìm không để tiếng thút thít lọt vào tai người đối diện, nhưng chú đâu phải trẻ con, chú biết thừa bạn nhỏ đang khóc.

không nhận được câu trả lời, chú liền tiến đi tới cạnh giường, ôm cả cục tròn ủm đấy vào lòng. em phản kháng, giẫy giụa nhích xa ra khỏi vòng tay chú, đáng tiếc chú cao hơn em cả một cái đầu, lại còn tập gym nữa nên sức em dĩ nhiên chẳng đọ lại được. jongseong đè em xuống nệm giường, từ tốn gỡ phần chăn che kín mặt em ra

"đừng lấy chăn che mặt như vậy, sẽ bị khó thở" hình như đây không phải park jongseong mà mọi khi em biết, chủ tịch park lạnh lùng điềm đạm chứ đâu có ôn nhu thế này.

em quay đầu lảng tránh ánh mắt người kia, bàn tay bé xinh cố đẩy thân hình to lớn ấy ra nhưng bất thành. từ nãy đến giờ em im lặng mãi, mèo con của chú xù lông rồi.

chú vẫn nhìn em đăm chiêu như vậy, chút ít hoàng hôn còn sót lại nơi đồng tử kia khiến em rung rinh, chú đúng là biết cách khiến người khác mềm lòng.

"chú đi ra chỗ khác đi"

em lẩm bẩm trong miệng cứ như tiếng mèo con kêu, nhiêu đấy thôi đủ để jongseong hiểu em người yêu đang giận dỗi. chú dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ, luồn tay vào từng lọn tóc em mà xoa nhẹ, tất cả cử chỉ âu yếm rất đỗi nhẹ nhàng, cứ như sợ chỉ mạnh tay chút thôi có thể khiến bạn nhỏ bị tổn thương. cặp má tròn phớt hồng, vành tai em giờ đã đỏ ửng, chỉ là lâu lắm rồi chú mới thân mật với em thế này, có hơi chút lạ lẫm.

"chú xin lỗi, xin lỗi jungwon của chú rất nhiều. thà rằng em đánh chú đi, đánh thật đau vào, vậy còn hơn nhìn thấy em khóc, chú xót"

jongseong gục đầu vào hõm cổ em, bất giác em ôm lấy chú, một cái ôm thật chặt, quên mất đi việc bản thân đang giận người yêu.

"em hiểu chú bận ra sao mà, không phải xin lỗi em, em cũng-"

chưa nói được hết câu, cảm giác ấm nóng đã bao trọn lấy môi xinh. không dồn dập, không vội vã, chỉ phơn phớt chút vương vẩn ngọt ngào đọng lại nơi đầu môi. em nhớ đôi môi của chú, nhớ cảm giác bồi hồi sau mỗi lần môi chạm môi, jungwon ranh mãnh vòng tay qua cổ người lớn hơn, ấn cả hai vào một nụ hôn sâu. lần đầu em chủ động, jongseong có chút bất ngờ, nhưng chẳng mất nhiều thời gian để hòa vào nhịp điệu rung động ấy. chú nâng cằm em lên, chiếm thế người làm chủ. bốn phiến môi đỏ mọng bị ngậm lấy mà mơn trớn từ từ khiến tâm trí em cuồng si. jungwon hé môi để chú đi sâu vào bên trong khoang miệng, bạn nhỏ từng chút tận hưởng hương cà phê americano đắng nhẹ nơi đầu lưỡi. âm thanh mút mát ngượng ngùng vang vảng trong căn phòng chỉ có mình em và chú, bị kích thích đến đỏ mặt, mùa đông paris lạnh lẽo cùng những nỗi buồn không tên, tiết trời bên ngoài chỉ rơi vào độ 12°C, nhưng cơ thể em lại rạo rực nóng ran.

dưỡng khí trong lồng ngực bị hút cạn, bạn nhỏ lí nhí phát ra từng tiếng rên rỉ nơi cuống họng, hông ghì chặt xuống đệm, hốc lưng oằn lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, vài lọn tóc nâu dính chặt vào trán đẫm mồ hôi. thấy bé con đã thấm mệt, park jongseong quyến luyến rời khỏi cánh môi hồng đào, bế em đặt lên đùi, bắp tay rắn chắc ôm chặt lấy eo nhỏ. em gục đầu vào vai chú, thi thoảng lại tinh nghịch đặt những cái hôn phớt quanh xương hàm sắc nét, xuống cần cổ, rồi lại ra sau gáy, như muốn khẳng định chủ quyền. jungwon thoải mái hít hà hương thơm đọng lại trên hõm cổ người lớn hơn

"chú, đã ai bảo chú có mùi rất thơm chưa?" đồng tử tròn xoe giương lên nhìn thẳng vào mắt chú, tròng đen long lanh như chứa cả dải tinh hà, giọng điệu hơi chút nũng nịu.

"thơm gì nhỉ? chú không dùng nước hoa, có lẽ là mùi dầu gội" jongseong ân cần xoa đầu em nhỏ, lại hôn chốc một cái lên gò má mềm mịn như sữa.

"chú có mùi nhà". bạn nhỏ vô thức lấy ngón tay vẽ những hình trái tim quanh ngực áo chú. có chăng mùi nhà ấy chỉ mình yang jungwon cảm nhận được, bởi lẽ chú là nhà, là hơi ấm dịu dàng giữa những ngày đông rét ngọt, là người em yêu.

khóe môi vẽ lên một nụ cười, bạn nhỏ của chú dù cho 16 tuổi, 18 tuổi hay 20 tuổi vẫn thuần kiết như vậy, chú yêu em, bởi chính sự trẻ con hồn nhiên ấy. chú cách em hơn mười tuổi, ở cái độ ba mươi, ba lăm chững chạc với bao muộn phiền rối ren, chú có em, chú có vầng hi vọng xoa dịu từng cơn sóng cuộn trào trong tâm trí.

vòng tay quanh eo siết chặt thêm chút, bạn nhỏ nhột mà bật ra tiếng cười khúc khích. rất lâu rồi em mới hạnh phúc như này, rất lâu rồi em mới thật sự cảm thấy yêu và được yêu nhiều đến vậy. jongseong nhìn bé con lòng lại dâng lên nỗi chua xót áy náy, chú thương em, thương em hơn tất cả vạn vật trên thế gian.

để em tủi thân nhiều rồi, chú ở đây, bên em mãi nhé.

căn phòng nhỏ,
có hai bóng hình nọ

âu yếm nhau
đến khi nắng tắt
trời đêm ảm đạm lấp lánh vì sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net