(六)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua, Lý Đế Nỗ trừ những lúc bất đắc dĩ phải đến quân doanh ra toàn bộ thời gian đều sẽ ở bên cạnh công chúa nhỏ, chăm nàng từng li từng tí. Không để Lý Đế Nỗ thất vọng, bệnh tình công chúa nhỏ chậm rãi chuyển biến, mỗi ngày một tốt hơn. Đến hôm nay, nàng đã có thể ngồi cùng Lý Đế Nỗ ở thư phòng. Hắn chuyên tâm xử lý công vụ, nàng ở một bên lẳng lặng chép sách.

Những ngày gần đây Lý Đế Nỗ đã bắt đầu hành động. Hắn muốn phế vua, lập tân đế. Ngày nào Chính Tông Đế còn tại vị, ngày đó công chúa nhỏ còn bị đe dọa phải gả đến Tây Quốc. Ngoài mặt hắn vì trấn hưng quốc gia mà phế đi đế vương vô dụng, hư vinh, thế nhưng trong lòng Lý Đế Nỗ biết rõ, hắn chủ yếu là vì tư tình, vì muốn quang minh chính đại ở bên người hắn thương.

Đế vương không đủ phẩm hạnh chỉ là cái cớ, nếu không có nàng, hắn cả đời cũng không có ý định dấy quân. Bởi bằng quyền lực và địa vị của phủ Lý Thân Vương hiện tại, hắn chẳng khác gì làm vua một cõi, cớ gì phải phá vỡ lời thề của tổ tiên rồi lại đem ngai vàng dâng cho kẻ khác?

Lý Đế Nỗ không cần ngôi vị đó. Vì hắn biết rõ, lòng hắn chẳng những không hề rộng lớn  mà lại còn chật hẹp vô cùng, chỉ đủ để chứa duy nhất một người. Mà ngai vị đó thì lại không dành cho những kẻ chung tình. Một khi đã ngồi lên ngai vàng, ắt sẽ đến lúc phải phụ người mình thường. Hắn không muốn phụ nàng, cho nên, ngai vị đó hắn không cần.

"Sư phụ, đã rất lâu rồi không lấy La Tướng quân, ngài ấy hồi phủ thăm phu nhân rồi sao?"

Lý Đế Nỗ cầm lấy giấy bút từ trong tay nàng, để sang một bên "Biên cương có biến động, hắn đến đó chấn chỉnh rồi. Con cũng đừng viết nữa, vừa mới khỏe dậy không lâu, đừng để bản thân bị mệt."

Nàng nhìn chằm chằm Lý Đế Nỗ đang vô cùng tự nhiên dùng bàn tay to dày của hắn ủ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng xoa bóp. Tay Lý Đế Nỗ quanh năm cầm gươm cung giáo mác, sớm đã xuất hiện nhiều vết chai, không hề mềm mại. Thế nhưng động tác của hắn lại tỉ mỉ, cẩn trọng vô cùng, như là sợ bản thân sức lực lớn vô ý khiến nàng bị thương.

"La Tướng quân đến đó rồi, tiếp đến người có phải xuất quân không?"

Lý Đế Nỗ lắc đầu "Tình hình hiện tại rất ổn, người trong tay La Tại Dân đều là quân tinh nhuệ nhất, một đám giặc cỏ ở biên giới không làm khó được hắn"

Xoa bóp xong một tay, hắn lại chuyển sang xoa bóp cho tay còn lại. Tiết trời dạo này lạnh lẽo, mọi ngóc ngách trong thư phòng đều được đặt lò than thượng hạng, vừa tỏa nhiệt tốt, vừa không có khói. Công chúa nhỏ trước khi rời khỏi phòng cũng bị Kiều mama dưới lệnh hắn quấn cho rất nhiều lớp quần áo, căn bản khí lạnh không lọt được đến bên người.

Công chúa nhỏ vốn dĩ mệnh mỏng, những năm gần đây nếu không phải Lý Đế Nỗ đặc biệt cho đại phụ liên tục sắc thuốc bổ để nàng dưỡng thân thì e rằng đợt bệnh vừa rồi đã đoạt luôn mạng nàng. Trận bạo bệnh này của nàng của giáng lên đầu hắn một trận sét lớn, kích thích hắn nhanh chóng hành động. Chẳng qua, hắn lo lắng nàng biết tin mình dấy quây phế truất chính hoàng huynh của nàng sẽ lại không vui mà sinh bệnh, nghiêm trọng hơn là thậm chí không chịu nhìn mặt hắn nữa.

"Anh đào nhỏ, nếu một ngày nào đó ta phế vương, con sẽ không hận ta chứ?"

Công chúa nhỏ lặng người, lãng tránh tiếp xúc ánh nhìn với Lý Đế Nỗ. Đế vương tuy rằng chỉ xem nàng như một quân cờ, song cũng là hoàng huynh của nàng. Ở nơi cung cấm kia, ngó tớ ngó lui, đều là người chung máu mủ với nàng. Những năm này nàng ở phủ đệ của Lý Đế Nỗ, tuy rằng không cùng người trong cung có giao hảo gì, thế nhưng quan hệ huyết thống lại là thứ không thể cắt đứt hay xoay chuyển.

Một khi đã dấy quân truất phế đế vương, ắt không thể nào tránh được cảnh máu chảy đầu rơi. Đồng thời, cũng là đẩy Chính Tông Đế và Lý Thân Vương vào tình thế ngươi còn ta mất, một trong hai bên bắt buộc phải có một người bỏ mạng.

"Chính Tông Đế sau khi lên ngôi vốn đã không được lòng dân, về sau vì vụ án oan diệt tộc nhà Lý Thừa tướng mà triệt để bị gán danh hôn quân. Người muốn phế truất đế vương không chỉ mỗi mình sư phụ, còn đồ đệ chỉ là phận nữ nhi, không có tư cách can dự công vụ"

Lý Đế Nỗ biết nàng đang thoái thác, nàng không muốn cùng hắn bàn luận về chuyện này. Một bên là sư phụ, một bên là người thân, nàng đương nhiên không thể đặt lên bàn cân để đong đếm.

Đóa anh đào của hắn nay thật sự đã lớn rồi. Nàng đã biết giấu đi tâm tư của mình, cũng nhận thức rất rõ được mất. Nếu là công chúa nhỏ của những năm trước, có lẽ ngay khi nhận được thánh chỉ triệu về cung đã đến tìm hắn, ủy khuất nói nàng không muốn rời khỏi Vương phủ. Còn hiện tại đây, công chúa nhỏ lại ôm lấy sầu não trong lòng, tự mình trăn trở đến mức sinh bệnh cũng không đến làm nũng với hắn.

Bởi nàng biết, kháng chỉ là tội khi quân. Và Chính Tông Đế những năm này vốn vẫn luôn chờ ngày Lý Đế Nỗ có tì vết, chỉ cần hắn có sơ hở, ắt để vương sẽ có cách kéo hắn xuống khỏi đài cao thanh danh.

Hắn đau lòng chau mày "Nhớ cho kỹ, con là công chúa nhỏ của Lý Thân Vương phủ. Cả thành trì này đều là của con, quân doanh sẽ tận lực vì con mà cống hiến. Còn ta là sư phụ của con, lại càng muốn con được yên bình, trọn vẹn."

Nàng biết chứ, rằng ở chốn đất phong này, nàng mới thật sự được sống cuộc sống của một công chúa nhỏ.

Thân sinh mẫu thân của công chúa nhỏ nhập cung khi tiên đế đã đến độ lục tuần, may mắn nhận được ân sủng dẫu cho có phần chóng vánh. Về sau, nhờ mang được long thai lúc tiên đế đã ở tuổi xế chiều mà bà nhanh chóng được sắc phong lên chức Tần. Chẳng qua cuộc sống chớ hề dễ dàng đến thế. Kim Tần mang thai đến tháng thứ tám thì tiên đế băng hà.

Cả hoàng cung khi ấy tràn ngập một màu tang tóc. Kim Tần trong lúc để tang vì lao lực và đau buồn mà trở dạ sớm, công chúa nhỏ vốn yếu ớt do có mang khi tiên đế tuổi đã cao nay lại thêm họa sinh non, mệnh kiếp nhỏ bé mỏng manh còn hơn sợ tơ tầm.

Thái y ra ra vào vào cung không ngừng suốt ba tháng, rốt cuộc giữ lại được cho nàng cái mạng nhỏ này.

Kim Tần có công sinh hạ công chúa cho tiên đế, vào thời điểm tân đế nối ngôi chấn chỉnh lại hậu cung được ban cho phong vị Thái phi, cho phép ở lại cung viện cũ. Thế nhưng bổng lộc so với trước đó bị cắt xén đi rất nhiều, mang tiếng là Thái phi trong cung, cuộc sống trải qua so với gia đình một quan huyện còn muốn khó khăn hơn.

Thái phi phiền lòng vô cùng. Khó khăn lắm mới mang được long thai, thế mà chẳng những không sinh được một hoàng tử để có thể nương nhờ nơi tuổi già, nhận được lại là một công chúa cả người toàn bệnh là bệnh. Nàng yếu ớt đến thế, dù cho có mang một thân tài hoa thì sau này cũng chưa chắc gả được cho nhà nào tốt, hoàn toàn không thể trông mong nàng phụng dưỡng được gì cho mình.

Nhiều năm qua đi, tuổi xuân bị chôn vùi nơi cung cấm lạnh lẽo, Thái phi dần mất đi hi vọng với chốn hồng trần. Vào năm công chúa nhỏ năm tuổi, Thái phi xuống tóc đi tu. Công chúa nhỏ vốn yếu ớt, hiện tại bên người không có mẫu thân bảo bọc, cuộc sống trong cung mỗi ngày trôi qua toàn bộ đều là chật vật chống đỡ.

Kiều mama theo bên người nàng từ thuở lọt lòng, tuy rằng chăm sóc nàng rất tỉ mẩn, song phận một bảo mẫu chẳng cách nào bảo vệ chủ tử. Bà năm này qua năm khác nhìn bổng lộc ban xuống cho công chúa nhỏ bị hết người này cắt xén đến bị người khác ăn chặn nhưng ngoài ngậm ngùi xót xa thì chẳng thể làm gì hơn. Có trách thì trách Thái phi chưa kịp củng cố địa vị trong cung thì tiên đế đã băng hà, nơi này sau khi tân đế lên ngôi không tránh khỏi trở thành chốn bị ghẻ lạnh.

Năm dân chúng nổi loạn đòi Chính Tông Đế nhường ngôi cho Lý Thân Vương trong cung cũng bát nháo hết cả lên. Khi hay tin đế vương có ý định đưa một công chúa đến phủ Lý Thân Vương làm con tin trên danh nghĩa bái sư, những công chúa khác hoặc là có mẫu thân che chở, hoặc là có hôn ước đã định trước làm bù hộ thân. Công chúa nhỏ lại chẳng nơi nương tựa, hiển nhiên trở thành đối tượng chọn lựa.

Nàng năm ấy ngồi lên xe ngựa, được Vương quân của Lý Thân Vương đón về phủ đệ trong lòng đã hiểu rõ. Chính Tông Đế nhìn trúng sức khỏe yếu ớt của nàng, mong mỏi nàng sớm ngày bỏ mạng ở chốn đất phong của Lý Đế Nỗ để thuận nước đẩy thuyền, giáng tội lên người hắn.

Vòng tới vòng lui, mọi hành động của Chính Tông Đế đều chỉ nhắm đến Lý Đế Nỗ - cái gai trong mắt đế vương. Công chúa nhỏ chỉ là một nước cờ trong tay thiên tử, tùy thời đều có thể thí chốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net