Chap 42: HỒI KẾT - Ước nguyện của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vội nói – "Không phải... tôi không có ý xấu đâu".


Lisa dừng bước, lịch sự đối mặt với anh – "Không quan trọng. Chỉ là tôi không muốn tiếp xúc với truyền thông nữa. Chúng tôi cũng rút khỏi giới giải trí rồi, tin tức chẳng còn giá trị gì nữa đâu, cho nên anh không cần tốn thời gian".


"Cô nghe tôi nói một chút được không?"


Giọng anh vẫn trầm tĩnh vang lên đều đều, lúc này anh ta cởi chiếc nón xuống, Lisa vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy liền nhận ra – "Là anh?"


Đây chẳng phải là người luôn chụp ảnh cô ở sân bay sao? Anh cũng thường xuyên chăm sóc bằng cách mua thức ăn hay nhắc nhở Lisa mỗi lúc trời trở lạnh.


Lisa có chút không biết phản ứng thế nào, chỉ đi đến băng ghế rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta – "Đã lâu không gặp..."


"Đúng là đã lâu không gặp... một năm trước tôi được cử sang Anh Quốc, không ngờ khi quay lại đã nghe thấy tin cô gặp chuyện".


Bỗng dưng anh mỉm cười, tựa như muốn an ủi cô – "Bây giờ đã không sao rồi chứ?"


Lisa mỉm cười, bức hàng rào phòng vệ dần dần hạ xuống – "Không còn đáng ngại, chỉ là không được tốt như trước đây. Anh tìm tôi là vì chuyện này sao?"


"Một phần thôi" - anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô rồi lại cúi đầu lấy một tập giấy từ trong túi – "Tôi có cái này muốn đưa cô xem..."


Lisa nhận lấy vài tờ giấy mỏng trên tay anh, vừa đọc tiêu đề liền kinh ngạc ngẩng đầu – "Cái này..."


Ngược lại với dáng vẻ của Lisa, anh điềm tĩnh nhìn cô – "Cô cứ đọc đi".


Lisa hít một hơi thật sâu, chăm chú đọc kỹ nội dung viết trên đó. Cho đến khi đọc xong tờ giấy cuối cùng cô mới ngẩng đầu, buồn buồn nói – "Tại sao anh lại đưa nó cho tôi?"


"Hm... tôi muốn hỏi ý kiến cô trước. Cô nghĩ sao nếu tôi đăng nó?" – Anh nghiêm túc hỏi.


"Tại sao?" – Lisa trầm ngâm một lát – "Tại sao anh muốn làm vậy?"


Anh nhún nhún vai rồi mỉm cười – "Chỉ là cảm thấy đáng tiếc. Cái kết này đối với cô tuy đẹp, nhưng không trọn vẹn. Đúng không?"


Lisa cúi đầu nhìn xấp giấy trên tay, trong lòng có chút khó nghĩ.


"Tôi không ép cô. Nếu cô không muốn thì cứ giữ lấy nó. Nhưng cô biết đó, hai người xứng đáng nhiều hơn thế này".


Anh ta nhìn Lisa lần nữa rồi đứng dậy, ánh mắt bắt gặp Jennie đang đi đến – "Trên đó có số điện thoại của tôi".


"Khoan" – Lisa khẽ gọi trong khi anh cầm lấy túi xách – "Trả lại cho anh".


Anh có chút bất ngờ trước vẻ quyết đoán của Lisa, nhưng hiểu rõ tính cách của cô, vì thế liền gật đầu nhận lấy – "Được".


"Nhưng mà... tôi có chuyện này muốn nói..."


Khi Jennie bước vào phòng cũng là lúc người đàn ông ấy bước ngang qua nàng. Jennie đưa mắt nhìn lướt qua rồi đi đến ngồi cạnh Lisa, chu đáo mở chai nước cho cô – "Ai thế?"


Lisa uống một ngụm nước mát lạnh, nhướn mày – "Bạn cũ, đã lâu không gặp".


Thấy điệu bộ Jennie không hỏi thêm nữa, Lisa đứng lên, đưa tay đỡ nàng – "Sao chị đi lâu vậy?"


Sánh bước cùng Lisa đi ra cửa, Jennie dùng hai tay nắm lấy tay Lisa – "Vừa đi vừa nghĩ lát nữa ăn món gì đây..."


"Ui... người yêu em đã thành heo tham ăn lúc nào vậy?" – Lisa khúc khích cười.


"Tham ăn này" – Jennie huých vào hông Lisa rồi lại choàng tay ôm lấy cô – "Chẳng phải là tại lo lắng cho em sao? Phải tìm món nào cho em bồi bổ cơ thể chứ".


"Còn bồi bổ? Em đã tăng lên 7 kí rồi!"


"Chưa đủ, chị muốn nuôi em thành bà mập, cho đến khi em đi không nổi luôn".


"Ây cha, nếu em đi không nổi thì sau này ai cõng chị nữa đây... thật khó nghĩ..."


Bên ngoài cửa sổ vẫn là tầng mây mênh mông vô tận, những đám mây đủ loại hình dáng cứ êm đềm lững lờ trôi, dưới trời ngập nắng vàng, bóng dáng hai người sánh bước bên nhau trải ra ngày một dài hơn, tiếng nói tiếng cười trong giây lát át đi cả tiếng gió xào xạc...

.

.

.

Cuộc đời con người chẳng ai có thể êm đềm trôi như đám mây kia, cũng giống như bầu trời đôi lúc sẽ nổi lên mưa gió.


Nhưng bất kể trong quá trình có trải qua những gì thì cuối cùng vẫn là gió lặng mây tan, khôi phục lại bầu trời xanh thẳm...


Sáng sớm hôm sau vẫn như thường lệ, Lisa đang chăm chú cắt tỉa nhành hoa ngoài ban công, tiếng chim hót vang, tiếng nhạc du dương, không gian vốn rất êm đềm bỗng bị đánh động vì một tiếng kêu của Jennie.


"Lisa à!"


Lisa giật mình quay người, nhìn Jennie tức tốc chạy đến – "Sao vậy?"


Nàng đứng trước mặt cô, giơ màn hình điện thoại lên – "Cái gì đây?"


Lisa cúi đầu nhìn rồi bỗng ho nhẹ một tiếng – "Sao chị hỏi em?"


Jennie nâng nâng cánh mũi, kéo Lisa ngồi xuống ghế nệm bên cạnh – "Chị biết chắc chắn có liên quan đến em, nếu không tại sao người này lại có thể viết chi tiết đến như vậy. Thành thật khai báo đi!"


Lisa dang tay để Jennie ngồi vào lòng, tay còn lại cầm lấy điện thoại, dáng vẻ điềm tĩnh lướt trên màn hình, điểm qua hàng loạt các trang báo lớn.


Dòng tiêu đề nổi bật khắp các trang chủ là câu chuyện tình yêu của hai người, từ lúc âm thầm ngưỡng mộ thuở non trẻ, yêu thầm day dứt thời vừa ra mắt, lúc bên nhau hạnh phúc cho đến khi chia xa... Sự miêu tả trên trang báo thật sự giống hệt thực tế, thậm chí ngôn từ biểu đạt cực kỳ sâu sắc và chân thành khiến mối tình này đi sâu vào lòng người, ai động cũng phải cảm động.


Lisa đọc đến cuối bài đăng, tờ báo còn in đậm câu nói của cô – "Có người nói rằng tôi quá cố chấp, nhưng họ chẳng thể hiểu được cảm giác cuộc đời mình có sự hiện diện của một con người... Người đó có khả năng khuấy đảo cả thời thanh xuân của họ. Và khi người ấy rời đi, cả cuộc đời này không bao giờ còn yên bình được nữa.


Jennie chính là cái người khuấy đảo thanh xuân của tôi như thế đó.


Đến lúc này nhìn lại tất cả những chuyện đã qua, những được và mất, tôi vẫn chưa một lần hối hận, vẫn còn cố chấp yêu... Là vì Jennie nhắc cho tôi nhớ về một thanh xuân tươi đẹp và chân thành đến thế. Thứ đẹp đẽ mà tôi không bao giờ có lại được lần thứ hai trong đời..."


Lisa dịu dàng đọc, từng tiếng một theo giọng êm dịu của cô mà chảy trôi vào tận đáy tim nàng khiến nét cười ở khóe miệng Jennie càng sâu hơn.


Hai người nằm tựa vào nhau, tầm mắt Jennie nhìn ra khoảng chân trời xa xa - "Lisa à... cảm ơn em..."


Mơ màng nghe tiếng cười trầm ấm của Lisa truyền đến, nàng lại nói – "Xin lỗi em..."


Lisa nghiêng đầu nhìn nét mặt nàng thoáng chút buồn – "Sao đột nhiên...?"


"Hôm qua ở bệnh viện, phía công ty đã gọi chị..."


Lisa gật gật đầu, ngón tay vuốt lên mái tóc mềm của nàng, lắng nghe Jennie nói.


"Chuyện hợp đồng đã xử lý xong rồi. Chúng ta đã chính thức giải nghệ..."


"Đúng vậy, chúng ta thất nghiệp rồi..."


Nghe giọng Lisa còn có vẻ đùa giỡn, Jennie ngẩng đầu nhìn cô – "Đồng nghĩa với việc ước mơ của em, khát vọng của em, còn tất cả phấn đấu, nỗ lực của em nữa... đều đã..."


"Suỵt!" – Lisa đặt ngón tay lên môi nàng, không để Jennie nói tiếp – "Đều ở đây rồi".


Nụ cười Lisa chưa bao giờ ngớt trên vành môi, cô ôm lấy dáng người nhỏ bé của Jennie vào lòng, cưng chiều nói – "Tất cả những gì em muốn đều đã thực hiện được rồi. Em được nhảy múa, được đứng trên sân khấu, được sống với đam mê của mình. Vậy đã đủ rồi".


Lisa hôn lên trán nàng, một nụ hôn rất khẽ. Cô hít sâu một hơi mùi hương thơm ngát của những bông hoa nở rộ.


"Em chỉ là một cô gái bình thường, hy vọng có người yêu thương, có người cưng chiều, có người bao dung, có người cùng em ăn cơm, có người nắm tay em khi qua đường, có người cho em cảm giác an toàn, có người không màng khó khăn mà sánh bước bên cạnh em... Em chỉ là một cô gái, ước muốn cũng không nhiều..."


"Lisa à..." - Nàng ngước lên, mắt nàng sáng dịu dàng – "Điều chị làm cho em, chỉ có thể như vậy thôi..."


"Chỉ cần như vậy" – Lisa vui vẻ nói – "Vả lại em cũng không thích cuộc sống bon chen mệt mỏi, hay mình về quê sống với nhau, bình yên qua ngày tháng?"


"Sao cơ?" – Jennie không rõ cô nói thật hay đùa, chớp chớp mắt hỏi lại.


"Chúng ta về quê. Em trồng rau, nuôi mèo, chiều đọc sách. Chị cùng em làm những điều giản đơn mà bình dị như thế, ngày qua ngày. Mặc kệ cuộc đời này có bao nhiêu cám dỗ, mình về đóng cửa bình yên với nhau thôi. Được không?"


Jennie nhìn cô thật lâu, đến mức khóe mắt hơi ươn ướt – "Chị cùng em đi... Đi đến đâu cũng được".


Hít một hơi thật sâu đến mức căng lồng ngực, cô thấy lòng nhẹ tênh và bình yên đến lạ, thấy cuộc đời này rất đáng để sống...


Trong mắt Lisa là hình ảnh nàng đang mỉm cười, nụ cười rực rỡ còn chói chang hơn cả ánh nắng cuối hè gió lộng. Cô không kìm được vòng tay ôm lấy nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn.


Bên cạnh hai người, màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị những dòng bình luận đang được liên tục đăng tải, cứ chớp tắt không ngừng...


"Xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương, xin lỗi vì đã làm cậu buồn nhiều điều. Năm tháng sau này hi vọng cậu sẽ luôn hạnh phúc".

.

.

.

Trời cuối thu, thời tiết se lạnh, lòng người cũng trở nên nhẹ nhàng và thư thái hơn bao giờ hết...


Kết hôn đối với Lisa và Jennie là giấc mơ đẹp mà họ luôn mong chờ. Hôm nay, giấc mơ đã trở thành hiện thực.


Buổi lễ tổ chức không rầm rộ hay phô trương lại đầy ấm áp và thiêng liêng. Không gian được trang trí toàn bộ là hoa cúc, sắc trắng vàng ngập tràn, những ánh nến mờ ảo hòa cùng tiếng nhạc dương cầm du dương.


Dưới ánh đèn lấp lánh, Jennie níu tay mẹ, từng bước đi trên thảm đỏ. Hôm nay Jennie xinh đẹp lạ thường, bộ váy đuôi cá dài, xếp lớp bồng bềnh được thiết kế riêng cho nàng. Chiếc khăn voan mỏng bay nhè nhẹ theo mỗi bước đi, mái tóc búi lên với vài lọn tóc xoăn nhẹ ôm vào gò má trắng ngần, phúng phính đáng yêu.


Nàng ngước mắt nhìn phía cuối con đường, nơi Lisa đang đứng đấy. Cô mặc bộ lễ phục màu trắng, đôi mắt vẫn luôn ấm áp, khuôn miệng nở nụ cười khiến nàng liên tưởng đến một thiên thần thanh khiết và tươi tắn trên bầu trời rộng lớn.


Nhìn cô đang đưa tay chờ nàng ở phía trước, Jennie có cảm giác không chân thực, tận trái tim len lõi niềm hạnh phúc vô tận. Cuối cùng cũng tới nơi, bà Kim đặt tay nàng vào tay Lisa.


"Chúc các con hạnh phúc viên mãn..."


"Cảm ơn mẹ".


Giọng cả hai đều như hòa làm một, làm người mẹ nở nụ cười vui vẻ và mãn nguyện.


Dưới sự chứng kiến của người thân và Chúa, Lisa nắm lấy tay Jennie, câu hỏi được đặt ra rồi cả lễ đường òa lên trong câu nói "Tôi đồng ý" mang đầy những cảm xúc tuyệt vời.


Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, những gương mặt tràn đầy hạnh phúc giữa không gian tươi đẹp và lãng mạn. Lisa đưa chiếc nhẫn ra trước mặt Jennie, biết bao lần đánh mất rồi tìm lại, cuối cùng đã đến lúc nàng đưa bàn tay mình ra.


Nước mắt đột nhiên dâng tràn nơi khoé mi nàng khi giây phút chiếc nhẫn cũng được đeo vào tay Lisa.


Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu rọi khiến đường nét gương mặt Jennie càng rõ nét hơn. Cô lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng xao động, những ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, lau những giọt nước còn đọng lại trên đó.


Nàng nâng mắt nhìn cô, nhìn người thương duy nhất mà nàng tâm niệm không-ai-thay-thế.


"Cảm ơn em... Lisa".


Cảm ơn em vì mọi thứ... cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của chị...


Cô dịu dàng mỉm cười hôn lên má nàng – "Em sẽ không bao giờ ngừng yêu chị".


"Có kiếp sau nữa chị vẫn muốn được yêu em...Lisa!"


Jennie nhón chân, đặt lên môi Lisa một nụ hôn mãnh liệt. Môi Lisa vẫn không thể tắt nụ cười, lập tức ôm chầm lấy Jennie, nhấc bổng nàng lên giữa nụ hôn.


Một cảm giác khó tả thành lời. Lisa chỉ còn biết dùng nụ hôn nói cho nàng biết, Lisa cũng yêu, yêu Jennie rất nhiều.


Dưới giáo đường thiêng liêng, Lisa hạnh phúc ôm nàng vào lòng, ánh mắt không thể dịu dàng hơn thế...Tình cảm sâu nặng, khắc cốt ghi tâm không thể chia lìa...


"Jennie"


"Chị đây"


"Jennie"


"Vâng."


"Jennie"


Nàng không nói gì, nụ cười ngọt ngào hơn.


"Jennie, Jennie, Jennie, Jennie ..." - Cô cứ gọi tên nàng, hạnh phúc ngập tràn qua từng lời nói - "Đã bao lần em tự hỏi mình, cả đời này hạnh phúc là gì? Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, đó chính là được thoải mái gọi tên chị và chị luôn đáp lại em. Như thế thôi là em cảm thấy rất mãn nguyện rồi..."


Lisa thôi không gọi nữa, cánh tay ôm nàng vào lòng chặt hơn, cơ thể hai người áp sát vào nhau, dường như sắp hợp làm một.


Lời nói năm xưa bây giờ đã trở thành sự thật, dù bao sóng gió cô và nàng cũng là của nhau.


Quãng thời gian sau này, bằng mọi giá, không có điều gì có thể chia lìa họ được nữa...


Cô hôn nàng một lần nữa, khoảnh khắc khi cả hai nhắm mắt lại, thời gian trôi vụt qua, tưởng chừng như niềm hạnh phúc này sẽ bao giờ dừng lại.


Họ biết, hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi..

.

.

.

Sau những đắng cay trong đời


Sau những mất mát ngổn ngang


Vẫn có thể sống một cuộc đời an yên...


Cùng nhau.

.

.

.

👏👏👏 Cuối cùng fic cũng hoàn thành rồi 🎉🎉🎉


Mình hy vọng đây sẽ là cái kết trọn vẹn và hạnh phúc đối với tất cả các bạn đã theo dõi fic, như một lời cảm ơn mình gửi đến các bạn đã ủng hộ mình 😭😘


P.S: Cả nhà... có thích đọc ngoại truyện hơm? Giơ tay lên 🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net