tỉnh giấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em và anh, hai con người vốn từng thật xa lạ, chỉ là hai cậu học sinh cùng học chung dưới một mái trường cấp ba

Ngày ấy, Jongseong là cái tên thật nổi tiếng trong trường, giỏi hầu như ở tất cả lĩnh vực. Mọi người thường gọi anh là Jay bởi từ nhỏ đã sống ở Mỹ.

Anh ấy học giỏi, thường xuyên đại diện trường tham gia nhiều cuộc thi, là một tay chơi thể thao cừ khôi của khối, thậm chí còn như được thừa hưởng tài năng nấu ăn từ mẹ, đàn hát từ cha, và mang nhan sắc như được tạc tượng.

Làm em tự hỏi sao lại có một người con trai hoàn hảo đến từng góc độ, mười điểm mà chẳng có nhưng như vậy ?

Vậy nên không có lí nào mà anh không được nhiều người mến mộ, thậm chí là đem lòng yêu thầm.

Trong đó có cả em.

Jungwon, một cậu học sinh khối dưới, tuy chẳng phải xuất sắc nhất, nhưng nổi tiếng trong mắt thầy cô là một người chịu khó, lễ phép, ngoan ngoãn.

Nhưng đời mà, ai biết được chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ như em ?

Ba mẹ em li dị khi mới bước chân vào ngưỡng tiểu học bởi bà phát hiện ông ngoại tình với rất nhiều cô gái trẻ ngoài kia, em đi theo ba vì ông có đủ khả năng để chăm sóc em hơn theo lời luật sư. 

Cái cảnh mẹ em quỳ xuống đất khóc đến nghẹt thở, ánh mắt đầy bất lực còn ám ảnh tâm trí em đến tận bây giờ.   

Jungwon những ngày đầu sống cùng ba còn thật nhẹ nhàng, hạnh phúc, ông còn hứa là sẽ thay đổi, cho em một cuộc sống tốt hơn. Ấy là cho đến khi ông ta dẫn về một người phụ nữ lạ lẫm, trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi nước hoa đến là buồn nôn, còn ngang nhiên nói rằng sẽ là mẹ kế của em.

Em ghét người đàn bà đó.

Bà ta luôn hành hạ, đánh đập em, rồi lại giả nai đổ tội cho em khi ba em đi làm về nhà, khiến những trận đòn roi ngày nhỏ ám ảnh tâm trí em dai dẳng, kinh hoàng. Hơn thế nữa, người đó còn vô tư dẫn những người đàn ông khác về nhà làm những chuyện bẩn thỉu mỗi khi ba em không ở nhà.

Thậm chí, người ba em từng yêu thương như bị ả ta tẩy não, coi em như người thừa, là phế vật, ngày nào cũng khiến Jungwon cảm thấy như sống trong địa ngục. Em nhớ da diết những ngày xưa khi gia đình ấm áp của em vẫn còn hạnh phúc, nghe nói mẹ em giờ đây đã tìm được một hạnh phúc mới ở bên trời Âu, hai người chỉ còn có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng một ngày bố em phát hiện ra và đập nát chiếc điện thoại ấy đi, khiến họ không thể nào gọi cho nhau nữa.

Em thấy mẹ thật may mắn, bà đã hi sinh gần hết tuổi xuân của mình vì một kẻ không ra gì đội lốt người tử tế, bà xứng đáng ở bên một hạnh phúc thật sự.

Sẽ không có gì xảy ra và em đã có thể chịu đựng để sống trong căn nhà ấy đến khi nào em học xong cấp hai. Vậy mà trong một đêm nọ, khi đồng hồ đã điểm 12h đêm, Jungwon bỗng tỉnh giấc vì cổ họng em khô khốc và cần một cốc nước. 

Em rón rén bước từ tầng hai xuống, cố không phát ra âm thanh cho dù chân còn đang bị một vết bầm tím lớn do bà mẹ kế gây ra vào ngày hôm trước và nó làm em đau đến ứa cả nước mắt. 

Khi em đi qua phòng ngủ của cả hai con người , vô tình em đã nghe thấy cuộc trò chuyện làm em kinh hoàng đến tận hôm nay.

- Này – Tiếng bà mẹ kế ầy ưỡn ẹo vang lên trong căn phòng chỉ còn mập mờ ánh đèn ngủ nhỏ - Dạo này em kẹt tiền quá, mà nghe bạn em bảo có cặp vợ chồng triệu phú đang bán một căn nhà đẹp lắm, đầy đủ tiện nghi, nhìn là biết hợp cho đôi mình rồi chồng a~

- Em yêu muốn mua sao, vậy đợi anh thêm một chút nữa nhé, đợi anh bán nốt mấy món hàng nữa rồi cuối tháng này nhận lương từ lão sếp Kim, và căn nhà đó sẽ là của chúng mình.

Nghe thấy câu trả lời không vừa ý, bà ta lại giở cái giọng giận dỗi, làm một người bị bà tẩy não đến điên như ông ta vội vàng nghĩ ra những lời ngon ngọt để dỗ người tình.

- Nhưng người ta là muốn ngay cơ, nhỡ để đến lúc ấy có người mua mất rồi thì sao ? Mà em còn muốn mua mấy bộ sưu tập mới ra mắt của mấy nhãn hàng nữa. Anh chẳng tính toán kĩ gì cả ! Vậy mà dám hứa là muốn gì cũng chiều.

- Thôi nào em yêu, anh hứa căn nhà đó sẽ là của em mà, chắc chắn trong tháng này sẽ có khách mua hàng của anh thôi, vợ yêu đừng giận nữa.

- Đám khách hàng rẻ rách ấy của anh biết bao giờ mới chịu xuất hiện - ả hằn học - làm như mấy món bột trắng của anh muốn có người mua là người mua ngay ấy.

Jungwon lúc này không thể nào tin được những gì mình vừa nghe thấy, ông bố ruột của em dính líu tới hàng cấm ?!

Căn phòng im lặng một chút, có lẽ ông ta còn đang cố nghĩ ra cách khác để làm hài lòng bà ta. Bỗng sự im lặng ấy bị phá vỡ bởi bà mẹ kế, giọng ả như đang muốn bày mưu tính kế gì đó nên nhỏ đi một chút, làm Jungwon phải ngồi sát vào cửa một chút để nghe thấy họ nói gì.

- Anh này, em có cách này hay hơn, mà một phát có khi được tiền luôn, còn nhiều nữa chứ là đằng khác...

- ...bán thằng con của anh đi

"Kế hoạch" bà ta nói đến làm em sốc đến suýt ngã nhào ra sàn, bà ta có biết mình đang nói gì không thế ?

- B-bán thằng Jungwon ?? Không...Không được, quá nguy hiểm và độc ác, anh không thể làm chuyện đó, bị phát hiện thì gay to. Em mau nghĩ cái khác đi

- Mẹ kiếp, anh đần quá đấy, nếu làm một cách lén lút thì sao mà có thể bị phát giác. Nghe em đi, chỉ có cách đó mới làm tiền về tay ta nhanh nhất, rồi ta sẽ được sống trong nhung lụa biển tiền mà không có thằng oắt con đó ngáng đường. Anh thử nghĩ xem, có người nào hành hạ con mà vẫn chu cấp cho nó đầy đủ tiền đi học không, làm em chẳng thể đủ chi phí chi trả cho bao món đồ mà mình muốn, thằng oắt đó làm em gai mắt.

- N-Nhưng mà....

- Anh còn dám ý kiến à ? Anh chọn tôi hay là nó ?

Không biết ông ta đã bị bà mẹ kế bỏ bùa làm cho mù quáng đến điên chưa, Jungwon vừa nghe thấy câu trả lời của ông, cảm thấy trái tim em như bị bóp nghẹt, người mà em từng gọi là bố ruột giờ đây như thành một người khác, hắn đánh đập em rồi còn muốn thông đồng với bà ta bán em đi nơi khác chỉ vì tiền bạc.

Nó làm người em dấy lên một cảm giác kinh tởm cực độ, vội vàng chạy vào bếp lấy chai nước tu ừng ực để bình tĩnh lại, em từ từ bước chân đến cầu thang rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Em dựa lưng vào tường, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, em không biết phải làm thế nào cả.

Jungwon đã nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng giờ mà chạy thì biết đi đâu ? Tiền tiêu vặt của em chỉ lẻ tẻ vài đồng, rồi cả chuyện ngủ nghỉ nữa. Mà giờ ở lại cũng như chờ chết, ai mà biết khi nào bọn họ sẽ ra tay không thương không tiếc với em chứ ?

Đi cũng không được mà ở lại cũng chả xong.

Hai lựa chọn ấy cứ quẩn quanh trong đầu em, làm Jungwon đầu đau như búa bổ. Đến khi đồng hồ chỉ 3h sáng, em mới đưa ra quyết định cuối cùng mà bản thân nghĩ chỉ còn nó là tốt nhất.

Chạy trốn.

Thà sống phông bạt ở ngoài, còn sống ngày nào tốt ngày ấy, có lẽ em sẽ bỏ học mà kiếm một công việc nào đó, không thể ở đây chịu chết được.

Em mở cửa tủ ra lấy chiếc balo mà mình vẫn dùng để đi học cùng một chiếc túi vải lớn, nhét quần áo cùng một chút thức ăn và tiền vào trong. Buộc lại chiếc chăn cùng với tấm ga giường và vài bộ đồ cũ, khi chuẩn bị đáp xuống đất, bỗng trời vang lên một tiếng sấm to làm em giật mình mà ngã xuống, vết thương ở chân nhói lên làm em không dám hét mà chỉ cắn răng chịu đựng. May mà mưa to, hai kẻ kia không thể nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

Trong đêm mưa tầm tã, em đã leo tường mà trốn khỏi nơi ấy, chạy khỏi nơi mà em đã từng có một gia đình hạnh phúc, rồi ngất trong một con ngõ vì kiệt sức và sốt nặng vì dính mưa.

May mắn làm sao, em được một bác gái tìm thấy rồi bế về nhà chăm sóc. Khi em tỉnh lại thì thấy bác đang ngồi cạnh gọt hoa quả. Nhìn bác ân cần, dịu dàng với một đứa nhóc xa lạ như mình, bỗng em nhớ mẹ quá, nhớ cả mái ấm mà giờ đây chỉ là đã từng, em òa khóc nức nở trong lòng bác Yang như để trút hết gánh nặng trong người, bác cũng nhẹ nhàng ôm lấy em, vỗ về dỗ em nín khóc.

Thương xót cho hoàn cảnh của Jungwon, gia đình quyết định nhận nuôi và đổi họ của em thành Yang Jungwon, và em được lớn lên trong vòng tay yêu thương, che chở của bố mẹ Yang, của anh chị trong nhà.

Nhưng những tổn thương từ trong quá khứ, cũng theo em đến tận bây giờ.

Và cái ngày hôm ấy, khi em còn đang loay hoay trước ánh mắt khó chịu của chị thu ngân cửa hàng tiện lợi vì quên tiền ở nhà. Lúc trong người em đang thật sự hoảng loạn, bỗng một giọng nói trầm vang lên bên tai, làm em phải ngước nhìn lên xem người nói là ai. Đó là lần đầu em nhìn thấy một người hoàn hảo đến thế.

"Để tôi trả cho cậu ấy"

Và Jungwon biết, thế nào gọi là rung động.

Dù ban đầu còn mãi băn khoăn về thứ tình cảm mới chớm, em đã xác định được câu trả lời sau một thời gian dài suy nghĩ. Nhưng tiếc thay, em lại chẳng nhìn thấy anh nữa, kể cả đã cố tìm kiếm khắp thành phố rộng lớn này, còn nghĩ rằng anh đã bốc hơi khỏi đây rồi.

Mãi đến khi em chuyển qua một ngôi trường cấp ba mới do bố mẹ đều chuyển công tác, Jungwon mới gặp lại người con trai đã khiến em xao xuyến bấy lâu.

Ngày ngày em đều nghĩ về anh Jongseong, luôn ngồi trong hàng ghế khán đài khi anh đang tập luyện cùng đội bóng, hay để lại chai nước cùng tờ giấy note trong tủ đồ của anh. Có lúc còn nằng nặc đòi chị gái Yang Jiwon dạy làm bánh, làm cô cứ trêu chọc rằng em đã để ý bạn nào. Buổi tối lên mạng xem cách gói sao cho thật đẹp, rồi lại lén lút đến trường từ sớm để vào ngăn bàn của anh xong lại chạy vội vàng xuống lớp như mèo con.

Nhiều lần thấy ai đó tặng quà cho mình, Jay cũng tự hỏi rồi cố để ý xem ai là người làm vậy nhưng không thể. Đôi khi anh cũng để lại bức thư tay cảm ơn người lạ đó làm Jungwon lúc thấy tờ giấy note còn tưởng bị phát hiện rồi.

Jungwon thích anh lắm, thích chết đi được ấy, nhưng lại chỉ dám đơn phương, chẳng biết liệu anh có chung suy nghĩ với mình, hay liệu có thắng nổi những cô gái luôn đem lòng mến anh. Em hay tự ti với nhiều người ngoài kia lắm nên nghĩ mình không có cửa đâu.

Và em cũng nghĩ rằng, nên để tình cảm này trong tim, em sợ bản thân sẽ tổn thương vì bị từ chối, sợ rằng anh sẽ kì thị, ghê tởm một con người đồng tính như em, vì thế, Jungwon chỉ dám cất chúng vào trong lòng suốt mấy năm cấp ba, chấp nhận đứng sau lưng nhìn người con trai em thầm thương.

Nghe có vẻ đau đấy, nhưng là em muốn vậy.

Một ngày nọ, cả trường bỗng xôn xao, túm tụm trên sân trường, ai cũng nhao nhao chạy ra lan can hóng xem có chuyện gì, làm em thấy thật tò mò nên chạy ra cùng bọn họ. Giữa sân trường là hoa khôi của trường cấp ba Belift, cùng khối với anh, và nhìn thì cũng biết là đang tỏ tình rồi, những chuyện như này đâu còn xa lạ nữa.

Chị ấy xinh lắm, là hoa khôi của trường Belift, với Jungwon là thế, và em thấy chị ấy xứng đáng với anh hơn. Nhìn anh im lặng, em nghĩ rằng anh sẽ nói lời đồng ý, mọi người xung quanh cũng đều hô to rằng anh nên đồng ý đi thôi. Em chỉ thở dài rồi quay lại vào trong lớp học, cố tỏ ra thoải mái với việc anh sẽ chẳng thể là của mình dù đang rối bời đến khó chịu.

Sau đó ai cũng quay trở về lại lớp và em đã sẵn sàng cho tin tức nóng hổi của trường, rằng hot boy tài năng khối 12 và hoa khôi trường Belift đã thành một đôi. Nhưng bất ngờ làm sao, họ lại đều xì xầm bàn tán, nói rằng anh đã từ chối thẳng thừng cô gái kia cho dù chị ấy có cố gắng níu anh lại thế nào đi nữa, họ không tin là anh lại nói không với lời tỏ tình của hoa khôi, làm chị kia xấu hổ không biết trốn vào đâu, vào nhà vệ sinh khóc lóc đến nhòe cả mascara.

Và em cảm thấy thật may mắn với điều đó, chẳng hiểu sao nữa, nghe hơi xấu tính nhỉ.

Confession của trường sau đó suýt thì nổ tung bởi gần như tất cả học sinh của trường đều lao vào bàn tán về vụ tỏ tình ngày hôm đó, vài người thì bảo Jay không nên từ chối thẳng thừng như vậy, người thì bảo anh thật tồi tệ khi từ chối lời tỏ tình ấy, cũng có người nói rằng tỏ tình là bày tỏ cảm xúc thật lòng của bản thân mình, đâu phải ép buộc một mối quan hệ như ý mình muốn, đồng ý hay không là quyền của họ.

Comment cứ nhảy liên tục làm Jungwon chóng hết cả mặt, khẽ gập máy rồi xuống bếp gói lại túi bánh quy nóng hổi, lên giường đi ngủ.

Những ngày hôm sau mọi thứ lại bình yên như trước, và khi lễ tri ân của các anh chị lớn chuẩn bị diễn ra trước một ngày, em bỗng nhận được lá thư dưới gầm bàn, chẳng biết là của ai, chỉ thấy bên trong là một dòng chữ duy nhất:

Chiều nay, 4h30, sân sau của trường, anh đợi em.

Dù thật lạ bởi lá thư có phần...quá ngắn kia, em vẫn đến sau khi kết thúc tiết học cuối của buổi chiều, hôm ấy, trời nắng nhẹ, còn có thể cảm nhận được từng ngọn gió thi thoảng lại thổi qua, đưa mùi hương dễ chịu của cây thông sau trường đi khắp nơi, khiến cho khung cảnh nơi đây thật thoải mái, làm hồn em như trôi tự do vào thiên nhiên đất trời.

Bỗng em cảm thấy có ai đang nhìn mình từ xa, quay ra thì phát hiện có người đang đứng dựa lưng vào bức tường đang hướng ánh mắt về phía mình, người đó khiến em cảm thấy có chút bất ngờ, là người mà em đã luôn dõi theo bao nhiêu năm qua.

Là anh Jongseong.

Thấy em nhỏ cứ đứng đơ ở đó chẳng nhúc nhích, anh bật cười rồi từ từ tiến đến chỗ em, và đến khi bàn tay của anh đã đặt lên vai, Jungwon mới giật mình, vội vã chỉnh lại tư thế.

- A-Anh chờ lâu chưa, em xin lỗi vì đến muộn, d-do cô giáo giao việc đột xuất nên.. - chết tiệt, tự nhiên lắp bắp trước người mình thích khiến em ngại chết đi được.

- Không sao đâu, anh không phiền mà, với lại vốn dĩ em đã luôn khiến anh chờ rất lâu rồi.

Đến đây, em dường như không hiểu anh đang nói gì cả, gì mà vốn dĩ đã khiến anh chờ lâu ?

- Ý anh...ý anh là sao cơ ?

- Nhóc con, em không hiểu sao ? – Jongseong hỏi lại với ý như muốn trêu trọc – Em đã khiến anh chờ, chờ một lần em chịu để anh được nói ra tâm tư trong lòng mình đấy Yang Jungwon, nhưng mỗi lần anh đến gần, em đều né tránh. Nếu như anh không theo dõi, thì sẽ chẳng biết được người luôn để những chai nước cùng một tờ note trong tủ mỗi sáng chính là người mà mình đã thầm thích từ lâu.

- Anh thích em, thích Jungwon lắm, thích em từ lúc nhìn thấy em ngồi chơi với mấy con mèo hoang bên đường, từ lúc thấy em trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè, hay khi em luống cuống mãi vì quên ví ở nhà trong cửa hàng tiện lợi hôm ấy. Và anh cũng từng cố để tìm kiếm em trong Seoul rộng lớn này, nhưng chẳng thể tìm thấy, đến khi thấy em đang đi đến lớp cùng giáo viên, anh như suýt hét lên đấy biết không. Nhưng em lại cứ như né tránh anh khi anh chỉ muốn bắt chuyện, nhóc con để anh chờ thật lâu đó.

Nói rồi anh giơ tay của mình lên, em thấy trên đó là một vết sẹo, nhưng chẳng quan tâm vì sao nó lại ở đó, vì tâm trí em đã rối như tơ vò nãy giờ rồi.

- Vết sẹo này xuất hiện từ đâu em biết không, từ sau khi anh đấm thẳng vào mặt một đứa dám nói rằng em là đứa con hoang, đồng tính ghê tởm, chỉ biết ăn bám bố mẹ đấy. Còn người hôm trước tỏ tình anh, vốn anh chẳng ưa gì bởi cô ta luôn nói xấu về con người của em với lũ bạn của nó.

Jungwon như trải qua nhiều cảm xúc khác nhau, em bất ngờ lắm, vì người mình thầm thương từ lâu nay lại đứng đây ngỏ lời yêu thương với mình, và thậm chí là từ lâu rồi.

Anh ấy thích em.

Jongseong cũng thích em.

Vậy là em không còn phải khó chịu với bao suy nghĩ kia nữa rồi.

Lòng em như vỡ òa, liền ôm chầm lấy người lớn hơn trước mặt, em cười như chưa từng được thoải mái làm điều ấy, liên tục nói rằng em cũng thích anh lắm.

Dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều muộn, ai cũng nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau trông thật hạnh phúc, họ cùng đứng bên dòng sông Hàn thơ mộng, nở nụ cười mãn nguyện làm sao. Cuối cùng, đã có người có thể hiểu em, sẫn sàng ôm em vào lòng khi những tổn thương xưa kia lại nhói đau, sẵn sàng dỗ dành em khi em khóc, cùng em đi qua mọi thăng trầm của cuộc sống.

Tuổi thiếu niên tươi đẹp của em đã có hình bóng của anh như thế đấy.

Những ngày tháng sau đó, họ dần công khai với mọi người, ai cũng đều bất ngờ vì con người tên Jongseong nổi tiếng trường cấp ba Belift lại hẹn hò cùng một người con trai, nhưng rồi họ đều vui vẻ chúc mừng, nói rằng hai người họ thật đẹp đôi. Thời buổi nào rồi, những chuyện như này đều bình thường cả.

Tuy cũng có nhiều người sau lưng nói này nói kia về hai người, nhưng Jongseong luôn bảo với em rằng:

- Em quan tâm làm gì, chỉ cần có anh, họ vẫn mãi ở sau thôi.

Và khi em sắp đến giai đoạn ôn thi đại học, cả hai đã cùng nhau về nhà thăm bố mẹ, cũng là để công khai chuyện tình cảm của hai người. Bố mẹ Yang thì vui lắm, họ hạnh phúc vì con trai đã có người yêu thương nó sau này, một người mà sẵn sàng cho nó hạnh phúc, anh chị em trong nhà cũng thế, còn lôi hết chuyện của Jungwon ra để kể làm em xấu hổ mà chẳng ngăn được cái miệng của mọi người.

Còn bố mẹ Park thì không đơn giản như thế, tuy mẹ anh vừa thấy người thương của con trai đã vô cùng thuận mắt, liền niềm nở đón tiếp cậu, nhưng bố Park lại không như thế vì vẫn còn định kiến trong suy nghĩ của mình, trong bữa cơm không nói lời nào còn rời bàn sớm nhất, khiến cả hai khó xử.

Thời gian đầu quả thật có chút khó khăn, nhưng dần dần ông đã thấy được con trai mình hạnh phúc biết bao khi có em và Jungwon cũng dần được ông chấp nhận, cuối cùng trở thành bảo bối nhỏ được họ cưng hơn cả con ruột, làm anh than thở với em khiến em cười mãi.

Dần dần thời gian cũng trôi qua, Jungwon cũng đến lúc phải bước vào giai đoạn ôn thi đại học đầy khắc nghiệt, dù áp lực đến mất ngủ nhưng bên cạnh vẫn có anh. Em vẫn luôn tự hào khi có anh người yêu giỏi ở mọi thứ, bài nào khó có anh lo, ôn thi vất vả có anh chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ, không cho em ăn đồ ngoài quá nhiều, thậm chí có những lúc mệt đến bật khóc, ngoài ba mẹ anh chị còn có Jongseong ở bên động viên, ôm em vào lòng mà dỗ dành làm Jungwon tự hứa rằng phải thật nỗ lực để được đồng hành cùng anh trong những năm tháng đại học sắp tới.

Người ta vẫn nói rằng, chăm chỉ ắt sẽ thành công, và Jungwon đã chứng minh được điều đó, em đã đỗ vào ngôi trường đại học mơ ước và cũng là trường anh đang theo học với số điểm gần như là tuyệt đối, làm gia đình hai bên mở tiệc lớn chúc mừng con trai nhỏ, khiến Jongseong tự hào mãi không thôi.

Ở ngôi trường mới, em được làm quen với nhiều người bạn của anh hơn, đặc biệt là nhóm bạn thân có anh Heeseung, Sunghoon và Jaeyoon, em còn có hai người bạn thân nữa là Sunoo và Riki. Họ đều yêu thương em, và em cũng thế. Mọi người đi đâu cũng có nhau, khó khăn đều sẵn sàng giúp đỡ, đôi khi còn thức thâu đêm ăn snack và than thở về mấy chuyện trên giảng đường rồi ngủ quên mất, thỉnh thoảng còn rủ nhau đi cắm trại và đàn hát đến sáng hôm sau.

Tình yêu của hai người cũng thật giản đơn, nó yên bình lắm, ngày ngày nếu không phải ngồi trên giảng đường thì là đạp xe xung quanh công viên, cùng nhau đi ăn hay chỉ là ngồi ăn mì bên cạnh sông Hàn vào buổi tối, tận hưởng vẻ đẹp về đêm của thành phố. Anh cũng sẵn sàng ngồi dạy em cách chơi được đàn guitar, cùng nhau hát những lời ca yêu thích của cả hai.

Họ còn cùng nhau lên tháp Namsan, ngắm nhìn diệu cảnh của Seoul, viết tên mình lên ổ khóa tình yêu, tựa như mong ước tình yêu luôn bền chặt, họ sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau.

Nhất định sẽ là như thế.

Bốn năm đại học, họ đã bên nhau suốt những năm tháng ấy, cùng nhau làm nên những kỉ niệm cùng những người bạn thân thiết, họ cùng tham gia những buổi tình nguyện, lén đặt đồ ăn đêm trong kí túc, hay trốn đi chơi buổi tối, dù vài lần bị giám thị phát hiện và đuổi theo khắp nơi, anh vẫn nắm tay người nhỏ hơn mà vừa chạy vừa cười thật vui vẻ, tuổi trẻ mấy lần được như thế, nên họ cứ tự do tự tại vậy thôi.

Những năm tháng đại học tươi đẹp ấy, em có anh, có những người bạn, có những kỉ niệm đẹp nhất.

Sau khi ra trường, Jongseong vào làm ở công ti bố Park còn Jungwon thì trở thành thư kí nhỏ của anh. Dù bị nhiều người nói em mới vào đã lên thẳng chức thư kí cho chủ tịch là vì quan hệ, vì đi bằng cửa sau, Jay nghe xong liền trừng mắt cảnh cáo:

- Người này là của riêng tôi, tôi có quyền. Còn nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net