IV: KIẾM CHO MÌNH MỘT NGƯỜI VỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cách duy nhất để thoát khỏi cám dỗ là đầu hàng nó."

Oscar Wilde

_____________________________________________

Giờ đây, tôi phải thừa nhận rằng tách trà buổi sáng của tôi - được cung cấp bởi Jeeves vô giá - đã trở thành nền tảng cho sự thành công của cả ngày. Như tôi đã đề cập trước đây, Jeeves có khả năng gần như siêu nhiên để phát hiện khi "y.m." (yours truly - tôi) tỉnh dậy. Thông thường, khoảng cách trung bình giữa việc mở mắt của Wooster và Jeeves lướt vào với thức uống phục hồi là từ năm đến mười giây. Điều này đã trở thành một phần thiết yếu của thói quen hàng ngày của tôi, đúng không? Một trong vô số những cách nhỏ mà người hầu của tôi làm cho cuộc sống của Bertram Wooster trở nên sáng sủa và hạnh phúc hơn.

Tuy nhiên, buổi sáng này lại khác.

Như tôi đã nói rõ, Jeeves thường cho tôi ít nhất vài giây để suy ngẫm về sự tồn tại chung của mình trước khi xuất hiện. Tuy nhiên, lần này thì không như vậy. Thú thật, tôi nửa tin rằng anh ta đã đứng ngay bên giường tôi - tay cầm ấm trà - để cung cấp thức uống ngay khi có dấu hiệu nhỏ nhất của sự sống. Mặc dù sự hiểu biết sâu xa đã tiết lộ rằng đây chỉ là một trong những cách nhỏ của anh ta để thể hiện sự quan tâm, nhưng lúc đó tôi không biết điều này. Lúc đó, nó giống như một trong những tình huống "con gà và quả trứng" - bạn hiểu ý tôi chứ. Là tiếng "keng" của tách trà được đặt trên bàn cạnh giường đánh thức Bertram Wooster, hay là Bertram Wooster thức dậy làm phát ra tiếng "keng" của tách trà? Một bí ẩn cho muôn đời.

Dù sao, bất kể nguyên nhân là gì, tôi đã thức dậy.

"Chào buổi sáng, thưa ngài."

Tôi ngồi dậy, mắt mờ mịt nhìn quanh phòng ngủ của Wooster. Từ trạng thái lộn xộn của ga giường, tôi đã xoay trở trong giấc ngủ nhiều đến mức có thể xem như tôi đã nhảy điệu foxtrot rồi tiếp theo là điệu tango sôi động. Những mảnh vụn của giấc mơ vẫn kéo tôi lại (tôi nhớ rõ một giấc mơ kinh khủng với người dì đáng sợ, Ông Roderick và một cái bồn tắm biết nói), nhưng tôi gạt chúng sang một bên.

"À, Jeeves," tôi nói, giọng khàn khàn như bóng mờ của giọng thường ngày, "chào buổi sáng." Một lời nói dối hiển nhiên: chắc chắn chẳng có gì về buổi sáng này có thể hy vọng là tốt đẹp.

Khi tâm trí Wooster chuyển từ cõi mộng mơ sang cõi thực, các sự kiện của đêm qua hiện lên rõ ràng đến mức chán nản. Nỗi nhục nhã bước vào từ bên trái, theo sau là sự xấu hổ và nhục nhã. Tôi phải chống lại một sự thúc đẩy mạnh mẽ muốn chui xuống dưới tấm chăn và giả chết.

"-cảm thấy thế nào, thưa ngài?"

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Jeeves đã nói: tôi đã quá bận tâm với sự bối rối của mình mà hoàn toàn bỏ lỡ nó. Anh ấy đang nhìn tôi với ánh mắt mong đợi một câu trả lời.

Tôi thú nhận. "Xin lỗi, anh vừa nói gì?"

"Tôi chỉ hỏi xem ngài đã hồi phục sau sự cố hôm qua chưa, thưa ngài."

"Ồ," tôi nói, bụng cảm thấy nhói lên khó chịu. "Chuyện đó à. Ổn, Jeeves, ta ổn." Mặc dù thành thật mà nói, tôi cảm thấy chẳng ổn chút nào.

Bạn thấy đấy, mặc dù tình trạng cơ thể của Wooster dường như đã trở lại bình thường - cảm giác râm ran, tê tê chỉ còn là một phần nhỏ và tôi chỉ có thể ngửi thoang thoảng mùi của Jeeves - nhưng trái tim của Wooster thì không như vậy. Nghĩ đến sự kiện đêm qua, khiến ngực tôi đau nhói! Ký ức về cách cư xử của tôi với Jeeves, kèm theo việc anh ta phải khóa tôi trong phòng ngủ để tránh sự quấy rầy của tôi, thật sự là quá sức chịu đựng!

Thật là những thời khắc tồi tệ. Ngay cả tách trà của tôi cũng dường như đang nhìn tôi với ánh mắt buộc tội - tôi không thể tự mình nhấp một ngụm nào! Để làm mọi chuyện tồi tệ hơn, Jeeves không rời đi, khiến trạng thái đau khổ của tôi có khán giả. Không thể nhìn vào mắt người hầu của mình, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào tấm chăn - tôi tưởng tượng mình trông chẳng khác gì một con chó bị phát hiện đang gặm nhấm một chiếc giày.

Thật ngạc nhiên, dường như Jeeves cũng bối rối không kém tôi. Nếu tôi trong tâm trạng tốt hơn, tôi sẽ ngạc nhiên trước việc người hầu của tôi, người vốn luôn có ngôn từ phong phú, lại không biết nói gì. Khi tôi dám liếc nhìn anh ta, trông anh ấy như một người có điều quan trọng muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào. Đó là một biểu hiện kỳ lạ, xa lạ trên gương mặt của một người đàn ông thường luôn bình tĩnh như Jeeves.

Khi anh ta cuối cùng cũng lên tiếng, tôi cảm nhận được rằng anh ta đang chọn từ ngữ rất cẩn thận. "Xin lỗi ngài, nhưng có lẽ chúng ta nên thảo luận về sự kiện tối qua."

Tôi không nghĩ rằng tâm trạng của mình có thể tồi tệ hơn, nhưng vũ trụ một lần nữa chứng minh rằng tôi sai. Thẳng thắn mà nói, việc phân tích kỹ lưỡng những hành động của ngày hôm qua chẳng khác gì bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang với dì Agatha của tôi.

"Ồ..." Trong hoàn cảnh bình thường, tôi khá thích căn hộ của mình - nó là một nơi vui vẻ, có không khí dễ chịu và tất cả - nhưng hiện tại tôi ước rằng mình đang ở bất cứ đâu trên thế giới này ngoại trừ phòng ngủ của mình với Jeeves. Dưới đáy sông Thames cũng được.

Có một khoảng dừng khá kỳ quặc. Tôi bỗng nhiên rất quan tâm đến móng tay của tay phải của mình.

"Thưa ngài, tôi muốn ngài biết rằng tôi rất hối tiếc về sự kiện tối qua. Về hành động của tôi, tôi muốn ngài biết rằng-"

Khi Jeeves nói, một dự cảm kinh khủng đến với tôi. Có phải anh ta sắp xin lỗi không? Với tôi? Liệu anh ta, hiện thân của đức hạnh thánh thiện, cảm thấy cần phải xin sự tha thứ của tôi? Tôi gần như rùng mình trước ý nghĩ đó, phẫn nộ thay cho anh ta. Quy tắc của dòng họ Wooster không cho phép trốn tránh trách nhiệm đạo đức - để những người hầu vô tội gánh chịu là điều không thể chấp nhận!

"Không, Jeeves, không sao đâu," tôi ngắt lời, nhận lấy vai trò của kẻ tội đồ hối cải một cách phù hợp. "Anh không cần phải biện minh cho hành động của mình."

Nếu điều đó có thể xảy ra, Jeeves trông như bị bất ngờ. "Thưa ngài, tôi muốn làm rõ rằng tôi-"

"Không, Jeeves, điều đó không cần thiết," dù cảm thấy rất khổ sở, tôi vẫn nói với sự kiên định nam tính. "Những gì ta đã làm là không thể tha thứ. Hành động của tq đối với anh là- là- Chúng ta đều biết rõ rằng ta đã biến mình thành một tên ngốc thế nào, và hành vi của ta chắc chắn làm anh cảm thấy khó chịu, đúng không?"

"Thưa ngài, tôi-"

"Và... nếu anh không muốn... nếu anh không muốn làm việc cho ta nữa," lời nói mắc kẹt trong cổ họng, nhưng tôi vẫn tiếp tục một cách dũng cảm, "ta hoàn toàn hiểu. Ta sẽ đảm bảo viết thư giới thiệu tốt cho anh, anh không cần phải lo lắng về điều đó."

"Điều đó không cần thiết, thưa ngài!"

Đó là lần đầu tiên Jeeves từng nâng giọng trong sự hiện diện của tôi, và nó đã khiến tôi ngạc nhiên đến im lặng trong một khoảnh khắc. Một cách kỳ lạ, nó dường như có cùng hiệu ứng với anh ấy vì anh ấy đứng đó như một người bị đông lại. Bản mặt của anh - thường thướt tha - giờ đây là một sự kết hợp kỳ lạ giữa nỗi kinh hoảng và sự quay lưng mà tôi chỉ thấy một lần trước đó khi đối diện với cặp giày brogue màu xanh ngọc mới tinh của tôi.

Tôi cười nhạt và nhìn đi. Tôi hình dung rằng mình giống như một trong những anh hùng Byronic rất phổ biến trong văn học Victoria.

"Ồ," tôi nói, "điều đó rất tốt của anh, Jeeves. Sự trung thành của anh, mặc dù đặt sai chỗ, thì đáng khen ngợi."

"Tôi rất tiếc nhưng phải không đồng ý với ngài, thưa ngài." Giọng của anh ấy rất nhẹ nhàng. "Tôi không tin rằng sự trung thành của tôi từng bị đặt sai chỗ."

Tôi lại cười, mặc dù có lẽ nó có phần giống như một nụ cười giả dối hơn là niềm vui thực sự.

"Cảm ơn anh, Jeeves, nhưng việc an ủi ta là không cần thiết." Một nét nhăn nhó trong khuôn mặt kiên nhẫn của Jeeves xuất hiện khi này, và tôi vội vàng tiếp tục trước khi anh ta có thể phản đối tôi. "Anh biết đấy," tôi tiếp tục, "ta cảm thấy muốn đi du lịch - thay đổi không khí chút xíu."

"Ồ - rất tốt, thưa ngài," anh ta nói, và tôi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm của anh khi cuộc trò chuyện trở lại với những chủ đề an toàn hơn. "Điểm đến mong muốn của ngài là gì?"

"Ta đã lâu không gặp dì Dahlia - ta nghĩ đã đến lúc ta tham gia vào lời mời cuối cùng của bà ấy."

"Ý kiến tuyệt vời, thưa ngài. Tôi có thể hoàn thành các chuẩn bị cần thiết vào buổi sáng này. Ngài muốn tôi đưa chiếc xe hai chỗ đến khi nào?"

"Không cần thiết đâu, Jeeves."

"Dạ?"

"Ta sẽ đi một mình," tôi nói. "Anh có thể trực chiến tại đây trong khi ta vắng mặt, được chứ?"

Có một khoảnh khắc im lặng trước khi câu trả lời của người kia đến.

"Tôi hiểu rồi, thưa ngài. Rất tốt, thưa ngài."

Khi cánh cửa đã đóng sau Jeeves với một tiếng "kêu lách cách" nhẹ nhàng, tôi vươn dậy từ giường. Tôi nhấc lên tách trà, đi qua phòng tắm riêng và sau đó đổ toàn bộ nội dung của tách xuống bồn rửa.

________________________________________________________

"Bertie - và ta nói điều này như một người phụ nữ chưa bao giờ mơ tưởng đến điều đó trong cuộc đời - nhưng ta thề rằng nếu con không trở lại với bản thân ngốc nghếch thông thường của con ngay lập tức này, ta sẽ bắt buộc phải sử dụng bạo lực!"

"Con không biết ý dì đang nói là gì, dì Dahlia."

Chúng tôi đứng trong phòng khách của Brinkley Court. Mặc dù cảnh quan rất đáng yêu, người thân già cảm thấy đây là một bối cảnh tốt nhất để quở trách cháu trai vụng về của bà. Có nhiều sự chỉ trích, và mặc dù tôi yêu thương và ngưỡng mộ bà, da của bà thì có xu hướng hơi hồng hào hơn bình thường. Hiện tại, bà đỏ thẳm đến mức bạn có thể đưa đầu bà vào một cuộc thi ở hội chợ hạt và mong nó sẽ giành giải nhất cho cà chua ngon nhất.

"Không cần biết - không cần biết!" bà tiếp tục. "Chuyện này - bất kỳ chuyện gì nó là - gần như làm cả nhà này điên điên lên! Và ta ra lệnh cho con dừng ngay lập tức!"

"Nhưng con thật sự không biết ý dì-"

"Im lặng, Bertie! Con, một người thường sẵn lòng và hăng hái ăn hết cơm của ta, đã chẳng đụng vào thức ăn trong hai tuần qua. Nó khiến Anatole lo lắng đến phát điên!"

"Dạ, nhưng con-"

"Và con không hề quan tâm đến cuộc đua sắp tới, mặc dù Clyde van Biscuit đang là một ứng cử viên không thể phủ nhận; con đã đi lang thang trong vườn quá nhiều đến nỗi tạo ra một vòng tròn cho riêng mình; và, hơn nữa, ta thấy comn đang đọc thơ hôm trước. Thơ! Con!"

Điều đó làm rối não của tôi một chút. Tôi thêm một chút băng vào giọng điệu Wooster: "Con không thấy tại sao con không thể đọc một chút Hardy khi tâm trạng của con thấy thích."

"Bertie, dù ta yêu thương con bao nhiêu đi chăng nữa, con vẫn là một tảng gạch ngu ngốc của mức độ đầu tiên. Nếu việc con lấy một quyển thơ không phải là một dấu hiệu cho sự kết thúc của thế giới, thì ta không biết điều gì khác là."

Tôi không tìm ra lỗi cho lập luận này, nên tôi để nó đứng như vậy.

Nhận thấy phương pháp hiện tại của mình chỉ có mức độ thành công hạn chế, đúng vào thời điểm này, người dì dường như quyết định cần có một chiến lược mới: lời quở trách chưa bao giờ đạt được kết quả, vì vậy cần một phương pháp tinh tế hơn. Giờ đây, dì Dahlia của tôi - trong mọi mặt đều là một người phụ nữ đáng khen ngợi - được nuôi dưỡng trong giá ngựa và không thích gì hơn là bắn hạ các loài động vật hoang dã địa phương với tư cách là một trò chơi. Bà ấy có ít tinh tế không khác gì một con gấu Alaska. Sự quyết tâm của cô ấy trước khó khăn, tuy nhiên, thì thực sự đáng ngưỡng mộ.

"Bertie," bà ấy ru trong một giọng điệu bà ấy rõ ràng chưa bao giờ phải sử dụng trước đây trong cuộc đời. Tôi rung rinh tự nhiên. "Con biết rằng, với tư cách là người dì yêu thương hết mực của con, ta luôn nghĩ cho tốt cho con. Có đúng không?"

"Vâng, là người bạn già, tất nhiên là vậy ạ."

"Tốt lắm, Bertie. Bây giờ, mặc dù con không thể phủ nhận là một thằng ngốc và một thằng chói tai, con không phải là một thằng ác ý: dù não bộ bị mất tích, trái tim vẫn ở đúng chỗ. Con không nghĩ rằng đã đến lúc kết thúc chuyện này chưa? Con đang làm mình và mọi người khác điên đảo, và ta không thể tưởng tượng con làm bất cứ điều gì đáng như vậy để tự hành hạ mình như thế, nhỉ?"

Bất ngờ, tôi cảm thấy khá xúc động bởi những lời của bà. Trái tim Wooster, mà hiện giờ giống không khác gì một khối băng lạnh, bắt đầu tan chảy. Nó gần như khiến cho mắt cũ của tôi cảm thấy nghẹn lại, nhỉ?

Nhận thấy mình đã tạo ra một sự chiến thắng, bà đặt một bàn tay mẹ đối với tôi. "Nhìn đây, Bertie, tại sao con không gọi Jeeves đi? Nếu người hầu của con không thể giúp con, thì không ai có thể."

Tôi đột ngột cứng đơ, rút tay ra khỏi vòng tay của bà.

"Không, điều đó là hoàn toàn không cần thiết," tôi nói, tránh ánh mắt của bà. "Và nếu dì có thể tha thứ cho con, dì Dahlia, con nghĩ rằng con sẽ đi dạo quanh vườn của dì một lần nữa."

"Nhưng, Bertie-"

Và tôi đi, để lại bà nhìn theo sau tôi.

Bây giờ, mặc dù tính cách của chúng tôi thường rất vui vẻ, nhưng chúng tôi Woosters biết cách trú mình khi cần thiết. Và tôi đã trú mình nơi này nơi kia. Các cư dân tốt bụng của Brinkley Court đều cố gắng ủng hộ người thân có bệnh của họ theo cách riêng của họ. Dì Dahlia cố gắng thúc đẩy tôi vào các kế hoạch cá cược khác nhau với một năng lượng mà tôi tưởng tượng bà thường dành cho cuộc săn bắn; Angela mua cho tôi một chiếc mũ mới kinh khủng mà bà cam đoan là rất thịnh hành; và ngay cả ông chú Tom cũng cố gắng làm tôi phấn khích bằng cách cho tôi thấy một số bổ sung gần đây vào bộ sưu tập rộng lớn của ông về bạc cổ. Thừa nhận, những trò đùa gần như liên tục của Tuppy có lẽ ít nhiều ít là tốt hơn, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy đã để bột ngứa trong các chăn và đặt túi bột trên các cánh cửa với những ý định tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, tất cả đều vô ích. Tôi đã rơi vào một hố sâu của nỗi đau đến mức mà chỉ cần một nhóm lặn biển sâu có sự cam kết (với lựa chọn là tàu ngầm) mới có thể kéo tôi ra khỏi đó.

Trong thời gian lưu trú của mình, tôi đã phát triển một thói quen đi dạo vào buổi tối trong khu vườn rộng lớn của ngôi nhà. Tôi lang thang qua các khu vườn hoa, các ao cảnh và vườn ươm như một hồn ma trong bộ đồ tweed; Tôi chắc chắn rằng cái nhìn của tôi là đủ để làm hỏng hoa hồng trên thân cây của chúng.

Vào một buổi tối như vậy, mọi thứ đã đến đỉnh điểm trong một buổi đi dạo như vậy. Tôi đang đi một vòng quen thuộc xung quanh khu vườn và, mặc dù tâm trạng của tôi u ám, thậm chí tôi cũng có thể đánh giá cao rằng đó thực sự là một buổi tối đẹp đẽ. Từ cái nhìn của mọi người, có thể dễ dàng giả định rằng Chúa đang ở trên thiên đàng của mình và mọi thứ đều ổn định với thế giới. Điều này làm tôi cảm thấy rất bực mình. Làm sao thế giới có thể tiếp tục vui vẻ và đẹp đẽ trong khi tôi theo dõi cuộc sống của mình đổ vỡ xung quanh tôi? Lãng mạn hóa tôi biết, nhưng tôi đã nói rằng một người Wooster biết cách trú mình với những người giỏi nhất.

Ồ, vào buổi tối cụ thể này, tôi thấy cần phải đi một chút đường vòng. Khi tôi đang đi, tôi đã gặp phải Tuppy và Angela. Tôi sẽ không mô tả chính xác những gì họ đang làm, nhưng họ đang bận rộn đủ để tôi có thể lẻn đi mà không bị phát hiện.

Tôi bước sâu vào sâu hơn vào khu vườn, đi xa hơn so với những gì tôi thường thấy. Sau một thời gian, tôi thấy mình ở trong một khu vực mọc cây hoang mạc mà tôi chưa để ý đến. Nếu tôi ở trong tâm trạng đúng đắn để thưởng thức những điều như thế, tôi sẽ nghĩ rằng đó là một bối cảnh khá đáng yêu. Với ánh trăng, mùi hương dịu dàng của những bông hoa trôi trong không khí, làn gió mùa hè dịu dàng, thì nó thực sự là một kỷ niệm ngọt ngào. Tuy nhiên, tôi không ở trong tâm trạng phù hợp để "hít thở không khí", như bạn nói.

Ngay khi tôi bước vào đám rừng, tôi ngã ngửa, ngồi thẳng lên trong sự ngạc nhiên. Nguồn gốc của tiếng ho là một người lễ phép đứng lịch sự sang một bên, mặc bộ vest gọn gàng, và nhìn như một bông hoa hồng trong một vùng cây dại.

"Jeeves?!" Tôi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người đàn ông như một con cá hồi bất ngờ.

"Thưa ngài?"

Nhưng... Jeeves ở đây làm gì?

"Tuy nhiên, đó không phải là tất cả, thưa ngài. Tôi xin lỗi về việc không thông báo trước, nhưng tôi nhận được một điện tín từ Phu nhân Travers sáng nay, thưa ngài. Bà ấy khá quyết định rằng dịch vụ của tôi cần thiết hơn ở đây hơn ở nhà của ông ở London."

Thằng cả giàu kinh nghiệm đó! Anh ta đã đi sau lưng tôi, phải không? Nhưng tôi có thể hiểu sự chiếm hữu của Jeeves đối với hướng dẫn của bà ấy: dì Dahlia có thể là một phụ nữ độc đoán khi bà ấy muốn làm vậy.

"Ah - bà ấy đã ra lệnh cho anh phải đi, đúng không Jeeves?" Tôi nói, cố gắng mỉm cười.

"Tôi không nói xa như vậy về chính mình, thưa ngài, nhưng điện tín rõ ràng là quyết định mạnh mẽ trong lời nói."

"Ah, vậy à."

Ở thời điểm này, có một sự im lặng kỳ lạ trong cuộc trò chuyện. Một sự im lặng nặng nề, nếu bạn hiểu ý tôi. Tôi đang nghĩ về lần cuối chúng tôi đã nói chuyện, và Jeeves đang nghĩ - tôi không bao giờ dám đoán những gì một người thông minh như Jeeves đang nghĩ, nhưng tôi chắc chắn rằng những suy nghĩ sâu sắc đang nảy sinh trong đầu anh ấy.

Cuối cùng, chỉ để thoát khỏi sự im lặng hơn là bất cứ điều gì khác, tôi quyết định đảm nhận vai trò chủ động trong cuộc trò chuyện.

"Ừ thì," tôi nói, "bây giờ anh ở đây, anh có thể thấy mọi thứ đều ổn cả và không cần thiết phải phong tỏa miền địa tối tăm của Worcestershire. Ta xin lỗi thay mặt cho bà ấy. Có thể là bà ấy đang trở nên mơ hồ với sự gia tăng tuổi tác, phải không?" Lòng tôi đột nhiên trở nên sáng sủa. "Nói đến kỳ nghỉ hàng năm của anh, tại sao anh không nghỉ sớm một chút năm nay? Ta chắc rằng anh đang rất muốn đi câu cá sau khi bị nhốt ở London, phải không?"

Có một sự im lặng nhỏ trước khi người đàn ông khác trả lời.

"Tôi không nghĩ rằng điều đó cần thiết, thưa ngài."

"Ồ," tôi nói, "sao thế?"

"Không cần, thưa ngài."

Một sự im lặng khác, mà Jeeves hoặc tôi đều không có ý định điền vào. Tôi nhận ra rằng Jeeves đang quan sát tôi chăm chú và tôi cảm thấy má của mình nóng bừng.

Sau khoảng một phút, Jeeves cuối cùng cắt ngắn sự im lặng.

"Tôi xin lỗi về sự trực tiếp của mình, thưa ngài," anh nói, "nhưng tôi có thể nói thẳng với ngài được không? 'Nam nữa với nam nữa', như là một người phục vụ với người sử dụng?"

Tôi nuốt nước bọt, dạ dày tôi đột nhiên lảo đảo một cách không vui. "Ừ, tất nhiên rồi Jeeves!" tôi nói, nói với sự vui vẻ ép buộc. "Ừ - hỏa lực! Hãy nói đi, ta muốn nói chuyện."

Anh gật đầu đáp lời. "Rất tốt, thưa ngài."

Điều đầu tiên Jeeves làm là thoải mái mở ra áo vest của mình, lấy ra một hộp thuốc lá mảnh mai từ túi áo, trước khi cẩn thận gập nó và sau đó đặt nó xuống mép ghế xa nhất với tôi. Sau đó, với những cử động duyên dáng, có chủ ý, anh ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi không chạm nhau, nhưng tôi có thể sẽ đã thề thấy sự ấm áp của anh ấy cùng với làn gió mát mẻ buổi tối. Sau khi đưa cho tôi một điếu thuốc, mà tôi chấp nhận, anh ta lấy một điếu cho bản thân mình. Ánh sáng từ que diêm đã nhảy múa trong bóng tối buổi tối; anh ấy giữ nó trong tay, chiếu sáng cho điếu thuốc lá của tôi và sau đó là của anh ấy. Hơi thuốc lá của chúng tôi bắt đầu quấn quanh và trải dài lên bầu trời buổi tối.

Thay vì sự im lặng bất tiện cho đến nay, điều này cảm thấy khá thân thiện. Có lẽ điều này liên quan đến nicotine. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hút thuốc lá một cách cố ý trước mặt tôi - cho đến nay, tôi chỉ nhìn thấy điều đó khi tôi đã tấn công anh ấy - và tôi thấy rằng tôi khá thích điều đó. Điều đó nhắc tôi về lúc, ngay trước khi cuộc sống của tôi bị xáo trộn và làm hỏng mọi thứ, khi tôi đã bước vào bếp và thấy anh hút thuốc lá. Điều này mang lại cảm giác gần gũi: một khía cạnh của người đàn ông đang được tiết lộ cho tôi mà tôi chưa từng thấy trước đó. Nếu có ai đó quan sát cảnh này, không có cách nào để phân biệt chúng ta như là chủ nhân và người phục vụ. Chỉ là hai chàng trai trẻ đang thưởng thức một buổi tối dễ chịu cùng nhau.

Tôi liều mình nhìn thoáng qua Jeeves và, một lần nữa, nhớ về tuổi trẻ của Jeeves. Khi anh ấy nghiêng lưng lại, hút thuốc một cách thoải mái, tôi có thể đánh giá được đường nét mạnh mẽ của cằm, sự óng ả của mái tóc đen của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net