Vì sao "Bồng bềnh" ra đời?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đầu định đăng phần mới của "Bao giờ cho hết thương" cơ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy không còn thời gian sửa nữa nên tớ ngồi viết cái này.

Vì sao "Bồng bềnh" ra đời?

Chẳng mấy khi tớ viết oneshot, "Bồng bềnh" không được tính là dài, tầm hai ngàn chữ hơn một xíu thôi. Tớ viết trong vòng bốn tiếng hơn thì phải, khoảng đó, lúc tớ đi dạo và ăn tối về.

Ở nơi tớ sống, mùa hè đẹp lắm, trời xanh ngắt một màu. Hè mà, ngày dài hơn đêm, tớ chụp hình lúc hơn năm giờ chiều nhưng nắng vẫn chưa tắt, mây cứ trôi bồng bềnh như vậy đấy.

Tớ vừa đi vừa nghe nhạc, nhớ vài chuyện cũ, thấy mình bồng bềnh thật, nên về viết fic này.

Trước đây, mùa hè nào tớ cũng xuống núi và đến một thị trấn nhỏ ven biển. Tớ đi xe khách, nhà xe đối diện với nhà tớ ở thị trấn đó luôn. Tớ sống trong một căn nhà ống thẳng đuột, phía trước là kho để đồ, phía sau là bếp, có hai phòng ngủ nằm dọc hành lang kiêm phòng khách. Có khi tớ ở đó ba ngày, có khi một tuần. 

Mùa này, trời ở đó nóng lắm, tớ trải nệm đơn, gối con cá sấu nhồi bông xanh đọt chuối to hơn cả tớ, nằm cạnh cái quạt hơi nước kêu to như cái máy cày. Tớ còn nhớ những đêm ngủ không say, tưởng động đất tới nơi. Nóng quá thì kéo cả quạt, cả người, cả cá ra ngủ hành lang.

Giờ căn nhà đó không còn nữa.

Tớ không biết nhà nào quanh đó nuôi gà cả, nhưng cứ đúng năm rưỡi là gà gáy, mà gà chưa trổ mã ấy, gáy nghe buồn cười kinh khủng, lúc đó nhà bên cạnh nhà tớ sắp bánh đem bán. Thơm lắm các cậu ạ, nhà bên ấy làm bánh bao, bánh mì mang ra chợ thị trấn. Nhà bên đó bán hai mẻ vào buổi sáng và chiều chiều, có lần tớ mua ăn, đúng kiểu bánh bao tự làm, vỏ dày, bở bở xốp xốp, nhân là thịt băm, mộc nhĩ, củ đậu thái sợi, trứng cút với lạp xưởng. Nhân không trộn bột bắp, cắn tới đâu rơi ra tới đó, vừa ăn vừa hứng.

Rồi cả bánh mì, ngon lắm, tớ không chắc bánh tớ ăn có phải của nhà đó nướng hay không. Tớ đi bộ chừng hai, ba phút là ra tới đầu ngã tư, mua một ổ bánh mì chả cá nóng, cô vừa bán bánh mì vừa bán bánh canh cá dằm. Vỏ bánh giòn tan, thơm mùi bơ, kẹp mấy miếng chả cá chan nước mắm, mỡ hành, hành phi thôi, hình như bán bảy ngàn một ổ ấy, mà tớ cứ nhớ cái vị đó mãi. Chả cá nóng hổi ngòn ngọt, mềm mềm, dai dai, mắm mặn ngọt, cay cay, hành phi giòn tan, mỡ hành béo béo, cái cảm giác đó giờ tìm không ra nữa, dù tớ đã tìm ra loại chả cá đấy. Đối diện chỗ cô bán bánh mì, ở bên kia đường là tiệm bánh ngọt bé tin hin, nằm trong một căn nhà hai tầng.

Sau này tớ quay lại, xe bánh mì và mấy cái bàn nhựa con con không còn nữa, tiệm bánh ngọt vẫn ở đó, như đánh dấu đường về cho tớ vậy.

Tớ không thuộc tuýp dậy sớm, gà gáy cứ gáy thôi, nhà nào bán bánh cứ bán thôi, tớ gối cá ngủ tiếp, tám chín giờ mới dậy, làm mấy việc loanh quanh.

Tớ ra bãi ven biển, bãi này có cây cầu nhỏ nối sang bờ bên kia, cầu cũng ngắn thôi, nhưng tớ không biết ở đầu bên kia cầu gọi là gì. Nơi này không phải khu du lịch, bãi toàn người dân tới hóng mát, thả diều, đạp xe lúc chiều tối thôi, bán đủ thứ đồ ăn vặt linh tinh, cả nước mía nữa. Biển hơi đục, hơi gió mằn mặn phả đều vào người.

Bên kia cầu người ta nuôi tôm, chừng sáu, bảy giờ tối là lên đèn, đẹp lắm, như nhìn thấy cả thành phố lấp lánh trên mặt nước ấy.

Đêm lại là lúc tớ thích nhất, lúc có tàu chạy qua. Ngày tớ còn sống ở Tp. HCM, tớ sống cách đường tàu chừng ba cây số, không nhớ lắm, thỉnh thoảng ra ngoài về vẫn thấy tàu chạy, nhưng không có ấn tượng gì sâu sắc.

Nhưng tàu ở thị trấn này lại khác. Ga tàu nằm ở sau nhà tớ, tường sơn vàng, cách hai hay ba con ngõ gì đó. Bé lắm, vắng nữa, buổi chiều đi ngang qua, tớ chưa bao giờ thấy khách ngồi chờ hay gì cả, có mấy băng ghế dựng trơ trong hiên thôi.

Mà ngày nào cũng có tàu chạy qua, tớ không biết chuyến nào với chuyến nào, đi tới đâu, chỉ biết cứ tầm mười giờ hơn sẽ có chuông báo leng keng, rồi tiếng xình xịch. Ở đó mọi người ngủ sớm lắm, chín giờ hơn là lặng như tờ rồi, nên tàu qua là nghe rõ mồn một. Tàu qua rồi, lại lặng như tờ. Ngày nào tớ cũng nghe tàu qua rồi mới ngủ, nhớ lắm.

Có lần tớ nói với một người bạn rằng, ôi, chả buôn bán cũng chả nghèo đói gì mà cứ như Liên trong "Hai đứa trẻ" ấy, phải chờ tàu qua cho bằng được. Giờ nghĩ lại, vẫn thấy khoảnh khắc ấy kì lạ lắm.

Lại quay ngược về nơi tớ sống trên núi. Có lần tớ đi vào khu sinh thái hóng mát, mất có ba ngàn gửi xe thôi, vào đó người ta không ép mình mua bán cái gì đâu. Bác bảo vệ nhiệt tình cực kì, chỉ tớ tới chỗ trồng hoa hướng dương, chỗ nào đẹp, chỗ nào không đẹp, bảo vào đó chụp hình đi, trời nắng thế này chụp đẹp lắm. Nhưng lúc tớ vào hoa nở chưa nhiều, tớ chẳng chụp gì cả. Vào lượn mát chán rồi đi ra, bác ấy hỏi có chụp được hình đẹp không, xong rồi không lấy tiền gửi xe của tớ với bạn.

Nhiều khi nghĩ sống trên núi vui lắm, thiếu thì không thiếu gì đâu, thậm chí còn to đẹp nữa, nhưng mà mọi thứ cứ từ từ, chầm chậm, không xô bồ, không chụp giật, cứ lặng lờ bồng bềnh như mây trôi vậy thôi.

Hy vọng giữa guồng quay mệt mỏi của cuộc sống này, câu chuyện về Nomin tớ chia sẻ giúp các cậu cảm thấy dễ thở hơn, bồng bềnh hơn. Chúc các cậu vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net