CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như bà hai với bà ba không khịa kháy vợ cậu thì không yên đó mà. Vợ cậu hiền nên không nói, chứ Lạp Lệ Sa này thì cần phải nói để đòi là công đạo cho vợ mình.

"Sanh con lúc nào sanh chả được hở má hai má ba? À mà con thấy chị hai dìa nhà này trước vợ con, sao hông thấy hai má hối thúc chỉ sanh trước đi? Chứ nhà này có người mần dâu cả chục năm trời mà cũng có sanh đẻ gì được đâu đa!"

Bà hai với bà ba nghe vậy mà tức tới nghẹn họng, cậu ba nói một câu mà đâm chọt hết cả hai bà, nghe hả dạ dễ sợ hà. Vợ chồng Thừa Dân ngồi không cũng bị dính đạn, lập tức trở thành chủ đề để cả nhà bàn tán.

"Cha thấy thằng Lệ Sa nói cũng có lý đó! Thằng Dân với vợ nó cưới nhau sắp gần năm rồi mà hai đứa bây chả thấy có động tĩnh chi hết dị? Hai đứa bây có chiện chi hông?"

"Dạ tụi con...cũng đang đợi thưa cha! Con cái là lộc trời ban, mình đâu biết trước được đâu cha!"

Thừa Dân nói để chữa cháy tình hình, chứ vấn đề này anh cũng đang trăn trở rất nhiều. Không biết hai vợ chồng có gặp vấn đề gì không, chứ cả năm rồi cũng chưa thấy có tin tức gì. Chuyện chăn gối thì Thiện Mỹ vợ anh có hơi không tình nguyện một chút nhưng cũng chịu hợp tác, chắc tại ông trời chưa cho cơ hội hai người có con.

Mợ hai Thiện Mỹ liếc sang nhìn vợ chồng cậu mợ ba ân ân ái ái, ngọt ngào đút nhau từng miếng cơm mà thấy nuốt không trôi. Rồi mợ ấy nghĩ tới chuyện gì đó, khẽ nhếch môi cười nguy hiểm.

Ăn cơm xong thì ai về buồng nấy để chuẩn bị đi ngủ. Ở buồng của cậu mợ ba, đèn dầu vẫn còn chưa tắt. Hai người đang ôm ấp nhau thân mật, Trân Ni thì ngồi dựa vào lòng người thương, chăm chú lắng nghe cậu đọc sách. Chợt nàng nhớ lại chuyện hồi nãy bà hai với bà ba nói, khẽ buông câu thở dài.

"Hửm? Em sao dị mình? Tự nhiên lại thở dài?"

"Em thấy lo quá mình ơi! Lỡ như...chị hai có thai rồi, má hai dới má ba lại quay sang hối em thì em biết mần sao đây? Vợ chồng mình có con được đâu..."

"Em yên tâm! Có tui ở đây thì hông có ai dám bắt bẻ em cái chi hết á!"

"Nhưng mà lâu dài thì cũng đâu có được! Em sợ mình vì em mà chịu mấy lời lẽ hông hay, tụi mình sống dị với nhau là được rồi, nhưng người khác thì đâu có thấy dị..."

Lệ Sa nghe vậy cũng thấy xót xa cho phận mình với Trân Ni. Tại sao lại có cái quy luật lấy chồng rồi phải sanh con? Bộ có con thì gia đình mới hạnh phúc ha gì? Cậu ở với mợ ba như vậy cũng thấy đủ hạnh phúc rồi chứ cần con cái chi nữa.

"Tui xin lỗi mình...Mình cưới tui là thiệt cho mình, mình phải nghe mấy lời khó nghe. Tui hứa sẽ luôn yêu thương trân trọng mình, sẽ hông làm cho mình phải khổ vì tui đâu!"

"Em cảm mơn mình! Em chỉ cần mình thương em thôi, em chẳng mưu cầu thêm điều chi nữa hết..."

Bên ngoài trời đêm khuya thanh vắng, có hai bóng người một nam một nữ đứng làm cái chuyện gì đó rất chi là mờ ám. Người đàn bà sắc mặt lạnh lẽo, nụ cười trên môi quỷ dị vì đa mưu khiến ai nấy nhìn thấy cũng rùng mình.

"Chiện tui kiu anh mần, anh mần xong chưa?"

"Tui mần rồi! Coi bộ cũng dễ lắm đa! Tui hông có đợi được nữa, tui cần phải giành lại cái gì thuộc về mình!"

"Anh chỉ cần nghe lời tui, thứ gì của anh rồi cũng sẽ thuộc dìa anh. Với lại...tui đang có chiện khác cần nhờ tới anh!"

Bàn tay người đàn bà đó lả lướt trên lồng ngực của người đàn ông, cả hai người dính nhau sát rạt, hơi thở của người đàn ông trở nên gấp gáp vì kiềm chế dục vọng đang trỗi dậy trong lòng mình.

"C-Cô mần cái chi dị hử?! Tui...Tui sẽ hông làm chi có lỗi với người tui thương đâu nha!"

"Anh còn giả vờ cái chi nữa hở? Người ta thương anh hay chỉ có anh là thương người ta? Anh nghĩ người ta còn giữ gìn trinh tiết cho anh hay sao?"

Người đàn ông bị đánh phủ đầu, trong phút giây ngắn ngủi khó lòng nào kiềm nén bản tính háo sắc của một người đàn ông nên đã bất ngờ vồ lấy ôm thật chặt người đàn bà vào lòng mình. Ở trong lùm cây xào xạt, lâu lâu lại phát ra những âm thanh của tình dục hết sức là kích thích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net