19 - Mối thù cách đây mười sáu năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, bọn họ từ biệt thành chủ Lý Thái Dung và Thương Thái Lang rồi ngự kiếm trở về nhà.

Lý Đế Nỗ muốn nói chuyện với Tại Dân, nhưng y lại thằng thừng tránh mặt hắn. Y hóa trở lại hình hài hồ ly, yên lặng để Lý Đế Nỗ bế mình về Lý gia, sau khi về đến nơi liền hai ba bước chạy đi mất, mặc kệ Lý Đế Nỗ gọi theo đến khản cổ.

Tại Dân trốn lên cây đào quen thuộc, nhắm mắt thở dài. Y cho rằng Lý Đế Nỗ chỉ là nhất thời hành động như vậy mà thôi, nụ hôn đó đối với hắn không có ý nghĩa gì cả, hắn sẽ sớm quên nên y cũng không cần quá để tâm làm gì. Chỉ cần y im lặng, Lý Đế Nỗ cũng sẽ không nhắc đến nữa, bọn họ sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Như vậy thì cuộc sống của Lý Đế Nỗ sẽ không bị y làm cho đảo lộn, hắn có thể tiếp tục bình yên làm Lý đại công tử như trước, chẳng cần e ngại trăm lời bàn tán dị nghị của tu chân giới.

Tại Dân tự nhủ với mình như vậy, nhưng trong lòng lại không sao kiềm chế được nỗi tủi thân và buồn bã.

Y không biết Lý Đế Nỗ nghĩ gì, cũng không có cơ hội để biết, bởi tình hình của các tứ đại gia tộc đang trở nên rối ren hơn bao giờ hết. Lý gia chủ đã tuổi cao sức yếu, linh lực tuy mạnh mẽ nhưng phong độ đã không còn như trước, Lý Đế Nỗ thân là người thừa kế, phải dốc hết sức cùng ông củng cố phong ấn của ác thú Hỗn Độn, đồng thời gấp rút dạy bảo các môn đệ nhỏ tuổi, quả thực là vô cùng bận rộn. Tinh thần của các gia tộc tu tiên luôn trong trạng thái căng thẳng, đề cao cảnh giác, chỉ sợ ác thú sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Đã trải qua ba mươi năm yên bình, giờ đây nguy hiểm lại đột ngột ập tới khiến bọn họ đều nhất thời không kịp trở tay, vô cùng hoảng loạn.

Ngày nào Lý Đế Nỗ cũng thức dậy từ sáng sớm, rồi chỉ trở về khi mặt trăng đã lên cao. Tại Dân không muốn vướng chân hắn liền gia nhập đội canh gác của Lý gia, ngày nào cũng canh giữ kết giới, đề phòng kẻ địch tấn công. Y thường đi tuần trong hình hài hồ ly, đám môn đệ Lý gia vẫn coi y là sủng vật của Lý Đế Nỗ nên đối xử với y hết mực cung kính. Mỗi ngày cứ trôi qua trong căng thẳng như vậy khiến Tại Dân ngày càng mệt mỏi, u sầu.

Ác thú Cùng Kỳ đã bỏ trốn, nhưng hành tung của nó lại vô cùng bí ẩn, không khoa trương và tàn bạo như trong ba mươi năm về trước. Điều này chỉ càng khiến tứ đại gia tộc thêm phần lo sợ: không biết nó đang ấp ủ mưu mô gì, chờ thời cơ nào để tác oai tác quái? Nếu như nó cứ hung hãn lộ diện thì dễ rồi, Hoàng gia sẽ có thể đi truy bắt nó ngay lập tức. Nhưng lần này nó lại quá sức thông minh quỷ quyệt, lẩn trốn kĩ lưỡng, khiến không chỉ Hoàng gia mà cả tu chân giới đều vô cùng hoang mang.

Cứ cách vài ngày, các tiên tộc nhỏ lại cử người tới Lý gia báo cáo tình hình, nhờ vậy mà Tại Dân cũng biết được đôi phần về thế cục hiện tại. Công tử Tiêu Đức Tuấn của Tiêu gia đã đi khắp nơi dò la tình hình, nhưng kết quả thu được chỉ là một con số không. Đám người Trương Duệ Ân, Chung Thần Lạc thường xuyên phải ra ngoài trừ yêu, bởi việc Cùng Kỳ trốn thoát đã nhanh chóng kích động ác tâm của một vài loại yêu quái, khiến bọn chúng ngày càng ngông cuồng. Mặt khác, phía thành Bảo Dương hoàn toàn không tìm được giấu vết gì của kẻ tu tà thuật, việc điều tra hung thủ muốn sát hại Lý Đế Nỗ cứ thế đi vào ngõ cụt. Cùng với Lý gia, Mã gia và Trịnh gia đều đang dốc hết linh lực để bảo vệ phong ấn đồng thời tăng cường canh gác, không một phút nào dám ngơi nghỉ.

"Bọn yêu quái ngày càng lộng hành. Chúng ta trước đây chỉ dăm bữa nửa tháng mới đi trừ yêu một lần, còn bây giờ thì ngày nào cũng có dân thường đến cầu cứu." Phác Chí Thịnh tới Lý gia thăm Tại Dân liền tiện miệng kể. "Mới chỉ một ác thú tự do lộng hành mà yêu khí đã đủ để kích động hàng trăm loại yêu quái, ta không dám tưởng tượng..."

"Ngươi đừng nói linh tinh." Tại Dân an ủi. "Các gia tộc đều dốc lòng bảo vệ phong ấn, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ngươi nói xem, Tại Dân, rốt cuộc là kẻ nào đứng sau tất cả những chuyện này?" Phác Chí Thịnh thở dài.

"Ngươi hiểu rõ tu chân giới hơn ta, sao ngươi không thử nói xem?" Tại Dân đáp lời.

Phác Chí Thịnh im lặng một lúc lâu, sau đó do dự nhìn Tại Dân. "Ngươi phải hứa không được kể với ai nhé."

Tại Dân nghiêng đầu. "Kể cả Trịnh gia chủ sao?"

"Đặc biệt là huynh ấy." Phác Chí Thịnh nhấn mạnh. "Nếu Tại Hiền huynh biết chuyện, huynh ấy sẽ chỉ càng thêm đau đầu."

Thấy vẻ mặt của Phác Chí Thịnh, Tại Dân liền gật đầu. "Ta hứa. Ngươi nói đi."

Phác Chí Thịnh đưa mắt nhìn quanh.

Bọn họ đang ở trong địa phận của Lý gia, nhưng hiện tại là giờ lên lớp, các môn đệ nếu không học bài thì cũng đi tu luyện, vô cùng vắng vẻ. Xác định rằng không có người ở xung quanh, Phác Chí Thịnh mới ra hiệu cho Tại Dân ghé lại gần.

Những khi không phải canh gác thì Tại Dân luôn ở trong hình hài con người, y vuốt phẳng lại y phục, ngồi sát vào bên cạnh Phác Chí Thịnh. Phác Chí Thịnh mân mê chuôi kiếm, nói với Tại Dân. "Ngươi có nhớ ta đến từ đâu không?"

Tại Dân nhìn theo tay nó, liền thấy gia huy hình hoa sen được chạm trổ trên chuôi kiếm khảm ngọc đen. Đây đương nhiên không phải là gia huy của Trịnh gia.

Tại Dân khẽ nói. "Ngươi là người của Phác gia."

Mười sáu năm trước, khi Phác Chí Thịnh chỉ là một đứa trẻ, toàn bộ Phác gia đã bị một kẻ tu quỷ đạo giết hại toàn bộ. Khi ấy, Phác phu nhân đã kịp thời giấu nó vào trong thùng gạo nên mới có thể cứu nó một mạng, khi Trịnh gia chủ chạy đến, Phác Chí Thịnh đã sợ hãi đến ngất đi. Nỗi đau buồn và hoảng loạn khiến Phác Chí Thịnh hoàn toàn không có chút kí ức nào về kẻ đã sát hại gia đình mình, Phác gia cứ thế mà trở thành gia tộc lụi bại. Trịnh gia chủ đem Phác Chí Thịnh về Trịnh gia nuôi nấng, Trịnh Tại Hiền cũng coi nó như đệ đệ ruột thịt. Mười sáu năm qua đi, vụ việc từng gây xôn xao khắp tu chân giới này cũng dần dần chìm vào quên lãng.

Phác Chí Thịnh gật đầu, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm. "Ngươi không cảm thấy chuyện này quá kì lạ sao, Tại Dân?"

Tại Dân dè dặt hỏi. "Có phải ngươi cho rằng, kẻ đã giết hại gia đình ngươi và kẻ này là cùng một người?"

Phác Chí Thịnh nhíu mày. "Sau này khi ta lớn hơn thì nghe Tại Hiền huynh kể, bọn họ cũng không thể điều tra thêm bất cứ điều gì về hung thủ đã làm hại gia tộc ta. Hắn đột ngột xuất hiện, tàn sát Phác gia rồi đột ngột biến mất, không có thêm một động thái nào khác. Phải chăng sau mười sáu năm, hắn đã trở lại?"

Lời Phác Chí Thịnh nói không phải là không có lý.

Tu quỷ đạo, tà thuật được coi là đại nghịch bất đạo, là việc bị cấm kỵ tuyệt đối trong tu chân giới. Tà thuật sử dụng linh hồn và những nguồn sức mạnh đến từ cõi âm, tuy mạnh nhưng khó kiểm soát, lại chuyên dùng để hại người, thậm chí nếu không cẩn thận còn có thể bị phản chú mà hồn phi phách tán. Vì lẽ đó mà người của tu chân giới vô cùng dị nghị tà thuật, hàng trăm năm nay, chưa từng có kẻ nào dám đi theo con đường sai trái này.

Kẻ đã sát hại Phác gia là người đầu tiên.

Lúc bấy giờ, sự việc này đã khiến tu chân giới bị một phen chấn động lớn. Tu quỷ đạo đã là tội đáng chết, kẻ này lại ngang nhiên tàn sát cả một gia tộc, làm sao có thể dung thứ? Trong nhiều năm trời, các gia tộc đã điều tra, truy bắt gắt gao kẻ phản nghịch này, nhưng kết quả thu về chỉ là con số không.

Mười sáu năm sau, lại có một kẻ tu tà thuật xuất hiện, ngang nhiên tấn công vào Hoàng gia, phá bỏ phong ấn Cùng Kỳ. Nếu hai kẻ này không phải là một thì cũng có khả năng, bọn chúng đã thông đồng với nhau. Bởi lẽ, kẻ có bản lĩnh tu quỷ đạo đến mức mạnh mẽ như vậy, trên đời này có thể có bao nhiêu người chứ?

Tại Dân nhìn bàn tay đã siết chặt chuôi kiếm đến nổi đầy gân xanh của Phác Chí Thịnh, lặng lẽ nói. "Nếu ngươi đã có suy đoán như vậy, vì sao không nói cho Trịnh gia chủ biết? Dù đúng hay sai thì đó cũng có thể là manh mối."

Phác Chí Thịnh lắc đầu. "Tình hình lúc này đã căng thẳng lắm rồi, ta không nên làm phiền huynh ấy."

"Vì sao lại là làm phiền? Ngươi là đệ đệ của huynh ấy kia mà."

"Tại Dân, ta đã ăn nhờ ở đậu Trịnh gia mười sáu năm nay, sao có thể để tư thù cá nhân làm ảnh hưởng đến huynh ấy nữa? Đây là mối thù của riêng Phác Chí Thịnh ta, không liên quan đến Trịnh gia." Phác Chí Thịnh nói.

Tại Dân nhìn nó, đột nhiên cảm thấy, đứa trẻ này thật cô độc. Dẫu đã sống ở phủ Trịnh gia mười sáu năm nhưng Phác Chí Thịnh vẫn luôn coi mình là người ngoài, luôn cho rằng mình mắc nợ Trịnh gia. Vụ thảm sát tàn khốc mà tu chân giới đã lãng quên, bản thân Phác Chí Thịnh lại không sao quên được. Giờ đây khi có một manh mối nhỏ nhoi, dù là mơ hồ đến mức nào thì Phác Chí Thịnh cũng cương quyết nắm lấy, coi nó như hy vọng cuối cùng để trả thù cho gia tộc.

Hồ ly Tại Dân hiểu chứ, bản thân y cũng đã biết bao lần muốn trả thù cho cái chết của cha mẹ và tỷ tỷ, nhưng y phải trả thù ai đây? Trả thù tứ đại hung thú đã gieo rắc kinh hoàng lên nhân gian, trả thù loài người đã tàn sát tộc của y đến bước đường tuyệt diệt, hay trả thù tu chân giới đã bỏ mặc loài hồ ly tự sinh tự diệt? Ít nhất thì Phác Chí Thịnh còn có một kẻ thù để truy đuổi, còn y, y biết kêu oan, biết trả thù ai đây?

Tại Dân lắc đầu nhẹ một cái để xua những ý nghĩ đen tối đó đi, chuyện đã qua lâu rồi, y không còn muốn ôm mối hận này nữa. Y hỏi Phác Chí Thịnh. "Vậy ngươi định làm thế nào?"

Phác Chí Thịnh nghiêm nghị đáp. "Ta sẽ tự mình điều tra việc này."

Tại Dân thở dài. "Ta không có quyền ngăn cản ngươi, nhưng Chí Thịnh, ngươi nhất định phải cẩn thận đấy."

Phác Chí Thịnh gật đầu. "Ngươi yên tâm, sẽ không có việc gì đâu."

Tại Dân liếc nhìn gia huy trên thanh cổ kiếm của Phác Chí Thịnh, trong lòng không khỏi nhói lên.

Một gia tộc mạnh mẽ hơn năm mươi người bị giết hại toàn bộ chỉ sau một đêm, phải là kẻ đáng gờm đến mức nào mới có thể gây ra tội ác tày trời này? Khung cảnh khi ấy máu me và kinh khủng ra sao, bản thân Tại Dân cũng không dám tưởng tượng.

Nếu đúng như Phác Chí Thịnh nghi ngờ, kẻ này đã trở lại và phá hủy được cả phong ấn của Cùng Kỳ, thì sức mạnh của hắn đã trở nên ghê gớm đến mức nào? Mười sáu năm qua, hắn đã làm gì để tu luyện quỷ đạo tới mức thành thục như vậy?

Phác Chí Thịnh đột nhiên lên tiếng. "Ngươi và Đế Nỗ huynh..."

Không kịp để nó nói hết, Tại Dân đã thẳng thừng gạt đi. "Chẳng có chuyện gì cả, ngươi đừng suy đoán linh tinh."

"Nhưng đêm hôm đó ở phủ Bảo Dương..."

"Ta đã nói là không có gì hết." Tại Dân không tự chủ được mà gắt lên. "Ta không nhắc đến, hắn cũng không bận tâm, ngươi đừng để chuyện đó trong lòng nữa."

Lần này, đến lượt Phác Chí Thịnh nhìn sâu vào mắt y. "Ngươi có đang nói thật lòng mình không vậy?"

Tại Dân nghiêng đầu lảng tránh ánh mắt dò xét của nó. "Đương nhiên là thật."

Lời y nói ra với Phác Chí Thịnh mà lại như đang thuyết phục chính mình.

Phác Chí Thịnh thở dài. "Tại Dân, ta hiểu cảm giác của người, nhưng nếu chỉ vì vậy mà bỏ lỡ hạnh phúc thì có đáng không?"

"Chẳng có hạnh phúc nào cả. Vốn dĩ ngay từ đầu ta đã không nên xuất hiện trong cuộc sống của hắn, càng không nên ở bên cạnh hắn." Tại Dân khẽ nói. "Chỉ cần như bây giờ, ta đã hạnh phúc rồi."

"Bây giờ ngươi hạnh phúc, nhưng sau này thì sao? Đế Nỗ huynh rồi sẽ phải thành thân, sinh con đẻ cái, lúc ấy ngươi cũng sẽ hạnh phúc chứ?"

Tại Dân siết chặt bàn tay, nghẹn ngào đáp lời. "Chuyện của sau này, cứ để sau này rồi suy tính đi."

Trước khi Phác Chí Thịnh rời đi, nó nói. "Ta sẽ đi điều tra chuyện này một mình, ngươi tuyệt đối đừng nói với ai. Khi có manh mối, tự ta sẽ trình bày với tứ đại gia tộc."

Tại Dân gật đầu chấp thuận, rồi nhìn theo cho đến khi bóng dáng Phác Chí Thịnh đã đi xa.

Hai tháng tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng đến đáng sợ.

Phía Hoàng gia vẫn hoàn toàn không có chút manh mối nào về tung tích của Cùng Kỳ. Khắp tu chân giới liên tục tạo sức ép, yêu cầu Hoàng gia phải đưa ra được câu trả lời thích đáng, áp lực đè trên vai Hoàng Quán Hanh vô cùng nặng nề. Hoàng Nhân Tuấn rong ruổi khắp nơi, dùng hàng trăm lá bùa truy vết, thế nhưng vẫn không tìm ra được chút dấu vết nào. Cứ như thể hung thú Cùng Kỳ đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Trong hai tháng này, linh lực của Lý Đế Nỗ đã tăng lên đáng kể, hắn không quản ngày đêm tu luyện, sống chết tìm cách gia tăng sức mạnh, bảo vệ phong ấn. Tại Dân rất cẩn thận không làm phiền hắn, mỗi đêm đều đợi đến khi hắn đã ngủ say mới về phòng, lặng lẽ hóa thành hồ ly để nằm bên cạnh hắn, sáng sớm hôm sau lại rời đi trước khi hắn thức dậy. Bản thân y cũng không hiểu y né tránh hắn để làm gì, y chỉ biết là y không đủ can đảm để đối mặt với hắn. Nhìn gương mặt say ngủ của Lý Đế Nỗ, y lại nhớ đến nụ hôn của bọn họ, trái tim lại đập thình thịch đến nhói đau.

Mỗi lần Trương Duệ Ân đến Lý gia, sóng vai cùng Lý Đế Nỗ, y lại cảm thấy bọn họ thật xứng đôi, cũng lại cảm thấy bản thân thật thừa thãi.

Có một nữ nhân tài sắc vẹn toàn như vậy ở bên, lại có cả cơ nghiệp của Lý gia để kế thừa, Lý Đế Nỗ quả thật không cần đến y, cũng chẳng có thời gian để dành cho y.

Lý Đông Hách về Lý gia thăm cha, nhìn thấy y u sầu liền không khỏi lo lắng. "Tại Dân, có phải trong lòng ngươi có tâm sự?"

Tại Dân ương ngạnh lắc đầu. "Ta không sao."

Lý Đông Hách nghi ngờ nhìn y, nhưng thấy Tại Dân không muốn nhắc đến liền không tiện truy hỏi, chỉ nhanh nhẹn đổi chủ đề. "Ngươi nghĩ giữa Lưu Dương Dương và Hoàng Nhân Tuấn, ai sẽ ngỏ ý trước?"

Lý Đông Hách đúng là Lý Đông Hách, lúc nào cũng thích hóng chuyện thiên hạ bất chấp hoàn cảnh. Tại Dân kinh ngạc. "Là sao chứ?"

"Ngươi không biết sao? Cái tên Lưu Dương Dương ấy có ý với Hoàng Nhân Tuấn từ lâu rồi."

"Ngươi có chắc là vậy không, hay đó chỉ là suy đoán của ngươi?"

"Vớ vẩn, Lý Đông Hách ta là ai chứ? Lại có thể nhầm lẫn những chuyện như thế này sao?"

Tại Dân bật cười. "Vậy theo ngươi, ai sẽ ngỏ ý trước?"

Lý Đông Hách ra vẻ đăm chiêu. "Ta không biết nữa. Lưu Dương Dương thì có thể đấy, nhưng hắn khó đoán chết đi được. Còn Hoàng Nhân Tuấn thì thôi đi, tên tiểu tử này giống hệt huynh trưởng, cứ động đến chuyện tình cảm là ngờ nghệch không ai bằng."

Nhắc đến Lý Đế Nỗ, trái tim Tại Dân lại không tự chủ được mà đập mạnh hơn. "Ngươi nói vậy là sao?"

"Ai nha, vị huynh trưởng này của ta ấy mà, văn võ song toàn, tinh thông tiên phép, cái gì cũng biết, chỉ có chuyện lứa đôi là chẳng biết gì cả." Lý Đông Hách ý tứ nói. "Huynh ấy không bao giờ phải lo nghĩ về chuyện nhân duyên, bởi từ nhỏ đến giờ, nữ nhân vây quanh huynh ấy đâu có thiếu. Tâm trí huynh ấy cũng chỉ một mực đặt vào việc tu luyện, trừ yêu, vốn chẳng quan tâm đến tình cảm lứa đôi, nên vô cùng ngốc nghếch."

"Ngươi dám nói huynh trưởng của mình là ngốc nghếch sao?" Tại Dân nhướn mày.

Lý Đông Hách xua tay. "Ta nói có sai đâu chứ? Huynh ấy chính là rất ngốc, vô cùng ngốc, ngốc không ai bằng."

Tại Dân nhớ đến buổi sáng bọn họ thức dậy ở phủ Hoàng gia, liền không kiềm chế được mà đồng tình.

"Thế nên, Tại Dân này."

Lý Đông Hách đột nhiên nghiêm túc ngồi thẳng người, nhìn vào mắt Tại Dân.

"Ngươi đừng trách huynh ấy, cũng đừng mất hy vọng. Ta tin sẽ có ngày huynh ấy nhận ra mà thôi."

Tại Dân còn chưa kịp phản ứng, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên khắp phủ Lý gia. Một môn đệ nhỏ tuổi khẩn trương gõ cửa, hô lớn. "Mã phu nhân, Tại Dân công tử, xảy ra chuyện rồi!"

"Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?" Lý Đông Hách hỏi.

"Mời hai vị tới sảnh chính, Trịnh gia chủ đang đợi."

Nghe nhắc đến Trịnh Tại Hiền, Lý Đông Hách và Tại Dân không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên đi theo tiểu môn đệ.

Trịnh Tại Hiền đang lo lắng đi đi lại lại ở giữa phòng, Lý gia chủ ngồi ở vị trí gia chủ, Lý Đế Nỗ ngồi bên phải ông. Trông thấy Tại Dân đi tới, Trịnh Tại Hiền gấp đến mức quên cả lễ nghi, vội vã túm lấy y hỏi dồn. "Ngươi có biết Chí Thịnh đang ở đâu không?"

Tại Dân ngơ ngác nói. "Ta không biết. Đã lâu rồi ta không gặp nó."

Trịnh Tại Hiền nghe được câu trả lời liền đau khổ ôm đầu, gần như ngã gục xuống. Lý Đông Hách và Tại Dân đỡ lấy gã, hốt hoảng kêu lên. "Trịnh gia chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhưng chưa cần Trịnh Tại Hiền trả lời, trái tim Tại Dân đã thắt lại. Y nhớ lại lần cuối cùng gặp Phác Chí Thịnh, nỗi bất an ngay lập tức bủa vây tâm trí.

Trịnh Tại Hiền yếu ớt trả lời. "Chí Thịnh gặp nguy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net