CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                     

Mấy ngày sau đó, cậu ba xin phép với cha mẹ đẻ cho cậu được dẫn Trân Ni đi chơi xa. Nàng cũng chẳng biết Lệ Sa định dẫn nàng đi đâu, chẳng phải lên Gia Định để thăm Trí Tú và Jennie, mà đi tới một vùng nào đó rất lạ lẫm. Xe của cậu ba đậu trước cổng của một căn dinh thự sang trọng, tiếng cậu ba vọng lớn vào trong để gọi người ra mở cửa.

"Mình ơi! Nhà này...là của ai dị mình?"

"Nhà của tui đó! Sắp tới chúng ta sẽ ở tạm chỗ này!"

Trân Ni thấy có gì đó không đúng ở đây. Lệ Sa sở hữu một căn dinh thự xa hoa từ khi nào mà sao nàng không hề hay biết, mà rốt cuộc tại sao lại phải ở đây.

"Em chịu khó ở lại đây nhen, mơi mốt tui sẽ đón má của em dọn tới đây sống luôn!"

"H-Hở? Bộ có chiện chi dị mình? Mình...nói cho em biết có được hông?"

Bộ dạng của mợ ba vừa gấp gáp vừa sợ hãi. Lệ Sa ôn nhu vỗ về trấn an vợ mình rồi tìm lời để giải thích cho nàng hiểu.

"Tui được hay tin hiện tại có người muốn hãm hại tui, mà họ muốn làm hại người thân xung quanh của tui trước. Tui sợ em cũng như má gặp chiện nên tạm đưa hai người tới đây để lánh mặt một thời gian!"

"E-Em hông thể bỏ mặc mình được! Có gì vợ chồng mình cũng đối mặt, em hông sợ đâu mình! Mình đừng bỏ em..."

"Tui có nói là sẽ bỏ em đâu! Đợi khi nào tui giải quyết xong hết thì tui sẽ rước em dìa ở dới tui! Em đừng lo nhen Trân Ni!"

Lệ Sa đã nói như vậy thì biết làm sao giờ, nàng chỉ biết gật đầu đồng ý. Cậu ba híp mắt cười, ôm lấy nàng thật chặt.

"Sáng giờ em đi đường có mợt lắm hông mình?"

"Dạ...hông! Hồi nãy em có chợp mắt được một xíu nên hông thấy mợt lắm!"

"Hehe! Dị...em chiều cậu hôm nay hen?"

Cậu ba mỉm cười xảo trá, khoái chí cởi hết quần áo trên người mình trước ánh mắt ngỡ ngàng của Trân Ni.

"M-Mình mần cái chi kì cục dị?? Lỡ người làm thấy được là nhục chết đó đa!"

"Hừ! Hông có lệnh của tui thì hông có đứa nào dám đặt chân lên nhà trên này đâu nha! Hôm nay tui nhất định...sẽ khiến cho mình phải sung sướng, quấn chặt lấy tui ở mọi nơi trong căn nhà này!"

"Á!! L-Lạp Lệ Sa !! Mình...kì quá à! Ah...hông được đâu mà! Em...Em mắc cỡ lắm mình ơi! Ưm..."

-

Cậu ba Lệ Sa quay trở về Vĩnh Long chỉ có một mình, mặt mày cậu hầm hầm như muốn giết người tới nơi. Bùi Châu Hiền nhìn thấy Sáp Kỳ không được vui nên mới quan tâm hỏi han.

"Cậu ba! Sao cậu dìa có mình ên dị? Chị Trân Ni đâu rồi cậu?"

Lệ Sa ngó nhìn thấy Thiện Mỹ đang đứng thập thò sau tấm màn the, cậu bắt đầu nổi giận đập tay xuống bàn một cái bốp thật lớn khiến cho Châu Hiền giật mình.

"Hừ!! Sau này em đừng có nhắc tới người đàn bà đó trước mặt cậu nữa! Chứng nào tật nấy, đi dới tui mà trong đầu cứ tơ tưởng tới cái thằng cha thầy giáo kia. Bây giờ nó còn có ý định giải cứu cho thằng nhân tình của nó rồi hai đứa dắt nhau bỏ trốn kia kìa!!"

                                         

             
                       

Mợ hai nghe vậy cũng bất ngờ lắm. Mới mấy ngày trước còn thấy cậu ba với Trân Ni mùi mẫn với nhau, bây giờ lại nói đoạn tuyệt quan hệ, có thật sự dễ dàng thế không.

"Châu Hiền ! Em hông được giống dới con đàn bà đó, phải chung tình dới tui. Tui mà biết em cũng lừa dối tui thì hông xong dới tui đâu đa!"

"C-Cậu ba, em nào có gan dám mần chiện có lỗi dới cậu! Em...chỉ có cậu ba thôi!"

Lệ Sa nghe vậy nên mặt mày đã hết căng thẳng, cậu vươn tay kéo Châu Hiền ngồi vào lòng mình, dụi dụi mặt vào cổ của cô ấy.

"Tối nay tui qua buồng của em. Nhớ tắm rửa thơm tho đợi tui đó nhen!"

"Cậu này~ Mần cái chi mà kỳ khôi à!"

Nói rồi Châu Hiền ngại ngùng đánh yêu vào lồng ngực của cậu, cô đứng dậy chạy đi về phía gian sau của nhà. Thiện Mỹ vẫn cứ đứng thập thò ở chỗ cũ, Lệ Sa khẽ liếc một cái rồi hừ lạnh.

"Đàn bà đúng là đàn bà! Chẳng ai có thể mang tới hạnh phúc cho mình chi hết!"

Cậu ba ngã lưng ra sau, vô tình bắt gặp mợ hai cũng đang nhìn mình nên nhếch môi cười, vẫy tay ra hiệu kêu mợ ra đây với cậu.

"Chị hai! Sao chị lại đứng thập thò ở đó chi dị?"

"À...hồi nãy tui có nghe chiện cậu kể dới mợ ba nhỏ, có thiệt hông đa?"

"Hừ! Con đàn bà quê mùa đó chẳng xứng dới tui đâu, tui bỏ quách nó rồi! Chỉ có những người xinh đẹp và quyến rũ như chị hai đây...mới hợp dới tui thôi!"

Thiện Mỹ nhìn cậu bằng cặp mắt kinh ngạc, thái độ và lời nói của Lệ Sa hôm nay dành cho mợ khác hẳn lúc trước. Cậu ba nháy mắt đưa đẩy với mợ hai, kéo tay mợ ngồi xuống cạnh mình.

"Chị mang thai có cực dữ lắm hôn? Tui thấy anh hai cứ đi mần ăn miết, chẳng quan tâm tới chị gì hết. Chắc chị tủi thân lắm đúng hông?"

Mợ hai mừng như mở cờ trong bụng vì cậu ba đã có cái nhìn khác về mợ. Có lẽ Lệ Sa giờ đã suy nghĩ sáng suốt rồi, không còn mê muội Kim Trân Ni kia nữa.

"Tui cũng khổ thân lắm đó cậu ba~ Có chồng mà cứ như hông có dị, Thừa Dân cứ đi miết chẳng lo lắng gì đến mẹ con của tui..."

"Tội nghiệp cho chị hai quá...Nếu vợ tui có thai là tui cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa luôn đó đa!"

Lệ Sa nở nụ cười gian xảo, cậu ba ghé sát vào tai của mợ hai rồi thì thầm to nhỏ.

"Sau này chị có thể cho tui là cha nuôi của đứa nhỏ được hông đa? Đứa nhỏ...chắc chắn sẽ xinh đẹp giống như má nó dị đó nhen!"

"Cậu ba cứ khéo nịnh người ta~"

"Hơi~ Nếu tui chịu tin lời của chị hai nhắc nhở thì đâu có bị con đàn kia cắm cái sừng bự chảng trên đầu dị chứ!"

Mợ hai nở nụ cười rù quyến, dán cả cơ thể lên người cậu ba, ưỡn ẹo trên người cậu như con rắn không xương.

"Thôi cậu ba đừng nghĩ tới nó nữa, mắc công rước bực tức vào thân hen cậu!"

           

             
                       

Lệ Sa gật gù, hai tay choàng qua ôm lấy Thiện Mỹ kéo sát vào mình.

"Hình như...ngày mốt anh hai hông có nhà đúng hông chị?"

"Đ-Đúng rồi đó cậu ba! Mà...có chi hông cậu?"

"Tối ngày mốt, tui đợi chị ở ngoài cái chồi gần nhà mình, chị nhớ ra đó gặp tui nhen~"

Thiện Mỹ thoáng đỏ mặt, rút mặt vào lòng của cậu ba.

"Cậu ba nóng lòng dị sao hở? Hồi trước cậu lạnh lùng dới tui quá đa..."

"Hồi trước tui bị con đàn bà đó cho ăn bùa mê thuốc lú nên mới hông nhận ra cái tình của chị cho tui. Với lại...cơ thể của chị hai chắc chắn rù quyến hơn cô ta, khiến cho tui mê mẩn hông dứt luôn đó đa!"

"Lệ Sa  cứ ghẹo người ta~ Bữa đó nhớ tắm rửa thơm tho rồi hẳng ra ngoải nhen!"

Cậu ba gật đầu, quay tới quay lui không thấy ai thì bất ngờ cúi xuống hôn lên má của mợ hai một cái rồi ba chân bốn cẳng chạy đi vào trong. Mặt mày Thiện Mỹ đỏ như trái cà, mợ cười khoái chí sờ vào chỗ vừa được cậu hôn.

-

Đêm canh Tý, ngoài đường tối đen như mực, vậy mà vẫn có bóng dáng của người đàn bà thập thò cầm đèn dầu đi ra ngoài cái chồi cách nhà hội đồng Lạp không xa, đó chính là mợ hai Thiện Mỹ. Bữa nay Thừa Dân không có nhà, mợ hí hửng sửa soạn từ sớm để đi tò te tú tí với cậu ba. Mợ chọn cái đầm ngủ bằng lụa vô cùng mát mẻ, để lộ làn da trắng như sứ, đảm bảo tối nau cậu ba chết mê chết mệt cho mà xem.

Lệ Sa đã đợi ở ngoài chồi từ trước, lúc nhìn thấy mợ hai tí tởn mở cửa đi vào, môi cậu khẽ cong lên một nụ cười. Cậu ba đứng dậy tiến tới gần người phụ nữ đó, dang tay ôm lấy mợ từ phía sau.

"Người của chị thơm quá đa! Mà lúc nào chị cũng ăn mặc hở hang như dị trước mặt anh hai hở?"

"Có đâu~ Người ta chỉ ăn mặc đẹp như dị ở trước mặt Lệ Sa thôi đó nha!"

Mợ hai mỉm cười rạng rỡ, nụ cười vô cùng rù quyến khiến cho ai nhìn đều thấy lòng chao đảo. Thiện Mỹ đang rất nóng lòng để được âu yếm với người thương, mợ hai quay lại vòng tay choàng qua cổ cậu ba, kéo cậu sát lại gần mình tới nỗi hai đôi môi suýt chút nữa chạm vào nhau.

"Lệ Sa  muốn bắt đầu ngay luôn hông~"

"Ờ...ừm, tui có cái này cho e-em, lại đây dới tui đi!"

Lệ Sa ôm lấy eo mợ hai tiến tới cái bàn, trên đó có đặt hai chén nước màu đen òm trông rất kinh dị. Cậu ba cầm một chén đưa trước mặt Thiện Mỹ, chỉ thấy mợ ấy nhăn mặt né ra vì cái mùi khó ngửi của nó.

"Ui mèn ơi! Cái này là cái chi mà khó ngửi dữ dị Lệ Sa?"

"Người ta nói đây giống như là...thuốc kích dục ở phương Tây dị đó! Tui dới em uống hết chén nước này, đảm bảo sẽ khiến em...dục tiên dục tử dưới thân tui đó nhen!"

Mợ hai Thiện Mỹ nghe được mấy lời ngon ngọt của Lệ Sa nên cũng ngoan ngoãn làm theo ý cậu, nhận lấy chén 'nước thần' đó uống hết một hơi vào bụng. Mợ nhìn thấy cậu ba uống xong thì vội vã kéo cậu ngã nhào xuống miếng trải trên ván ngựa. Lệ Sa khó khăn xoay sở khi môi mợ hai đang hôn loạn trên mặt của cậu, cậu ba ôm lấy người nằm trên rồi nhanh chóng xoay lại nắm thế chủ động. Đôi môi của Thiện Mỹ đỏ mọng và bóng bẩy, nhòe đi hết lớp son mà mợ vừa bôi cách đây không lâu.

"L-Lệ Sa  ơi! Tự nhiên em thấy...chóng mặt quá đa!"

"À chắc thuốc mạnh quá đó em! Hay em cứ nằm yên đi, để tui 'phục vụ' cho em hen?"

Đầu óc Thiện Mỹ quay cuồng, tay chân thì vô lực chẳng thể làm được gì. Mợ chỉ cảm nhận bàn tay của Lệ Sa đang lướt trên cơ thể mình, cậu ba kéo dây áo xuống ngang vai mợ sau đó thì...mợ rơi vào trạng thái mất đi nhận thức vì ngấm thuốc.

Khi nhìn thấy Thiện Mỹ đã bất tỉnh, Lệ Sa vội đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo của mình. Mặt mày cậu ướt nhẹp mồ hôi vì căng thẳng, chắp hai tay khấn lạy đủ đường.

"Mô Phật! Con cảm mơn ông trời đã cứu con khỏi chiến này! Chứ vợ con mà biết con mần ba cái chiện này chắc cổ thôi con luôn quá! Huhu..."

"Con lạy trời lạy đất, mong bề trên chứng giám cho Lạp Lệ Sa con hoàn toàn trong sạch, chẳng có cái chi trái đạo dới người phụ nữ này hết! Anh hai ơi, em mong anh hiểu cho em nhen, em chỉ muốn cứu gia đình mình thôi à..."

Vừa hay lúc đó bên ngoài có tiếng đập cửa, khiến cho hồn vía cậu ba muốn bay lên trời. Cũng may đó là Châu Hiền, cậu mới yên ổn thở phào nhẹ nhõm.

"E-Em ơi! Cổ ngấm thuốc rồi đó! Mèn ơi! Cổ bạo dữ thần, xém tí nữa tui bị cổ 'hại đời' rồi đó!"

"Cậu hông đi hại đời con gái nhà người ta thì thôi chứ ai dám mần chi dới cậu hở cậu ba?"

Lệ Sa cứng họng trước câu nói của Châu Hiền. Cô ấy nói vậy vì cũng thấy có chút ghen trong lòng, nãy giờ đứng rình bên ngoài muỗi cắn muốn chết, mà còn phải chứng kiến cảnh cậu ba ân ái với mợ hai Thiện Mỹ, làm cô suýt chút nữa không giữ bình tĩnh mà xông vào phá hư chuyện rồi.

"Dị là mợ hai đã dính bẫy của tụi mình rồi đó cậu! Cậu cứ làm cho mợ ấy mất cảnh giác thì chiện của mình mới thành công sớm được!"

"Em cũng mưu sâu kế độc dữ hen Châu Hiền? Mà...Mà tui sợ lắm em ơi! Lỡ như có hôm nào cổ tấn công dồn dập quá sao tui đỡ được? Rồi lỡ...lỡ cổ phát hiện ra thân phận của tui luôn rồi sao?"

"Cậu yên tâm! Em theo dõi hai người sát sao, nếu có chiện nguy cấp em sẽ chạy ra giải cứu cho cậu hen?"

"Cảm mơn em nhiều lắm Châu Hiền!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net