Extra 2: Chuyện linh tinh không thích đặt tên (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Món ngon thời đại học chưa ai chưa từng nếm qua, đấy là làm bài tập nhóm, còn là bài tập nhóm Triết học* nữa mới oái oam!

Mới năm nhất lạ nước lạ cái, Jaemin đang loay hoay chưa biết kiếm nhóm thế nào thì đã có một đoàn toàn nữ ngồi cạnh bu vào hỏi chuyện búa lua xua, từ việc có phải cậu là nhân - vật - được - tuyển - thẳng - trong - truyền - thuyết không cho tới tìm được nhóm làm bài tập chưa. Chả cần biết Jaemin gật hay lắc, đoàn con gái biên luôn tên cậu, cùng anh bạn trai của cô nào đó trong nhóm hôm nay không có mặt vào hai chỗ trống.

Thây kệ vậy! Có bài nộp là được!

Đấy là suy nghĩ của một tháng trước thôi, chứ biết đâu cái môn này, không, cốt là cái đám con gái này nó lại lằng nhằng như thế. Ừ cứ cho là không có thánh nhân nào trong lớp ngồi đọc hiểu được cuốn giáo trình dày bằng nửa cuốn từ điển Anh Việt như cậu đi, nhưng vấn đề cơ bản trong việc chọn lụi đáp án là nhìn câu nào dài nhất thì tương ngay vào, có mấy chữ "chỉ, phải, nhất định" nghe màu thấy sai liền rồi, chứ nào phức tạp gì.

Vì từ bé đến lớn làm gì có ma nào hỏi bài cậu, phần ít là bởi cậu học lớp chọn, ai cũng khá, phần nhiều là bởi cứ nhác bóng ai ôm một bụng thắc mắc bò sang chỗ cậu, thể nào Jeno cũng lùa hết vào bảo hỏi hắn đi cho nhanh!

- Mày bờm quá, nó hỏi để xà nẹo mày đó!

Chenle ngồi trong phòng khách, vừa cắn táo rôm rốp vừa chuyển kênh ti vi. Jisung ngồi bên gật đầu như búa bổ, ra điều tâm đắc với sự thật hiển nhiên mà bạn người thương bạo lực nhà mình nói.

- Nói đâu xa, thằng kia - tóc giờ đã hết rẽ mái nhưng vẫn mơ tưởng về sự đẹp trai hất cằm về phía Jeno đang lễ mễ bưng khay nước từ dưới bếp lên - hồi nó mới vào đại học hả, các em cứ cười e thẹn dập dìu chung quanh suốt thôi!

- Ủa chứ có đứa nào xà nẹo mày không?

Renjun mơ mảng ngỏng đầu dậy từ sô pha đối diện, vừa dụi mắt vừa bóc gói snack trên bàn trà.

- Mày dậy chi duyên quá vậy?

Chenle làu bàu, phi sang giật luôn gói snack trên tay thi sĩ rớt chữ, bóp miệng Jisung đổ vào. Thi sĩ rớt chữ vừa tỉnh ngủ, chưa định hình được vấn đề, chỉ biết ú ớ nhìn tay mình rồi lại nhìn miệng Jisung nhai chóp chép.

- Thằng lỏi! Trưa nay tao chưa ăn gì!

Renjun nhào tới chỗ Chenle, mới tính bóp cổ thằng bạn đã bị Jisung giật ngược lại, vật luôn xuống ghế. Thế là đấm nhau huỳnh huỵch.

Jeno đặt khay lên bàn, tay bưng chén nước đen ngòm đưa cho Jaemin, hai mắt cười cong cong. Cậu thở dài, chẳng biết dạo này mẹ tầm đâu ra mấy túi thuốc mà theo lời thuyết minh từ anh giai hàng xóm hay cong cong ngón út che miệng cười hihihi là thập toàn đại bổ mắt sáng dáng cao tứ chi phát triển uống vào hiển nhiên không bổ dọc cũng bổ ngang tuyệt đối không bổ ngửa chân tay duỗi cứng đờ.

Cậu nhớ mãi, Jeno vừa nghe vừa gật gù như thể mặt trời chân lý vừa chói qua tim, còn mình chả hiểu tại sao thuốc mẹ cầm về mà anh Youngho cứ nói như đúng rồi.

- Mày chờ nó đút cho à?

Chenle nhìn cảnh một thằng cứ chìa bát ra cười đến là ngu ngơ, một thằng cứ dòm chằm chằm thứ nước đen ngòm bên trong như thể giữa cậu và nó có mối thâm thù đại hận kéo dài tám vạn ba ngàn kiếp đi qua ngàn mối trăm cuộc sóng gió gia tộc, ngứa mỏ la làng.

Hai tai Jaemin đỏ bừng, bưng bát thuốc uống vội, tí sặc.

Cái vị kết hợp giữa nhận nhận đắng và hơi chua chua lại còn lợ lợ khiến cậu thấy phát khiếp lên được, nhưng lúc nào cũng thế, chỉ cần cậu rời bát thuốc ra là có ngay viên kẹo ướm lên môi. Kể cả khi mấy cái bản mặt của cái nhóm F5 không phải nút refresh này đang chình ình ra đây.

Thấy Chenle bĩu môi, Jeno nheo nheo mắt cười xoa đầu Jaemin làm hai tai cậu càng đỏ tợn.

- Thằng kia, đi, về nhà thầy mày rồi ngủ.

Mắt Chenle vẫn nguýt thằng mắt chỉ, còn chân vẫn đạp bôm bốp lên người thi sĩ rớt chữ. Thi sĩ rớt chữ đau muốn chết nhưng cố thủ nằm ườn trên sô pha, nhất quyết không chịu đứng dậy.

- Tao không về! - Renjun gắng sức bám lấy tay cầm sô pha, miệng gào quàng quạc.

- Mau lên không thằng Nô nó ra đút nước xoa đầu mày giờ!

Jisung vừa càm ràm bôi bác Jeno, vừa xốc nách Renjun nằm ngoặt ngoẹo dậy, bằng mọi cách tống thằng bé ra khỏi nhà. Dù cảm thấy hôm nay thi sĩ rớt chữ sở hữu sức mạnh chín trâu mười bò, nói nhiều hơn mọi hôm gấp một trăm lần, nhưng thay vì tròn mắt ngạc nhiên hay vỗ tay kiểu hải cẩu để biểu dương thằng bạn đứng đầu giáo phái ù lì cách li thế giới đã có sự chuyển biến rõ rệt sau thời gian dài sống chung với thầy giáo phòng y tế, thì đầu từng là quả dừa khiêng chân, đầu từng là rẽ mãi khiêng tay, quyết tâm trả lại không gian yên tĩnh cho đôi chim cu.

Nhác thấy bóng mấy thằng bạn đi khuất, Jaemin ngồi đảo cục kẹo trong miệng, nhìn Jeno đứng cúi người dọn dẹp ly bát trên bàn, tự nhiên thấy lòng mình vừa thấy ngọt ngào, vừa lợn cợn.

- Em Min sao thế?

Cậu cầm tay Jeno đặt lên đầu mình xoa xoa, ngước rèm mi dài cong cong lên, chớp chớp như phẩy quạt.

- Chuyện Chenle nói ban nãy ấy...

(*) Hồi chị tớ học thì Triết học là một môn, còn khi tớ học thì nó trở thành một phần của Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Marx - Lenin ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net