Chap 42: HỒI KẾT - Ước nguyện của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời vừa ló dạng trên bầu trời, những tia sáng của buổi sớm mai ấm áp bò qua khung cửa sổ mở toang, lười biếng trải dài trên sàn nhà.


Màn cửa màu xanh bị gió cuốn bay dưới ánh nắng, từng hạt bụi nhỏ bé lơ lửng trong không trung, trông thật yên bình và nhẹ nhàng.


Qua ô cửa sổ mở rộng nghe rõ cả tiếng lá xào xạc, Jennie vừa hát nghêu ngao một bài tình ca vừa cẩn thận múc từng muỗng cháo vào chén, mùi cháo nóng lẫn mùi ớt cay nồng bốc lên thơm ngát.


"Trời hôm nay đẹp quá Lisa à" - Vừa nói, nàng vừa quay đầu nhìn Lisa – "Đúng là mùa xuân".


Nàng đi đến cửa sổ, dùng một dãy lụa mỏng buộc lại rèm cửa, căn phòng lại được truyền thêm hơi ấm và trở nên tươi tắn hơn, căng tràn sức sống.


"Mùa xuân sắp qua, những ngày đẹp trời thế này cũng sẽ không còn nữa..."


Jennie đưa mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, nàng trông thấy cây hoa anh đào, hai chú chim sẻ màu xám tròn vo mở to mắt nhỏ đen nhánh, líu ríu không buồn không lo khiêu vũ trên cành, vui thích và tràn đầy năng lượng.


"Nếu em không nhanh tỉnh dậy thì em sẽ lỡ mất đó..."


Jennie nói vu vơ, rất nhỏ, giọng nói dù dịu dàng nhưng mang vẻ trách móc nhìn cô gái nằm yên trên giường bệnh.


Đáp lại nàng là một cảnh tượng quá quen thuộc khiến đôi mắt nàng nhàm chán...


Jennie đi đến ngồi cạnh Lisa, kiểm tra lại nhiệt độ của chiếc khăn trong tay rồi mới chầm chậm lau lên gương mặt xinh đẹp của cô.


Thời gian những tưởng như ngừng trôi, ai ngờ thoáng cái đông qua, xuân tới, rồi cũng sắp tàn...


Lisa vẫn không có bất kì cảm giác gì đối với thế giới bên ngoài. Cô giống như đang nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon lành sau những tháng ngày mỏi mệt nên cứ an tĩnh nằm ở đó.


Giống như lúc này, Jennie đỡ Lisa dậy, thân thể của cô vẫn mềm mại như trước, mấy tháng không phơi nắng khiến cho làn da càng trở nên xanh xao nhợt nhạt hơn nhiều. Tay nàng cầm lấy khăn lông, từng chút một lau người cho Lisa.


"Lisa à, mùa đông và mùa xuân gần qua đi rồi, thời tiết cũng càng ngày càng nóng nực, sắp sửa bước vào đầu hè. Mặc dù em nằm ở đây rất sạch sẽ nhưng chị vẫn phải lau người cho em thường xuyên hơn trước, chẳng lẽ em cứ tham ngủ như vậy là vì chị chăm sóc em quá tốt sao?"


Đối mặt với dáng vẻ tĩnh lặng dần trở nên quen thuộc của cô, Jennie không còn kêu khóc, không còn trăn trở, nàng trở nên trầm tĩnh hơn, yên lặng hơn, dù đôi khi sự trầm mặc đó khiến Jisoo và Rosé ngại lòng.


Tất cả thời gian Jennie đều trải qua ở trong căn phòng bệnh, sự chú ý của nàng đều đặt trên mi mắt nhắm chặt của cô. Mọi sóng gió rồi cũng đã lặng yên, chỉ có trái tim thao thức của nàng là không thể dịu lại, bởi còn có một ngọn lửa mang tên hy vọng thôi thúc cho trái tim nàng đập từng hồi mãnh liệt.


Đỡ Lisa nằm yên ngay ngắn, nàng cầm tay cô lên, đặt bên môi khẽ hôn một cái, cưng chiều nói - "Gần đây chị rất nghe lời nha, ngày ăn ba bữa, đầy đủ dinh dưỡng. Đi ngủ cũng rất đúng giờ, chỉ cần nhìn thấy gương mặt em đang mỉm cười chị liền ngủ thật say đến tận sáng..."


Nàng tự chăm sóc bản thân rất tốt. Tất cả mọi người đều nghĩ nàng không còn lo lắng cho bệnh tình của cô nữa, nhưng đâu ai biết rằng mỗi một buổi tối nàng đều phải ôm lấy khung hình của Lisa thì mới có thể ngủ được.


Nàng cài lại áo cho cô, cười nhẹ nói – "Bộ đồ bệnh nhân của em lại rộng hơn rồi Lisa à. Chẳng bù với chị, gương mặt hồng hào, cơ thể cũng tràn đầy năng lượng".


Nói xong Jennie đưa tay Lisa đặt lên gương mặt nàng, dịu dàng xoa nắn, đây là động tác Lisa rất thích làm trước đây...


Một cảm giác thật thân thuộc, chỉ là bàn tay cô chẳng hề nâng niu lấy nàng mà cứ buông thõng lạnh lẽo.


Jennie cúi đầu nhìn cô một lát, rồi lại nhẹ mỉm cười, xoa bóp chân tay cho cô như thường lệ, hoạt động những khớp xương mà đã lâu rồi cô chưa sử dụng tới.


"Lisa à, hôm nay nắng đẹp, đợi lát nữa Jisoo-unnie và Chaeyoung đến, chúng ta cùng xuống sân vườn dạo, chịu không?"


"Lisa à, hôm nay chị nấu món cháo sườn mà em thích ăn nhất, thật sự rất thơm đúng không? Cái bụng rỗng của em sau có thể chịu đựng nổi mà không chịu thức dậy nhỉ?"


"Xem áo của em này, chị sẽ đi đổi kích cỡ nhỏ hơn cho em... không biết có cỡ nhỏ hơn không nhỉ?"


Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc đệm theo tiếng thầm thì của nàng, lặng lẽ từng chút thấm vào tâm trí cô.


Sau khi hoàn thành tất cả công việc quen thuộc, nàng đắp lại chăn cho Lisa, giống như vô số lần khác, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán cô rồi mới an lòng quay lưng đi.


Thế nhưng lúc đứng dậy Jennie chợt ngẩn ra, bởi vì nàng thấy lông mi của Lisa khẽ chuyển động.



Jennie hưng phấn đến nỗi ngay cả tay cũng run lên, vội vàng liên tục kiểm tra cặn kẽ cho cô.


Nàng lay gọi bờ mi nhắm nghiền, dời bàn tay nóng ấm đặt lên gương mặt cô rồi lại siết lấy cánh tay gầy thân thuộc.


Sau khi làm xong Jennie yên lặng thật lâu, rồi ngồi trở lại chỗ cũ, ánh nắng kéo dài hình bóng của Jennie làm cho nàng có vẻ cực kỳ cô đơn.



Jennie chợt cúi người ôm lấy Lisa, trong giọng nói khàn khàn lộ ra sự đau thương không thể đè nén - "Sao em lại tàn nhẫn như vậy, lại cho chị hi vọng rồi lại đạp đổ mọi thứ... Lisa, chị biết em rất mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi, nhưng em đã ngủ gần ba tháng rồi..."


Trong hàng ngàn năm qua, có ai yêu nhau mà không từng chờ đợi nhau, trên những con phố dài, trong những buổi chiều tà khuất bóng hoàng hôn, trong những cơn mưa tầm tã, trong những xao động của dòng đời, trong những bình yên của nỗi nhớ.


Nhưng cuộc đời có bao lâu cho những lần chờ đợi?


Thời gian có đủ để mình chờ nhau không?


"Xin em... đừng để chị tiếp tục chờ đợi một cách ngốc nghếch nữa".


Jennie nghe tim mình đập loạn nhịp, mỗi nhịp đập lại là một nhịp đau.


"Em sẽ không để chị một mình nữa, không bao giờ!"


Jennie thật sự có chút tức giận, giận cô không giữ chữ tín. Nàng đưa bàn tay ra, nắm chặt lấy tay Lisa, dịu dàng mà có lực. Rất lâu sau đó nàng mới tuyên bố một cách rất trịnh trọng – "Lisa, chị hứa với em, lần này, cho dù trời có sập xuống chị cũng sẽ không bao giờ buông tay em nữa. Em cũng phải tuân thủ lời hứa... đừng để chị lại một mình trên thế gian này..."


Một mình... sẽ quá cô đơn...


Jennie ngắm nhìn bàn tay thân thuộc của Lisa, nàng vùi mặt vào trong lòng bàn tay của cô, đè giọng xuống rất thấp – "Lisa à, em có nhớ không? Em từng nói hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức vào mùa xuân..."


Theo lời nói của nàng, một giọt nước mắt ấm áp chảy qua lòng bàn tay Lisa rồi nhỏ giọt xuống mặt sàn.


"Mùa xuân đã sắp qua rồi... Không sao, không lấy nhau vào mùa xuân thì chúng ta sẽ lấy nhau vào mùa hè. Lúc đó em đã khỏe, kết hôn xong chúng ta có thể sống ở bất cứ nơi nào em muốn..."


Nàng muốn cười với cô, nhưng khóe môi của vừa cử động, nước mắt đã chảy xuống chẳng kịp ngưng. Jennie không muốn cô lại nhìn thấy nàng khóc, liền gục đầu vào lòng cô, đè xuống tiếng nấc nghẹn.


Jennie cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe dịu dàng một chút, hỏi Lisa – "Trong nhà vẫn còn khuyết một chỗ trống, chị đã chọn được một chiếc tủ rất đẹp... em cùng chị đi mua được không?"


Lisa nằm mơ một giấc mơ rất dài, khi tỉnh lại đúng lúc nghe được câu nói này...


Chậm rãi mở đôi mắt mông lung, cô mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh. Không còn là bức tường nức nẻ bám rêu xanh mà giống phòng bệnh trắng tinh đơn giản của bệnh viện, trong không khí còn có hương vị nước khử trùng nhàn nhạt và mùi thuốc.


Lisa cẩn thận hít một hơi nhẹ, lại nghe được mùi hoa cỏ thơm ngát và hơi ấm căng tràn lồng ngực. Ngoài cửa sổ thấp thoáng mái hiên trên cao đã không còn lớp tuyết dày mà là những phiến lá xanh non mơn mởn, một bông hoa đào màu phấn hồng chẳng biết từ đâu, cứ bay liệng cuốn theo làn gió nhẹ...


Chậm chạp phản ứng, Lisa cố gắng nghĩ lại hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ, mới vừa chạm đến chút ký ức đã cảm thấy đầu rất đau.


Lisa nghiêng đầu khi cảm nhận có hơi ấm và một sức nặng đang tựa vào lòng mình, liền bắt gặp màu tóc nâu quen thuộc. Cô ngây người ra nhìn qua lại, trong lòng tràn ngập hoài nghi...


"Jen..."


Đôi môi khô gần như nứt nẻ chỉ có thể bật ra một tiếng thều thào.


Jennie chợt ngẩn ra, cố xác định lại âm thanh rất nhỏ , rất mơ hồ ấy từ đâu phát ra. Nàng từ từ xoay đầu lại với tốc độ vô cùng chậm, động tác của nàng rất nhẹ, loại cảm giác đó tựa như đang cẩn thận từng li từng tí nâng một giấc mơ dễ vỡ.


Đến khi Jennie vừa đối diện với cặp mắt trong suốt của Lisa, hai người cùng nhìn nhau thật lâu, phản ứng đầu tiên của Jennie là khó có thể tin được, mừng rỡ kéo tới xen lẫn sợ hãi.


"Lisa? Lisa? Em..."


Một cảm giác bỏng rát từ nơi đáy tim khiến đôi mắt Lisa khẽ xao động... Bao lần tỉnh dậy từ trong chuỗi ngày tăm tối, chưa một lần nào cô có thể nhìn thấy nàng ngay bên cạnh. 


Nhưng lúc này Lisa biết, đây không phải mộng.


Hai hàng nước mắt chảy xuống từ trong đôi mắt nâu trầm của cô, nở ra dưới ga giường trắng tinh như cánh hoa, lưu lại hai vệt nước nhàn nhạt......


Jennie không nói bất kỳ điều gì, cứ thế nhìn người trước mặt. Gương mặt xinh đẹp này, đôi môi khẽ hé mở này, thậm chí mỗi một sợi lông mi thật dài trên mắt cô cũng được khắc thật sâu vào đáy lòng Jennie, dáng vẻ cô mở mắt dịu dàng nhìn nàng chẳng khác nào bức tranh mà nàng mỗi ngày đều vẽ lên từng nét một.


Jennie đưa tay chạm khẽ vào gương mặt thân thuộc, trong lòng tràn ngập cảm động, yêu thương khiến nước mắt cứ thế trào ra trên gương mặt rạng rỡ.


Lisa ngửa đầu, nhìn từng đường nét trên cơ thể nàng đến mức ngây ngốc. Cô cảm nhận độ ấm từ bàn tay nàng nhưng cũng không dám vươn tay bắt lấy Jennie.


"Cuối cùng chị cũng đợi được em rồi..." - giọng nói dịu dàng của nàng có chút run rẩy.


Mắt của cô óng ánh dưới ánh đèn, hệt như đang chứa rất nhiều nước mắt .


"Sao bây giờ em mới tỉnh dậy chứ!?" – Jennie cắn lấy đôi môi của mình, ủy khuất và oán trách dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt đang mỉm cười của Lisa.


Chưa đợi Lisa nói gì Jennie đã ôm chầm lấy cô, vùi mặt vào đôi vai gầy ấy, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận hơi ấm từ cô mang đến.


Lồng ngực của Lisa nghèn nghẹn, bức bối không thể diễn tả bằng lời. Trong giờ khắc này, cô chỉ muốn bật khóc - "Em xin lỗi... em xin lỗi".


Đáp trả lại cô là vòng tay ôm siết mạnh hơn của nàng. Jennie ghì lấy cổ Lisa, thầm thì – "Ôm chị!"


Lisa giang tay, động tác ôm lấy nàng nhẹ nhàng và dịu dàng.


Cái ôm không hề mãnh liệt nóng bỏng như trong tưởng tượng của cả hai, chỉ là đơn giản tựa vào nhau thật lâu như những cái ôm trước đây, không hề có tiếc nuối, cay đắng, khắc khoải, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chưa hề chia cắt, chưa hề phân ly.


Jennie ôm cô rất lâu, thậm chí không hề cử động, cực kỳ thận trọng ôm Lisa như ôm lấy một món bảo vật mất rồi lại được.


Cơ thể vừa tỉnh lại thật sự vừa đau vừa mỏi, Lisa gầy yếu như vậy, yếu ớt như vậy, nhưng lại dùng hết sức ôm chặt lấy nàng.


Hãy cứ để nó đau đi, đây là điều duy nhất cô muốn làm.


Cho dù có một lần nữa chết đi, cô cũng quyết không buông bỏ cái ôm ấm áp này nữa.


Jennie lại lần nữa gục khóc trên vai Lisa, nhưng lần này ngực trái đã không còn đau đớn nữa rồi.


Nàng, cuối cùng cũng đã đợi được cô rồi, cuối cùng cũng đợi được người mà nàng yêu nhất trên đời này...


Sau bao nhiêu giọt nước mắt, những giông bão dồn dập trút xuống và nỗi niềm cay đắng bủa vây, chia lìa rồi đau khổ...


Sau tất cả, chỉ còn lại tình yêu...


Người yêu ơi, mình hạnh phúc được chưa?

.

.

.

Tình yêu của đôi mình sâu thẳm tựa như đại dương bao la...


Đợi khi đại dương khô cằn, khi ấy ta hãy buông lời ly biệt...

.

.

.

Hai tháng sau...



Jennie đặt thẻ chìa khóa lên ổ, lúc mở cửa động đến chuông gió đang treo phía trên, phát ra tiếng vang thanh thúy.


"Về rồi à?"


Giọng nói vui vẻ ngay lập tức vang lên khiến khóe môi Jennie mỉm cười. Nàng dắt Kuma lon ton chạy vào bếp, ôm lấy Lisa từ phía sau – "Đang làm gì?"


"Làm bữa sáng cho chúng ta" – Lisa vừa nói vừa nhanh tay cắt một miếng cà rốt, đút cho Kuma đang nhón chân nhìn nồi canh sôi sùng sục.


Jennie nghiêng đầu nhìn xuyên qua vai Lisa rồi bỗng nhiên bật cười khúc khích.


"Sao lại cười?" – Lisa dịu dàng hỏi.


"Chị cứ tưởng em lại nấu cháo" – Tựa cằm lên lưng Lisa, Jennie chăm chú nhìn từng giọt mồ hôi đang thấm vào áo cô.


Một tay Lisa khuấy đều thức ăn trong nồi, tay còn lại nắm lấy tay Jennie quanh eo mình - "Ăn suốt cả tháng rồi, chị không chán thì em cũng không ăn nổi nữa đâu".


"Chị không chán" – Jennie dịu dàng nói – "Chỉ cần là em nấu, chị có thể ăn mỗi ngày, ăn suốt mấy chục năm cũng cảm thấy rất ngon".


Lisa cưng chiều hôn lên tay nàng một cái - "Được được... vậy sau này khi chị trở thành bà lão em vẫn sẽ đút từng muỗng cho chị ăn. Còn bây giờ phải ăn để có sức khỏe, em cũng muốn nhanh chóng hồi phục".


"Sao vậy? Lưng lại đau à?" – Jennie không thể giấu lo lắng, tay chạm lên tấm lưng của cô, nơi eo có một vết lõm xuống.


"Không không, không đau nữa..." – Lisa vội trấn an, xoay người đối diện với Jennie – "Nhưng chị biết đó... sức khỏe em không được như xưa... đừng nói đến nhảy, vận động mạnh cũng không được. Em không muốn chị phải lo lắng cho em đâu".


"Lisa ngốc" – Jennie nhéo nhéo tay Lisa, sau đó hôn chụt một cái lên môi cô – "Không cần gấp, chị chờ em".


Khoé miệng Lisa gắn một nét cười vô cùng dịu dàng, nhưng rạng rỡ và tươi tắn. Tươi tắn đến độ người nhìn buộc lòng phải cười theo.


"Em biết".


Một câu chị chờ em, cần rất nhiều yêu thương và dũng khí hơn hẳn so với ba chữ chị yêu em. Lời nói ấy khiến đáy lòng Lisa ngập những hạnh phúc.


Cô cúi người xuống, bắt đầu hôn môi nàng, đắm chìm trong đôi môi mềm mại mà ấm áp, có chút ngọt. Đến một lúc sau Lisa vẫn chưa có ý định buông ra, Jennie miết lấy cánh môi cô, tinh nghịch nói - "Cô Lalisa à... chẳng hay cô có nghe thấy mùi khét không?"


Lisa lúc này mới luống cuống tắt lửa nồi canh đã vơi đi gần nửa, ảo não nhìn nhóc Kuma vẫn đưa đôi mắt long lanh về phía cô – "Kuku à, hôm nay con nhịn ăn sáng nhé".


Jennie bật cười thành tiếng, ôm lấy Kuma đi ra phòng khách, không quên cầm lấy bịch thức ăn đặt ở góc phòng – "Leo, Luca, Lily, Louis, mấy đứa à, ra ăn sáng!"


Được Jennie dạy dỗ kỹ, đám nhóc leo nheo chạy ra phòng khách. Bắt đầu từ Kuma rồi họ hàng nhà mèo đều ngồi đúng vị trí khay đựng thức ăn của từng đứa, chờ nàng cho hạt ngũ cốc vào.


Lisa mang chén đĩa bày trên bàn ăn, nhìn cảnh đó thì vểnh môi bất mãn – "Sao đám nhóc ấy chỉ nghe lời chị nhỉ? Em nói chẳng đứa nào để ý?"


Jennie chăm chú ngồi vuốt bộ lông mềm mượt của Lily – "Em so đo gì chứ, có chị nghe lời em là được rồi".


Không nghe được tiếng Lisa trả lời, Jennie quay đầu nhìn thì lại thấy Lisa ngây ngốc bưng nồi canh đứng đó, mặt dần dần đỏ lên, môi mấp máy gì đó không biết.


"Em vẫn còn ngượng cơ đấy" – Jennie đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, xem xét vài món Lisa đã làm.


"Không.. có..." – Lisa cúi đầu múc canh cho nàng, không thèm để ý đến dáng vẻ trêu chọc của Jennie nữa.


"Lisa nhà chúng ta thật đáng yêu" – Jennie chớp chớp mắt rồi lại vui vẻ bật cười.


Cảnh tưởng quen thuộc mỗi ngày lại diễn ra... bữa ăn sáng của gia đình Manoban ngập tràn ánh nắng ấm áp và chứa đầy tiếng cười...


Đều đặn hằng ngày, sau khi ăn sáng xong Jennie đều cùng Lisa đến bệnh viện để kiểm tra và tập vật lý trị liệu. Tuy là xương cột sống của Lisa bị tổn thương nhưng đã không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, chỉ tiếc là cơ thể không còn dẻo dai và linh hoạt như trước đây nữa.


Dù cả hai không còn cơ hội đứng trên sân khấu, Lisa cũng chưa từng nói về việc này nhưng Jennie vẫn có thể cảm nhận nỗi buồn và sự gượng gạo trong ánh mắt cô. Niềm đam mê của Lisa là nhảy múa, niềm vui thích của cô là được đứng trên sân khấu, thế nhưng tất cả khát vọng đó lại dùng để đánh đổi lấy những ngày tháng yên bình và vui vẻ đơn giản như thế này thôi.


Có phải cái giá này quá lớn rồi không?


"Jennie... em đã đắm chìm trong 1 giấc mơ đẹp. Nơi ấy có chị, có em và con của chúng ta nữa. Ba người một nhà chúng ta sống yên yên ổn ổn qua từng ngày tháng. Hạnh phúc ấy thật sự làm em không muốn tỉnh lại.


Chỉ là trong mỗi giấc mơ em đều cảm nhận được giọng nói tha thiết, em đã đau đớn vì một giọng nói quen thuộc, thanh âm ấy nghe rất xót xa... Lúc đấy em chỉ muốn bừng tỉnh để nhìn xem giọng nói đấy là của ai mà lại khiến em đau lòng như vậy...


Bây giờ em đã tỉnh lại rồi, em càng không muốn chị vì em mà đau lòng. Chị phải vui vẻ, phải hạnh phúc giống như em, bởi vì ước mơ của chúng ta không còn là mộng tưởng nữa rồi..."


Jennie ngẫm nghĩ trong lúc quan sát Lisa ở phía xa xa. Cô chống tay lên thanh sắt, cố nén đau nhức, từ từ tập theo bác sĩ. Gương mặt cô đổ đầy mồ hôi nhưng chốc chốc lại nhìn nàng mỉm cười.


"Jennie à" – Lisa thấy Jennie nhìn về phía mình thì liền vẫy tay, xém tí đã trượt chân té ngã.


"Cẩn thận!" – Nàng liền chạy đến đỡ cô, nhìn Lisa không sao thì mới yên tâm thở nhẹ - "Em đó..!"


Lisa chớp chớp mắt tinh nghịch. Thấy bài tập đã sắp hoàn thành, Jennie lau đi lớp mồ hôi trên trán Lisa rồi dịu dàng nói – "Chị đi mua nước cho em. Chờ một lát".


Lisa gật đầu rồi ngoan ngoãn tập theo từng động tác mà bác sĩ hướng dẫn. Một lát sau khi cô trở về chỗ ngồi vẫn chưa thấy Jennie quay lại, thay vào đó là một người đàn ông xa lạ ngồi cuối băng ghế, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.


Lisa không để ý nhiều, cầm lấy khăn chầm chậm lau lên mặt. Trong phòng tập yên lặng một lát thì người kia bỗng lên tiếng – "Cô đã khỏe hơn nhiều rồi nhỉ?"


Lisa nâng mắt nhìn người đàn ông, anh ta đội nón lưỡi trai che đi nửa gương mặt, ánh mắt cũng không nhìn về phía cô – "Anh... đang nói chuyện với tôi?"


Thấy anh ta gật gật đầu, Lisa nghi hoặc hỏi – "Xin lỗi... nhưng chúng ta quen nhau sao?"


Lúc này anh quay sang nhìn cô, khóe mắt lấp lánh một niềm vui không hề giấu giếm – "Cô không biết tôi đâu... nhưng tôi đã biết cô từ lúc cô còn là thực tập sinh rồi".


"Anh là phóng viên?"


Thấy anh ta gật đầu, ánh mắt Lisa liền lạnh xuống – "Tôi không có gì để nói. Các người đừng làm phiền chúng tôi nữa".


Lisa ngay lập tức đứng dậy bước đi, anh ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net